Beta: Sắc Sắc
“……Nếu dùng công thức này thay vào đây, như vậy thì sẽ ra được đáp án.” Bá Vân cầm bút chì ở trong tay gạch hai gạch dưới phần đáp án, “Đã hiểu chưa?”
Kiều Đình nhìn dãy công thức số học trên giấy, nghĩ thầm Bá Vân giỏi thật, như mây trôi nước chảy, nhanh chóng ra được đáp án, nhưng mà… Sao mình xem cũng không hiểu gì thế này?
“Em có hiểu không? Không hiểu thì phải hỏi.”
Kiều Đình ngẩng đầu nhìn Bá Vân, ánh mắt vì chột dạ mà nhìn qua hướng khác, ấp úng nói: “Hiểu ạ…”
Bá Vân nheo nheo mắt, nhìn một cái đã thấu sự chột dạ của Kiều Đình.
“Nếu hiểu rồi thì làm kiểm tra nào.”
“Hả? Kiểm tra?” “Tại sao ko ai nói với cô về bài kiểm tra vậy?”
Bá Vân lấy một tờ giấy trắng ra, chưa quá hai phút đã ra năm đề.
Khóe miệng Kiều Đình giật giật.
Sao mà Bá Vân giải đề nhanh, ra đề lại càng nhanh hơn, cô có chuẩn bị cũng chưa chắc làm tốt được như vậy……
“Mỗi câu hai mươi điểm, anh cho em nửa giờ để giải đề.”
Bá Vân đẩy bài thi về phía cô, sau đó anh cầm sách, nằm trên giường Kiều Đình, xem bài tập của mình.
Hôm nay là thứ bảy, bên ngoài, trời xanh nắng ấm còn có gió mát, thích hợp để ra ngoài dạo chơi, đáng thương cho Kiều Đình bị nhốt trong phòng làm bài tập, hơn nữa còn phải học thêm hai giờ đồng hồ, cô cảm thấy đầu mình sắp nổ tung rồi.
Kiều Đình hao tâm tổn sức giải bài, toàn là số học từ dễ đến khó, câu đầu tiên là đơn giản nhất, nhưng Kiều Đình cũng mất hơn mười phút mới giải được, câu thứ hai giải đến khi nào xong đây, chỉ còn có năm phút thôi, còn câu số ba….
Vì sao con người cứ thích gϊếŧ hại lẫn nhau chứ, phát minh ra số học làm gì, chỉ học cộng trừ không phải là tốt rồi à?
Chiều cao của hình chóp tứ giác đều thì có liên quan cái rắm gì đến cô !
Câu bốn……
Rõ ràng là đề số học, vì sao lại có một đống chữ tiếng anh thế này?
Cô xem mà muốn loạn cả não rồi.
Câu năm……
Có phải người sao hỏa là bà con với Bá Vân hay không? Nếu không phải sao đề bài này toàn là tiếng ngoài hành tinh không vậy?
Kiều Đình gãi đầu buồn rầu, năm phút đã trôi qua, chuông báo trên điện thoại Bá Vân đúng giờ reo lên, anh chậm rãi đến gần cô.
Kiều Đinh như gặp phải cường địch, nhìn anh đầy cảnh giác.
Bá Vân nhìn thoáng qua đáp án trên giấy, môi mỏng phun ra lời vô tình:
“20 điểm.”
“Em làm được hai câu, sao chỉ có 20 điểm?”
“Câu số 2 em làm sai rồi.”
“Hả?”
Kiều Đình mở to đôi mắt, hoàn toàn không nhìn ra được mình làm sai chỗ nào.
“Haiz….” Bá Vân thở ra một hơi nặng nề.
Anh thở dài như thế, làm trái tim của Kiều Đình như bị bóp chặt lại.
Hu hu hu…… Cô làm Bá Vân thất vọng rồi, đúng không?
“Thật ra lúc anh giảng bài, vốn dĩ em không hiểu gì đúng không?”
Kiều Đình ngượng ngùng lè lưỡi một cái.
“Anh sẽ giảng một lần nữa, xong rồi sẽ kiểm tra lại, nếu lần này không đủ điểm, anh sẽ phạt em.”
“Phạt?” Kiều Đình chớp chớp mắt đầy sợ hãi, ” Hình phạt ra sao?”
“Làm xong em sẽ biết.” Bá Vân ra vẻ bí ẩn.
Sau khi Bá Vân giảng lại cho cô, anh lập tức ra đề kiểm tra tương tự như lần trước.
Lần này, Kiều Đình đã hiểu nên rất cố gắng giải bài, kết quả được 60 điểm.
“Yeah, đã đủ điểm tiêu chuẩn!” Cô vui vẻ kêu lên.
“Sai hai câu.” Bá Vân lạnh lùng nói, “Phải phạt.”
“Đủ điểm tiêu chuẩn cũng phải bị phạt?” Cô đạt yêu cầu mà!
“Anh vừa rồi có nói, chưa đủ điểm sẽ bị xử phạt.”
“Tại sao như vậy……” Khóe mắt cô ầng ậng nước, “Quá nghiêm khắc…”
Nghiêm khắc với em gái nhà bên như vậy, Bá Vân thật quá vô tình!
“Sai một câu phải cởi một lớp quần áo.”
“Hả?” Có phải dường như cô đã nghe nhầm đúng không?
“Phải vậy em mới sợ, sẽ không làm qua loa cho xong chuyện, không hiểu mà vờ như đã hiểu!” Bá Vân chống một tay lên bàn, ngoài mặt thì vô cùng bình tĩnh nhưng thật ra trái tim đang nhảy loạn xạ: “Em làm sai hai câu, cởi hai cái.”
Toàn bộ khuôn mặt Kiều Đình đỏ ửng.