Chớp chớp mắt, Tiêu Chiến thấy khung cảnh xa lạ, vừa định giơ tay che đi ánh sáng chói mắt đến từ cửa sổ, phát hiện trên tay mình có dây truyền nước, hóa ra mình đang ở bệnh viện
"Tiêu Chiến, cậu đã tỉnh"
"Trần tổng? Ngài..."
"Ngày hôm qua cậu gọi điện cho tôi, nói tới một nửa liền thôi, tôi sợ cậu có chuyện, thông báo cho trợ lý của cậu, sau đó nghe trợ lí nói cậu phát sốt, tôi liền đến xem cậu"
"Tôi thật sự cảm thấy xấu hổ, lại cho ngài thêm phiền phức, tôi..."
"Tiêu Chiến à, tôi biết cậu muốn nói cái gì, nếu lựa chọn vào nghề này, những chuyện mưa gió đều là sớm muộn, cậu nên sớm biết, bất luận ở cái ngành nghề gì, những thủ đoạn đê hèn cạnh tranh đều tồn tại, hơn nữa tôi cũng rất yêu thích cậu, cậu làm chuyện gì đều toàn tâm toàn ý, tôi cũng coi cậu như con trai vậy, việc bồi thường không cần thiết nữa, tôi chỉ hy vọng cậu có thể ngày càng tốt hơn"
"Trần tổng, tôi không phải sợ những việc này, tôi chỉ sợ khiến cho mọi người thất vọng... còn có, việc bồi thường tôi nhất định sẽ làm!"
"Tiêu Chiến, đừng chuyện gì cũng tự mình gánh vác, đối với người khác phải có niềm tin, tin tưởng sẽ vĩnh viễn tin tưởng cậu, hoài nghi sớm muộn cũng sẽ rời bỏ cậu, hơn nữa nhiệt sưu này đa số mọi người đều cho là để quảng bá cho phim, sự quan tâm đã tăng lên rất nhiều, cậu chỉ cần dưỡng sức khỏe cho tốt, đợi đến khi phía trên làm sáng tỏ là tốt rồi"
Đúng vậy, mình nên đối với người khác có lòng tin, mình không sợ người khác hoài nghi mình, bôi đen mình, chỉ có điều ở trong nháy mắt đó, ấm đầu trong nháy mắt, Tiêu Chiến hoài nghi người khác, mà nguyên nhân và hậu quả khiến cậu cảm thấy bị thuyết phục bởi những nghi ngờ của mình, sau đó chính là đối với người kia thật sự thất vọng. Nhưng khi cậu nhìn thấy khi Vương Nhất Bác quay đầu lại, trong nháy mắt liền biết chính mình sai rồi, hắn bất luận làm cái gì đều thẳng thắn, không thể dùng thủ đoạn này, đặc biệt là đối với mình. Bây giờ, hắn nhất định đối với mình thất vọng đến cực điểm.
Tiêu Chiến hiện tại chỉ muốn biết mình nên làm gì, làm sao bù đắp sự thương tổn đối với người kia, cậu không hỏi, cũng không dám hỏi.
Hắn hiểu rõ mình khó chịu chưa bao giờ là vì bị vu oan, mà là nóng lòng trốn tránh cái gì đó, rốt cục là cái gì, Tiêu Chiến không biết, hay không muốn biết...
Cùng lúc đó, bên ngoài phòng bệnh có một người mặc tây trang màu đen đứng dậy rời đi.
Vương Nhất Bác xác thực đối với Tiêu Chiến tràn đầy đều là thất vọng, nhưng nghe đến cậu gặp mưa, lên cơn sốt, ngất đi, vẫn là không yên lòng lén lút đến xem cậu có phải có chuyện.
Vương Nhất Bác ở ngoài cửa ngồi rất lâu, hắn rất muốn nghe Tiêu Chiến nói cái gì liên quan tới mình, cho dù là một chút cảm giác áy láy cũng được, nhưng hắn nghe được tất cả đều là Tiêu Chiến nói với Trần tổng, đối với ông ta áy náy.
Em lại không có nửa điểm áy náy với tôi sao, em đến bây giờ còn cho rằng là tôi làm sao. Tôi thực sự là bị mỡ lợn làm cho tâm trí mê muội, đến bây giờ còn lo lắng cho em
Vương Nhất Bác tự cười tự giễu, cũng không quay đầu lại hướng lối ra đi tới