Không phải do thời tiết lạnh mà bắt Kiều Đình cởi sạch quần áo, hại cô bị cảm chứ ?
Bá Vân nhanh chóng lấy cái chăn trên giường, khoác lên người Kiều Đình, sau đó nâng khuôn mặt cô lên, nhẹ nhàng kề trán mình lên trán cô, ánh mắt chăm chú cảm nhận nhiệt độ của cô.
“Hình như không bị sốt.” Bá Vân nâng khuôn mặt khóc thút thít của Kiều Đình lên, nhỏ nhẹ: “Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Kiều Đình mím chặt môi, khóc nức nở.
“Anh nói rồi, không sao đâu.” Bàn tay to khẽ vuốt tóc dài, “Có chuyện gì, anh đều sẽ giúp em giải quyết.”
Kiều Đình lấy hết can đảm ngẩng đầu, “Vừa nãy … anh giúp em giải tỏa stress, sau đó …” Cô cắn môi dưới, “Sau đó em liền đi tiểu! Oa ——” Cô bật khóc.
Bá Vân sửng sốt, ngay sau đó hiểu ra cô ám chỉ cái gì, nhịn không được cười ra tiếng.
Kiều Đình tội nghiệp, bình thường đi học không chú tâm, quả nhiên không biết gì về sinh học.
Nhưng cũng bởi vì Kiều Đình chỉ tập trung vào thể thao, đối với việc học và các việc khác thì thờ ơ, tùy tiện, nghĩ rằng tương lai có thể dựa vào thành tích ưu tú của thể dục mà đậu đại học, như vậy sẽ rất dễ bị người khác lừa gạt, mấy chiêu trò như thế này nếu dùng trên người em gái Bá Thiến, khẳng định, con bé đã nhìn thấu từ lâu rồi.
“Anh đang cười em sao?” Kiều Đình càng khổ sở.
Cô bị Bá Vân cười!
Bị người con trai mình thích cười!
Cô muốn chết để quên đi!
“Không phải,” Bá Vân không thể ngừng cười, nước mắt trào từ khóe mắt chảy ra. “Đó không phải là đi tiểu.”
“Nếu không phải vậy đó là cái gì?”
Kiều Đình mở to mắt đầy ngạc nhiên, may quá không phải là cô tè dầm nhưng lại tự hỏi chất lỏng trong suốt kia rốt cuộc là gì.
“Đó là thứ xuất hiện khi giải tỏa stress.”
“Vì sao lại có thứ này?” Kiều Đình tò mò hơn.
“Thật hiếm khi thấy em có sự ham học hỏi.” Bá Vân gõ một cái trên chiếc mũi nhỏ xinh xắn.
“Bởi vì…Bởi vì nó làm em sợ.” Kiều Đình thẹn thùng ngập ngừng, “Nó làm em nghĩ rằng em bị bệnh, cho nên em mới tò mò rốt cuộc nó là cái gì ?”
“Nó có một vai trò rất quan trọng.”
“Vai trò gì?” Tại sao Bá Vân không nói một lần rõ ràng, khiến cô hỏi liên tục.
“Lần sau sẽ nói cho em.”
“Phải chờ tới lần sau ư?” Kiều Đình than khóc.
“Lần sau điểm kiểm tra em đạt chỉ tiêu, anh sẽ nói cho em.”
“Thật không?”
“Có khi nào anh lừa gạt em chưa?” Thật có lỗi, hình như là thường xuyên.
“Đúng là không có…”
Bá Vân híp mắt mỉm cười, để không cho Kiều Đình thấy sự xấu xa trong mắt mình.
“Tiếp theo, hãy thay đổi cách em giải tỏa stress.”
“Muốn, muốn em tự mình làm sao?”
“Đúng.” Bá Vân gật đầu.
“Được…”
Trong đôi mắt sáng rực của Bá Vân, Kiều Đình mím đôi môi ngại ngùng, đặt tay lên ngực, tay còn lại để ở giữa hai chân, tìm được tiểu hạch vừa rồi bị Bá Vân trêu chọc, làm theo cách Bá Vân chỉ. “A…”
Bởi vì mới vừa bị Bá Vân làm qua một lần, lần này kɧoáı ©ảʍ tích lũy nhanh hơn, Kiều Đình mới làm vài cái, liền cao trào.
“Ha a…… Ha a……” Cô dựa vào trong lòng ngực Bá Vân ra sức thở dốc.
Kiều Đình lại cảm thấy có gì đó từ chỗ sâu trong bụng chảy ra, giống như Bá Vân nói còn là một thứ chất lỏng ấm nóng.
