Sau bữa tối, Bá Vân bắt đầu dạy kèm cho Kiều Đình, lúc mới biết bài tập cô tự làm sai rất nhiều, nhất là khi thấy bài thi môn toán chỉ có tám điểm của cô, anh lặng người, sắc mặt cũng trầm xuống.
Làm thế nào điểm kiểm tra của cô có thể “cao” như vậy được?
Anh còn tưởng rằng sau khi kèm cô một thời gian, cô sẽ nhanh chóng đạt đủ điểm vượt qua kì thi chuyển cấp, sau đó anh và cô có thể “Lửa gần rơm, lâu ngày cũng cháy”, vui vẻ lăn qua lăn lại.
Cô nhóc này đã hủy hoại “Kế hoạch lớn” mà anh ấp ủ từ lâu.
“Sao bình thường lại giấu anh?” Đôi mắt u ám của anh nhìn về phía Kiều Đình đang co vai lè lưỡi giả bộ đáng yêu.
Bình thường Kiều Đình đều nói với anh rằng, đại khái điểm của cô cũng vừa đủ đạt, chứ không hề nói cho anh biết điểm thi của cô thấp đến thảm thương thế này!
Như vậy chẳng phải chứng tỏ, anh càng phải dùng nhiều tâm sức hơn vào việc học của cô ư?
Chết tiệt! Vậy thời gian sung sướиɠ của anh ở đâu?
“Món điểm tâm ngọt” sau giờ học của anh ở đâu?
Không có bánh kem cũng nên cho anh viên kẹo chứ!
“Người ta…… Sao người ta không biết có thể xấu hổ trực tiếp nói cho anh biết điểm kiểm tra của người ta rất thấp chứ……” Kiều Đình thẹn thùng đan hai bàn tay vào nhau.
Cho nên cô mới lấy điểm gốc của mình, nhân lên cho 10, rồi xem đó là điểm số của mình
Hu hu hu…… học sinh hạng bét cũng cần chút mặt mũi chứ!
Đối với một đứa dốt toán như cô, có thể nghĩ ra cách nâng điểm như vậy, cô rất ngưỡng mộ chính mình.
Bá Vân nheo mắt lại, nghiêm khắc.
Hu hu hu…… Ánh mắt Bá Vân thật là khủng khϊếp!
Hu hu hu…… Anh thở dài kìa, có phải anh đang cảm thấy cô là đồ ngu ngốc hết thuốc chữa hay không?
Bá Vân cúi đầu, nhìn cặp đùi trắng nõn của Kiều Đình, thật sự rất khó để không thở dài.
Chết tiệt!! Anh rất muốn sờ nó!
Sao lại có thể sinh ra một đôi chân đẹp như vậy, cân đối như thế, lại gần ngay trước mắt, nhưng lại không thể sờ lên hai đùi cô, làm tay anh không được thỏa mãn mà!
Nhưng điều quan trọng bây giờ là phải cứu vớt thành tích học tập của Kiều Đình, dù sao cũng chỉ còn nửa năm!
Anh rất muốn xông đến cửa sổ, mở toang ra rồi hét to: “Tôi đang rất dục cầu bất mãn* đây!”
*là không được thỏa mãn du͙© vọиɠ
“Những gì cần ghi nhớ em phải học thuộc hết cho anh, anh sẽ viết ra những điểm quan trọng cho em, ngoài những điểm anh chỉ, những cái khác không cần thuộc lòng.” Bá Vân căn dặn kĩ lưỡng.
Dù sao cô cũng không còn nhiều thời gian.
“Được, cảm ơn thầy.” Hai tròng mắt Kiều Đình sáng lấp lánh như phát ra ánh sáng vẻ tôn thờ.
Anh thiệt muốn mắng một câu thầy cái đầu em!
“Điểm kém như thế này.” Anh một tay ôm trán, lật qua lật lại những trang gạch đỏ như sông. “Cuối tuần cũng phải học.”
“Cái gì?” Đôi mắt xinh đẹp của Kiều Đình trừng lớn, “Cuối tuần làm gì?”
“Học kèm.”
“Cũng học từ bảy giờ tối đến mười giờ sao?” Cô ôm một chút hy vọng hỏi.
“Từ bảy giờ sáng đến mười giờ tối!” Bá Vân lạnh lùng đáp lại.
“Em sẽ chết mất!” Kiều Đình nhịn không được lớn tiếng phản đối.
Cô đâu phải công nhân bán mạng làm việc, tuổi còn trẻ đã phải bán rẻ sức khỏe mình?
“Với thành tích này của em, thi chuyển cấp chắc chắn sẽ rớt!” Anh đau đầu quá!
Anh còn phải nghĩ cách để giúp cô tiếp thu bài một cách nhanh nhất.
Nếu đầu của Kiều Đình giống ngực của cô, trải qua cố gắng sẽ dần nở ra thì tốt quá rồi.
Đôi mắt anh chợt rũ xuống, dời tầm nhìn từ đề bài đi tới khe hở của áo sơ mi Kiều Đình, liếc tới đôi thỏ con trắng như tuyết cùng non nớt.
Chết tiệt, thật muốn xoa bóp chúng!
Kiều Đình chu miệng nhỏ lên.
Nhìn dáng vẻ không tình nguyện của Kiều Đình, anh biết rõ cô sẽ không bao giờ để tâm đến việc học hành bằng việc tham gia các hoạt động thể dục thể thao, rất khó để Kiều Đình ngồi yên trên ghế quá một giờ.
Mẹ Lương cũng nói mông Kiều Đình có gai, cho nên mới ngồi không yên.
Đột nhiên trong lòng anh nảy sinh một suy nghĩ—— một ý tưởng có thể cho anh vừa được như ý, lại vừa có thể làm thành tích của Kiều Đình tăng lên.
“Nếu mỗi lần điểm kiểm tra của em tiến bộ từ mười điểm trở lên, anh sẽ thưởng cho em.”
“Thật sao?” Nghe được có khen thưởng, hai tròng mắt cô lại sáng lên lần nữa.
“Chỉ có điều, nếu không tiến bộ, hoặc sai quá nhiều, anh sẽ nghiêm khắc trừng phạt em!” Giọng nói anh đanh thép.
Ánh mắt Bá Vân rất đáng sợ, làm Kiều Đình hồn bay phách lạc.
“Ông trời ơi, cứu con!” Hai tay Kiều Đình giơ lên trời la lớn.
Anh kéo xuống bàn tay tinh nghịch đang diễn trò của cô, dùng sức nắm chặt, ăn trộm đậu hủ một lát rồi mới buông ra.
“Mở ra tài liệu cho anh.”
“Hu hu hu……”
Kiều Đình ai oán mở tài liệu vừa dày vừa nặng, cho nên cô không thấy được trong con mắt Bá Vân lóe lên ánh sáng giảo hoạt.