Anh Trai Nhà Bên Không Được Lên Giường

Chương 8: Sĩ diện của con gái đáng giá mấy cân?

Mẹ Lương cầm đồ đã mua vào nhà, Kiều Đình đang ngoan ngoãn lau chùi bàn ghế ở phòng khách, nhìn thấy mẹ Lương đã về, cô vội vàng buông giẻ lau, giúp mẹ Lương lấy đồ từ trong túi ra, đặt vào trên kệ bếp.

“Mẹ, hôm nay mẹ muốn nấu món gì?” Kiều Đình tò mò xoay các nguyên liệu nấu ăn.

“Đều là đồ ăn con thích cả!” Mẹ Lương mặc xong tạp dề, nhéo nhéo khuôn mặt mịn màng của Kiều Đình.

“Mẹ có xào trứng không?” Kiều Đình hỏi với sự thích thú.

“Không có.”

“Mẹ có nấu trứng kho không?”

“Không có.”

“Không thì trứng chiên cũng được?”

“Cũng không có.”

Khuôn mặt nhỏ của Kiều Đình nhăn lại, ấm ức nói, “Món trứng con thích nhất cũng không có.”

“Chính vì con ăn nhiều trứng như vậy cho nên lần trước con thi xém nữa ăn trứng ngỗng.”

“Làm sao mẹ có thể nói như vậy.” Kiều Đình phản đối, “Lần đó đề kiểm tra thật sự rất khó, chỉ có mấy người đạt điểm cao thôi.”

Cho nên dù kiểm tra được tám điểm cũng không thể trách cô chứ.

“Được rồi, để mẹ hấp trứng cho con ăn!” Mẹ Lương không làm lung lay được Kiều Đình nên đành thỏa hiệp.

“Thật tốt quá!” Kiều Đình vui vẻ vỗ tay.

“Nhưng mà thành tích của con cứ tiếp tục như vậy thì không được, sắp phải thi toàn quốc, mẹ thấy con sẽ thật sự xong đời rồi.” Mẹ Lương thành khẩn nói.

“Mẹ đừng có trù con như vậy, con rất chăm chỉ học tập, nhưng điểm kiểm tra càng ngày càng đi xuống, bài thi biết con, nhưng con không quen nó, cũng không có biện pháp thay đổi được!” Vẻ mặt Kiều Đình bất đắc dĩ nhún vai.

Nhân tiện chữ cái tiếng Anh giống nhau, hai sáu chữ cái cô còn nhận ra, nhưng khi chúng là tổ hợp ở cùng một chỗ, giống như người người ai nấy đều giống nhau, không biết ai là ai.

“Cho nên mẹ muốn dùng nửa năm cuối cùng này, giúp con tìm một gia sư.”

Nghĩ lại sau khi tan học, những đứa trẻ khác đều đi học thêm, chỉ có Kiều Đình ở nhà, vì Kiều Đình không thích đi học thêm mà ở nhà tự học, quả nhiên là sai lầm!

Đề bài không  tự giải thích, cô có tự học thế nào cũng vô dụng, nhất định phải có người kèm cặp để nâng điểm.

“Hả? Gia sư? Mẹ à, thuê gia sư rất đắt, không cần đâu, con sẽ cố học cho giỏi, không cần tốn tiền vào việc đó!”

Một tháng tiền lương và tiền thưởng của mẹ không nhiều, gánh nặng phí sinh hoạt của hai người cùng khoản tiền cho vay cũng vừa đủ mà thôi, ở đâu ra tiền mời gia sư chứ!

“Yên tâm, gia sư này là miễn phí.”

“Làm sao có chuyện tốt như vậy được?” Ủa ai lại có lòng tốt như vậy nhỉ?

“Bá Vân ở nhà đối diện tình nguyện làm gia sư cho con.”

“Hả?” Kiều Đình kinh ngạc trừng mắt to, “Mẹ nói với Bá Vân thành tích kiểm tra của con rất tệ?”

“Mẹ chưa nói chuyện con thi xém nữa bị trứng ngỗng, chỉ nói thành tích của con đều là sáu mươi điểm.” Bà đã giữ mặt mũi cho Kiều Đình lắm rồi còn gì.

“Mẹ, hổ dữ không ăn thịt con đó! Sao mẹ lại kể cho Bá Vân biết thành tích con không tốt!” Kiều Đình ôm đầu đau khổ kêu la.

“……” Mẹ Lương cạn lời liếc cô một cái, “Thành ngữ cũng dùng lộn xộn, khó trách đề thi đọc cũng không hiểu!” Trình độ môn văn cơ bản của con gái bà chỉ có thể dùng từ “Hỏng bét” để hình dung!

“Đây là hai chuyện khác nhau!” Kiều Đình đúng lý hợp tình nói.

“Mẹ xem là một chuyện!” Mẹ Lương chẳng màng sự phản đối của cô nói : “Mẹ đã bàn bạc xong với Bá Vân rồi, bắt đầu từ ngày mai, ăn cơm tối xong, thằng bé sẽ qua kèm con học.”

“Bá Vân còn bài vở của anh ấy nữa chứ bộ!” Kiều Đình dậm chân.

Cô không cần Bá Vân biết thành tích học tập của cô tệ hại đến cực điểm!

Cái cô muốn là sĩ diện đó!

Mẹ Lương cảm thấy đúng là không thể hiểu nổi tâm tư của thiếu nữ nữa rồi!

“Bá Vân thông minh sáng dạ, không học bài thi cũng được một trăm điểm!” Mẹ Lương tức giận nói, “Vì sao hai cái trứng giống nhau, tại sao một cái là 100, một cái là 8 hả?”

Miệng Kiều Đình mở to đến nỗi có thể treo một miếng thịt heo!

“Đi chế biến đậu cho mẹ!” Mẹ Lương giao cho cô một túi đậu.

Kiều Đình nhăn cái mũi, đi đến phòng khách xé quả đậu.

Nhìn thấy bộ dạng uất ức và tức giận của con mình, mẹ Lương vừa bực mình vừa buồn cười.

Thật hy vọng lần này học kèm, ít nhất có thể thi được sáu mươi điểm, nếu không thì……

Tương lai thật đáng lo ngại.