Nhìn Kiều Đình với gương mặt đỏ ửng, đôi mắt ngấn nước, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng khép mở gấp gáp, cả thân thể xinh đẹp mềm mại không một mảnh vải dựa vào khuỷ tay mình, bởi vì thở gấp cho nên bầu ngực tròn trịa của cô cũng vì thế mà phập phồng mê người, rốt cuộc Bá Vân cũng không thể kiềm chế được bản thân nữa rồi.
Anh càng muốn tiến thêm một bước nữa chiếm lấy cô.
“Kiều Đình,” Giọng anh hơi hơi trầm xuống như thì thầm, đầy quyến rũ, “Bây giờ anh sẽ cho em biết thứ này là gì.”
Những ngón tay thon dài mơn trớn bắp đùi, nơi này bởi vì hoa tâm mới cao trào nên run lẩy bẩy.
Ngón trỏ và ngón giữa của Bá Vân tách ra trước mắt Kiều Đình, dâʍ ɖị©ɧ dính quanh đầu ngón tay anh.
“Bá Vân……”
Kiều Đình ngượng ngùng nói, vừa rồi khi Bá Vân đυ.ng tới chân cô, thân thể cô dâng lên cảm giác khát vọng kỳ quái.
Cảm giác…Cảm giác hy vọng rằng ngón tay Bá Vân sẽ đặt vào nơi đó….Đi vào lỗ nhỏ của hoa huyệt…khao khát.
Cô thật mất mặt!
Vậy mà cô lại có ý nghĩ hạ lưu như thế, thật xấu hổ!
“Bây giờ anh sẽ dạy em…”
Bá Vân cúi đầu, bốn cánh môi sắp tiếp xúc với nhau——
Leng keng leng keng leng keng.
“Anh trai! Kiều Đình! Ăn điểm tâm thôi!” Bá Thiến ấn chuông cửa còn chưa đủ, tay gõ vài cái trên cánh cửa thịch thịch thịch, hô to:“Ăn, điểm, tâm,!”
“Bá Thiến tới!” Kiều Đình giật mình, giống như cô làm chuyện sai trái bị người ta bắt quả tang. “Mau mặc quần áo nhanh lên, em ấy, em ấy sẽ vào!”
Kiều Đình cuống quít đẩy Bá Vân ra, lảo đảo đi tới nơi để quần áo.
Cả người cô không mặc quần áo!
Mà nhà họ Nguỵ có chìa khóa nhà cô, Bá Thiến có thể mở cửa bất cứ lúc nào đi vào.
Bá Vân âm thầm nguyền rủa em gái mình.
Không sớm không trễ lại chọn lúc này mà tới, phá hỏng chuyện tốt của anh.
Bá Thiến thấy người chưa có người ra mở cửa, cô đoán rằng, hai người đó ở trong phòng … Làm chuyện không nên làm đúng không?
Bá Thiến nhanh chóng xoay người cầm chìa khóa, mở cửa ra nhanh chóng đi tới phòng Kiều Đình.
“Hai người … Đang học à?” Bá Thiến không thấy được trò hay, khuôn mặt tràn đầy sự thất vọng.
“Chị đang dọn dẹp.” Kiều Đình là người không biết nói dối, cho nên có chút hoảng, tiếng đặt sách lên bàn có chút lớn.
“Lúc nãy giọng em to như thế anh đã nghe thấy, em còn vào đây làm gì?” Bá Vân tức giận trừng mắt nhìn em gái mình.
Bá Thiến sờ sờ cái mũi, “Em đâu có nghe ai trả lời đâu hehe…” Cô cười trộm: “Nhanh lên tới ăn điểm tâm, hôm nay mẹ làm pudding caramel, còn có trà sữa đặc biệt của Anh, siêu ngon.”
“Có pudding caramel!” Khi nghe được có món điểm tâm ngọt mình thích ăn nhất, đôi mắt Kiều Đình sáng rực lên.
“Đây, bánh pudding yêu thích của chị.”
Bá Thiến quàng tay Kiều Đình, hai thiếu nữ ríu rít vừa đi vừa nói chuyện cười.
Bá Vân ném lại một câu: “Anh đi vệ sinh.” Rồi đi vào phòng tắm“Giải phóng” phân thân đang sưng to.
“Hừ.” Bá Vân Hắn dựa vào thùng nước, ngửa đầu nhìn trần nhà.
Anh quyết định lần sau, trực tiếp đi vào chủ đề!