Anh Trai Nhà Bên Không Được Lên Giường

Chương 11:  nếu em đủ 100 điểm, anh sẽ cởi đồ!

Beta: Sắc Sắc

“Này…… Vậy nếu em làm bài được một trăm điểm thì sao?” Kiều Đình hỏi liều.

“Vậy đến lượt anh cởi đồ.”

Kiều Đình trợn tròn đôi mắt, trong con ngươi loáng thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ.

Nếu đủ điểm sẽ thì Bá Vân sẽ cởi đồ sao?

Không biết tại sao điều kiện này lại hấp dẫn như vậy?

Hơn nữa, Bá Vân đã nhìn thấy hết cơ thể cô, còn cô thì trừ khuôn mặt đẹp trai cùng tay chân thon dài của anh ra, chưa được nhìn thấy hết tất cả.

Nghĩ lại, cô lỗ vốn nặng quá rồi.

Nếu Bá Vân cũng cởϊ qυầи áo thì….

Cô cũng sẽ biết được dáng người của anh có đẹp như trong tưởng tượng của mình hay không.

Hì hì hì……

Khóe miệng của Kiều Đình không khỏi cong lên.

“Kiều Đình.” Bá Vân vờ lạnh giọng, kéo cô trong mơ mộng về hiện thực, “Nhanh, một, chút!”

Từng câu từng chữ của anh lãnh khốc khiến người nổi gai óc.

“Được, được rồi……”

Kiều Đình thẹn thùng mím môi lại, kéo dây kéo áo ngoài xuống.

Cũng may, trời đã bắt đầu mát mẻ, cô mặc áo khoác, áo thun, váy dài cotton bên trong còn có qυầи ɭóŧ, tính cả tất thì tổng cộng có 5 thứ, còn Bá Vân chỉ mặt áo lông mỏng với quần jean, cả người cũng chỉ có hai món đồ.

Chỉ cần cô làm bài đủ điểm hai lần là có thể hoàn toàn nhìn thấy cơ thể trần trụi của anh rồi.

Hì hì hì……

Cô cởϊ áσ chẽn và tất ra, lập tức có cảm giác lòng bàn chân có chút lạnh lạnh.

Thể chất của cô thuộc hàn, tay chân luôn lạnh ngắt, do đó khi trời vào lạnh, cô sẽ mang thêm tất.

Bá Vân hiểu rõ điều đó, nên khi cô cởϊ áσ và tất, anh cũng cố tình kéo lò sưởi điện đến, chỉnh độ ‘Hơi ấm yếu.’ đẩy về phía cô.

Sự chăm sóc của Bá Vân luôn làm Kiều Đình cảm thấy ấm áp.

“Trưa rồi.” Bá Vân nhìn đồng hồ nói: “Anh về mang cơm trưa sang, em nghỉ chút đi.”

“Dạ.”

Vừa nghe có thể nghỉ ngơi, Kiều Đình lập tức lấy di động ra lướt, tập trung tinh thần dán mắt nhắn tin trên IG.

Bá Vân nhìn cô cười cười, rồi về nhà lấy cơm trưa mẹ đã nấu xong mang qua.

Trên khay, có hai chén cơm trắng, một tô canh bí đỏ, một đĩa thịt xông khói xào bắp cải và thịt heo xé nhỏ.

Kiều Đình thấy anh vào, cô nhanh chóng thu dọn sách vở trên bàn sang một bên để anh đặt đồ ăn xuống.

Bàn học của Kiều Đình là bàn thấp, hai người đều ngồi bệt xuống sàn nhà.

Bá Vân để đồ ăn lên trên bàn, sau đó đặt khay xuống bên cạnh.

Kiều Đình đói bụng, bưng chén cơm lên và một ngụm lớn vào miệng.

Cô đang trong giai đoạn trỗ mã, còn là vận động viên, nên sức ăn không nhỉ. Nhưng không may, calo chỉ chạy vào cơ bắp với ngực, thân hình cũng chưa cao lớn thêm, vẫn còn là một đứa bé.

Sau khi có kinh nguyệt, cơ thể cô cũng không phát triễn bao nhiêu, ngay cả Bá Thiến hơn cô một tuổi mà cũng cao hơn cô cái đầu, đừng nói là Bá Vân, anh coi cô là bệ đặt tay, làm cô rất là buồn phiền.

Bóng rỗ hay là nhảy dây cô đều thử hết, đáng tiếc cũng vóc dáng cũng chẳng cao hơn chút nào, một mm cũng không hề có, cho nên mỗi lần ai hỏi cô cao bao nhiêu, cô chỉ có thể nói là 155cm, nhưng thực tế cô chỉ cao có 154.7cm….

“Hạt cơm.” Bá Vân chỉ vào má Kiều Đình.

“Ha…”

Hạt cơm vẫn nằm yên một chỗ, tay nhỏ của cô tìm kiếm trên mặt một hồi cũng chưa tìm được.

Bá Vân nhoẻn miệng cười cười, đưa tay ra lấy hạt cơm xuống rồi đưa vào miệng mình.

Kiều Đình nhìn hành động thân mật của anh, lo sợ suy đoán, đến cùng thì mình là gì đối với anh?

Anh không nói lời tỏ tình, nên cũng không phải là người yêu! Nhưng anh lại sờ mó, nhìn hết cơ thể cô rồi, vậy có phải giống như mọi người thường nói, trên mức bạn bè nhưng không phải là tình yêu hay không?

Nhưng Kiều Đình thật sự không có can đảm để hỏi, dù sao so với việc phải nhận được sự thật tàn khốc thì làm đà điểu sẽ hạnh phúc hơn nhiều.

Ăn trưa xong, Kiều Đình không thể cản nổi con sâu ngủ, mệt mỏi lập tức bò lên giường nằm.

“Heo con, ăn no liền ngủ.” Bá Vân cầm sách, ngồi xuống bên cạnh cô.

“Ừm ừ…” Kiều Đình rầm rì phản đối, nhưng không bao lâu chỉ nghe được tiếng ngáy nho nhỏ.

Ba Vân nghĩ cô dậy sớm đọc sách, mà đối với đầu óc cô mà nói, đó là quá tải, cho nên mặc kệ, để cô ngủ bù.

Lấy chăn cuối giường lên, cẩn thận đắp lên người cô.

Cảm giác được ấm áp, Kiều Đình ầm ì vài tiếng, Bá Vân nghe được lập tức mất tự chủ đến gần hơn, nhưng trùng hợp, tay phải của cô lại đặt đúng vào nơi nhạy cảm giữa hai chân anh.

Bá Vân không khỏi nuốt nước bọt một cái, cảm nhận sự thay đổi dưới lòng bàn tay .