"Phòng tiệc này thật sự quá ngột ngạt, chúng ta đi ra ngoài một lúc đi"
Vương Nhất Bác không nói gì theo cậu đi ra ngoài. Nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Tiêu Chiến
Ngày hôm nay Tiêu Chiến uống không ít, dưới tác động của rượu, nguyên khuôn mặt trắng nõn trở nên hồng hồng, vậy mà còn có vẻ hơi mê người, bây giờ trong đầu Vương Nhất Bác chỉ có bốn chữ 'tú sắc khả xan'*
"Sao anh cứ nhìn chằm chằm tôi thế?"
Tiêu Chiến cảm giác được bên cạnh có một ánh mắt nóng rực, cậu có chút không thoải mái
Vương Nhất Bác bị phát hiện, chột dạ vội ho một tiếng
"Nhìn cậu uống nhiều như vậy, sợ cậu đứng không vững"
"Tôi uống nhiều hơn nữa cũng không giống ai đó ôm bình rượu ngồi xổm ở cửa khách sạn nôn khan"
Tiêu Chiến trêu ghẹo nói
"Mới vừa nghe cậu gọi Ngô Khâm 'chú Ngô', hai người trước đây quen biết?"
"Không có, chú Ngô có một bộ phim mới, Nhϊếp Hân là nữ chính, vai nam chính vẫn chưa chọn được, cô ấy đề cử tôi cho chú Ngô"
"Danh tiếng chế tác của Ngô Khâm cũng không tệ. Biết rằng đó là một cơ hội, cậu hãy nắm bắt cho tốt. Có điều, cậu từ khi nào cùng Nhϊếp đại tiểu thư quan hệ tốt như vậy?"
"Mới quen, người rất tốt, lúc anh không có ở đây còn tới giúp tôi giải vây, bằng không tôi khả năng phải uống tới bốn, năm ly nữa"
"Thế nào? Coi trọng con gái nhà người ta?"
Tiêu Chiến vừa nghe, giọng điệu này, cùng với lúc đi tìm mình vị chua giống nhau như đúc
Tiêu Chiến nhỏ giọng thì thầm bên tai Vương Nhất Bác nói
"Thế nào? Ghen?"
Xong lập tức khôi phục vẻ mà tự nhiên vô hại
Vương Nhất Bác hừ một tiếng
"Kịch bản Ngô Khâm không cho phép nhận!"
"Này? Tại sao?"
Tiêu Chiến biết rõ còn hỏi
"Không có tại sao!"
Vương Nhất Bác nhanh chóng đi về phía trước
"Không phải chứ, Vương Nhất Bác, anh làm sao lại hẹp hòi như vậy, tôi chỉ trêu chọc một chút thôi mà"
Tiêu Chiến một bên cười một bên đưa tay ra muốn kéo Vương Nhất Bác lại, không nghĩ tới lúc kéo tay Vương Nhất Bác, hai người đều dừng lại, bầu không khí trong giây lát so với uống rượu còn say hơn. Thậm chí đều quên bỏ cánh tay đang chạm vào nhau
Ước chừng trôi qua năm giây dài như một thế kỷ, Tiêu Chiến mới nhớ thu hồi móng vuốt của mình
Làm cậu không nghĩ tới chính là tay Vương Nhất Bác quá mềm, không hề có một vết chai nào. Mà tay chính mình bởi vì đã từng học thiết kế, nguyên do nhiều năm cầm bút, mà ra những vết chai khó tránh khỏi
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến không biết đang suy nghĩ gì. Nhìn lại một chút tay của mình, thở dài, nghĩ thầm nếu như không buông ra thì thật tốt
"Đúng rồi, tôi còn có chuyện, một lúc nữa anh đi về trước đi"
Tiêu Chiến đột nhiên nói
Vương Nhất Bác có chút âm u
"Cũng tốt, miễn lại lên hotsearch"
"Tôi không phải có ý này, tôi là muốn đi tìm chú Ngô lấy kịch bản!"
Tiêu Chiến vội vàng giải thích
Vương Nhất Bác cũng biết Tiêu Chiến không có ý này, nhưng hắn vẫn sợ hãi
Dù sao vẫn là hắn thích cậu, mà đối phương chưa bao giờ thể hiện sự quá yêu thích đối với mình. Bây giờ 'sống chung' cũng chỉ là lợi dụng sự hổ thẹn của Tiêu Chiến đối với mình
Càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy khó chịu
"Vậy tôi đi về trước, cậu... chú ý an toàn, đừng tiếp tục uống rượu"
"Được, tôi sẽ trở lại sớm"
Vương Nhất Bác đột nhiên khiến Tiêu Chiến có một loại cảm giác gia đình, rời nhà đã hơn hai năm, cảm giác được nhớ đến này thật sự rất tốt
*
(Tú sắc khả xan – [秀色可餐]: là một câu thành ngữ Trung Quốc, ý bảo đẹp đến nỗi nhìn ngắm cũng đủ no rồi không cần ăn cơm.)
cre: traxanhsuada.wordpress.com