“Lưỡi, lưỡi sao?”
Bá Vân muốn làm gì?
Vì sao lại muốn cô thè lưỡi ra chứ?
“Đúng, lưỡi, thè ra nhanh lên.” Bá Vân nói với giọng điệu ra lệnh.
“Hừm…”
Kiều Đình lộ ra sự do dự qua giọng nói, mắt trộm liếc nhìn Bá Vân, còn anh nhìn cô chằm chằm với khuôn mặt nghiêm túc, cô không thể không nhắm mắt lại, vươn cái lưỡi nhỏ và mềm của mình để chấp nhận hình phạt vì không tập trung.
Lưỡi màu hồng phấn đưa ra khỏi môi, Bá Vân nghiêng đầu và cắn lưỡi cô.
Răng anh áp vào lưỡi cô, cảm giác có chút đau, nhưng ngay sau đó, Bá Vân liền kéo đầu lưỡi nhỏ cô vào miệng mình, mạnh mẽ liếʍ mυ'ŧ.
“Đừng đừng…”
Đôi bàn tay trắng như phấn nho nhỏ đặt ở ngực Bá Vân, trong lúc hai cánh môi dính nhau có một tiếng rên không rõ nghĩa được phát ra, cũng không biết là của ai, nhưng mặt Kiều Đình càng ngày càng đỏ.
Cô cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao bị Bá Vân mυ'ŧ lưỡi, nhưng phía dưới bụng lại có phản ứng vậy ?
Chỗ đó có một cảm giác tê dại không thể giải thích được, hại cô không khỏi nhíu chặt mông, thật là nhớ…Thật muốn đưa tay vào xoa nắn nơi giữa hai chân…
Sau khi Bá Vân thỏa mãn, mới buông tha cô.
Nơi nam tính giữa chân đã hơi sưng to lên, anh vội kéo áo thun che lại.
“Về sau còn dám không tập trung nữa không?” Bá Vân làm bộ làm tịch quát khẽ cô.
“Về sau em chắc chắn sẽ tập trung.”
Kiều Đình cúi đầu, thoạt nhìn tưởng là cô tự kiểm điểm chính mình, nhưng du͙© vọиɠ giữa hai chân cô lại không vì Bá Vân ngừng hôn mà giảm bớt.
Phải làm sao đây ?
Cô vẫn muốn… Muốn xoa xoa chỗ đó, để xua tan cảm giác kỳ lạ đó…
Kiều Đình khẽ cắn môi dưới, ngẩng đầu lên, đôi mắt cô ủ rũ.
“Bá Vân…”
Bá Vân đang mở giáo trình, tìm kiếm các đề bài thích hợp để giảng, vì thế không phát hiện ra sự khác thường của Kiều Đình.
“Em cảm thấy là lạ.”
“Lạ ở chỗ nào?”
Bá Vân cho rằng thân thể Kiều Đình không thoải mái vội vàng quay đầu, nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ của cô.
“Chỉ là khi anh trừng phạt em, nơi đó của em…” Kiều Đình cắn môi, mặt mũi đỏ bừng. “Nướ© ŧıểυ…Nơi đi tiểu có cảm giác là lạ.”
Bá Vân chớp mắt, ngay lập tức hiểu ra Kiều Đình ám chỉ cái gì.
“Ý em là chỗ sao?”
Tay Bá Vân cách váy, chạm vào hoa huyệt.
“A…”
Không kiềm chế được, tiếng rêи ɾỉ bất ngờ làm Kiều Đình che miệng vì xấu hổ.
“Em muốn anh làm gì nào?”Giọng Bá Vân hơi trầm xuống.
“Em…Em không biết…”
Ánh mắt Bá Vân hiện lên sự mờ ám.
“Em cởϊ qυầи lót, anh giúp em xem chỗ đó rốt cuộc có chuyện gì.”