Anh Trai Nhà Bên Không Được Lên Giường

Chương 17: Bay lên

“Em…Em không biết…”

Kiều Đình xoa nơi Bá Vân chỉ định, ngay lập tức thân thể cô nảy sinh cảm giác kỳ lạ và mãnh liệt hơn, thiếu chút nữa cô đã phát ra tiếng rêи ɾỉ, cô hoảng loạn nhanh chóng rút tay lại, vẻ mặt như muốn khóc.

“Không biết sao?”

“Thật sự không biết …”

Kiều Đình hắt hơi, nước mắt lưng tròng, đáng yêu vô cùng.

“Anh sẽ hướng dẫn qua cho em một lần.”

Gì ?

Hướng dẫn…. Qua một lần?

Bá Vân kìm nén sự phấn khích muốn hóa sói tại chỗ, anh vẫn giả vờ bình tĩnh như thường, kỹ năng diễn xuất cao siêu này của anh có thể đi tranh giải Oscar.

Kiều Đình thấy Bá Vân nhích mông, ngồi ở phía sau cô, anh vòng tay ôm cô từ phía sau, cơ ngực dầy rộng dán vào lưng cô, như hai bàn ủi lớn, nóng bỏng muốn đốt người.

Tim cô đập nhanh, hai má đỏ ửng, não cô như trở thành một cục bông và khả năng suy nghĩ của cô đã bị thiêu đốt dưới thân nhiệt cao độ của anh rồi.

Bá Vân kéo bàn tay nhỏ của cô ra khỏi ngực và đặt xuống bên cạnh anh, thay thế nó bằng những ngón tay thon dài của anh.

Ngón cái cùng ngón trỏ, véo quả anh đào nhỏ .

“Xoa đầu nhũ như vậy, tập trung áp lực đến đây.”

Ngón tay Bá Vân ở đầu nhũ cô xoay chuyển, so với tự mình nhào nặn thì có cảm giác hơn rất nhiều.

“Ưm…” Cô không thể không phát ra tiếng thở dốc.

“Sau đó, còn có nơi này.” Tay Bá Vân dán lên bụng nhỏ cô, chậm rãi đi xuống dưới.

A a… Bá Vân muốn đυ.ng tới chỗ đó…

“Phải nhìn cho kỹ động tác của anh đó.” Bá Vân dặn dò, ra lệnh Kiều Đình cúi đầu nhìn giữa hai chân mình. “Sờ ở chỗ này, có thấy không?”

“Có…” Kiều Đình cắn môi.

Kiều Đình tận mắt nhìn thấy ngón tay Bá Vân đẩy ra khe ở giữa hai chân, ấn tiểu hạch mẫn cảm, xoay tròn.

“Dạ ưm…”

Trong nháy mắt chỗ anh chỉ ấn phát ra kɧoáı ©ảʍ, Kiều Đình cắn môi dưới càng chặt, dường như muốn cắn đứt môi mình.

“Có phải muốn kêu ra tiếng hay không?” Giọng nói của Bá Vân không khác gì tiếng ác quỷ thì thầm bên tai cô.

Cô thẹn thùng gật đầu.

“Muốn thì cứ kêu ra, đây chính là cách giải tỏa áp lực.”

“Như thế…. Ưm ưm… Là như thế sao?”

Kiều Đình không tự giác kẹp hai chân lại, cảm giác thân thể mình có điều gì đó không đúng.

Cảm giác này thật kỳ lại, cũng quá kỳ diệu, lại thích thích ….Rất thoải mái?

Dường như có cảm giác bay bổng lên trời ….

“Đúng rồi.”

Bá Vân vẫn cố ý chậm rãi phà những hơi thở nóng bỏng lên tai cô.

“A…”

Rốt cuộc Kiều Đình chịu không nổi phải bật ra những tiếng rêи ɾỉ thẹn thùng.

“Chính là như vậy, thoải mái kêu lên.”

“A… Ừm…”

Theo tần suất bóp nhéo của anh, tiếng rêи ɾỉ của Kiều Đình càng ngày càng cao vυ't kịch liệt hơn. Bá Vân ở sau lưng cô sáng ngời đôi mắt, người anh em ở dưới lớp quần jean nhô lên thật cao, dựng thành một cái lều lớn.

“A… Bá Vân……” Kiều Đình nắm chặt tay anh:“Thật kỳ lạ… Có cảm giác lạ quá… A…”

“Hãy làm theo cảm giác, làm những gì em muốn, đừng kìm nén.”

“Ưm… Dạ… A…” Cô cảm thấy cơ thể như càng lúc càng bay cao hơn “A a…”

Khi bay đến những đám mây, một thứ gì đó trong cơ thể cô nổ tung ngay lập tức, chiếm lấy ý thức của cô, cô hét lên, thân thể nhỏ bé run rẩy không ngừng, mềm nhũn ngã vào trong lòng ngực anh, không ngừng thở dốc.

“Ha a… Ha a…” Cô thở còn gấp hơn khi thi chạy 3000 mét nữa.

“Có cảm thấy rất thoải mái hay không?”

Bá Vân nhìn Kiều Đình cao trào ở dưới ngón tay anh, mỉm cười.

“Có…”

L*иg ngực không ngừng cao thấp lên xuống, hai bầu ngực tròn trịa xinh xắn vì thế cũng phập phồng rung động.

Đột nhiên, Kiều Đình cảm thấy có cảm giác ẩm ướt kỳ lạ, từ sâu trong cơ thể, chảy ra ngoài.

Cô kinh ngạc cúi đầu, quả nhiên giữa hai chân cô, có chất lỏng không rõ chảy ra.

Trời ạ!

Kiều Đình che miệng lại.

Cô đã tiểu ra rồi!