Anh Trai Nhà Bên Không Được Lên Giường

Chương 1: Trộm hương

“Bá Vân, đi kêu Kiều Đình sang ăn cơm.” Mẹ Ngụy thò đầu từ trong phòng bếp ló ra, dặn dò nói.

Bá Vân mới về nhà, cặp còn chưa cởi ra.

“Dạ.” Ngụy Bá Vân đáp lại, bỏ cặp sách vào trong phòng rồi đi thay quần áo ở nhà, xém nữa anh đã đυ.ng em gái nhỏ hơn ba tuổi của mình là Ngụy Bá Thiến.

“Anh trai, em cũng muốn đi.”

Ngụy Bá Thiến nhìn người anh trai cao hơn mình một cái đầu. Anh cô cao lớn đẹp trai, ánh mắt Ngụy Bá Thiến lóe sáng khát vọng.

Bá Vân đẩy đầu em mình qua một bên, nhấc chân đi ra ngoài.

“Hừ.” Bá Thiến dẩu cái miệng nhỏ phấn nộn, làm mặt quỷ với anh trai: “Lần nào cũng không được đi cùng.”

“Chỉ là gọi người dậy ăn cơm,có gì mà phải đi cùng?” Mẹ Ngụy gõ đầu Ngụy Bá Thiến một cái, nói : “Lại đây phụ mẹ bưng thức ăn.”

“Được rồi!” Bá Thiến đi theo mẹ vào phòng bếp. “Oa, hôm nay có món thịt bò xào hành con thích ăn.”

“Ba đứa con đang ở tuổi ăn tuổi lớn, ăn thịt bò rất tốt.” Mẹ Ngụy nở nụ cười hiền lành, mang thịt bò xào trong nồi đặt lên mâm.

“Nhưng con ăn nhiều như vậy, sao ngực chẳng lớn hơn tí nào cả?” Bá Thiến cúi đầu nhìn bộ ngực bức tường của mình, dùng tay búng búng.

Hu hu…… Quả nhiên trọng lượng không thêm được bao nhiêu.

Mẹ Ngụy đưa mâm cho Bá Thiến. “Mới có mười hai tuổi đừng nghĩ như vậy.”

“Nhưng Kiều Đình mười ba tuổi, đã có ngực cup C, có phải là do di truyền hay không ?”

“……” Mẹ Ngụy ngực phẳng nghe xong mặt không cảm xúc nói :“Kiếp sau, con đầu thai đổi người mẹ khác đi.”

“Mẹ, đừng như vậy mà!” Bá Thiến dựa vào mẹ Ngụy làm nũng, “Cup A cũng không đến nỗi tệ, con vẫn muốn làm con gái của mẹ.”

“Đừng có nói hươu nói vượn nữa!” Mẹ Ngụy cười mắng, “Mau tới bàn ăn.”

“Được rồi!” Bá Thiến nghịch ngợm thè lưỡi, cẩn thận bưng mâm có thịt bò xào hành lên bàn.

Ngụy Bá Vân đứng ở trước cổng lớn của ngôi nhà đối diện nhà mình, anh lấy chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa đi vào.

Vén bức màn ra là phòng khách, do ánh nắng của hoàng hôn, vách tường màu trắng gạo mang màu sắc rực rỡ, trong phòng khách chỉ có một sô pha dành cho ba người, trên đó là một thiếu nữ đang ngủ say, cô mặc áo màu cam hồng, da thịt trắng nõn trông có vẻ kiều diễm.

Thiếu nữ ấy tên là Kiều Đình, năm nay đã mười ba tuổi, là thành viên của câu lạc bộ điền kinh. Cô về nhà, thường không thay đồ mà nằm luôn trên sô pha ngủ.

Hơi thở cô đều đặn, hàng lông mi dày khép lại in bóng một đường cong dưới mí mắt, đôi môi đỏ thắm mềm mại như hoa anh đào, trên gò má một chút có thể thấy được một ít tàn nhan nhàn nhạt.

Mặc dù đã mở quạt nhưng không khí oi bức cuối thu của Đài Loan vẫn khiến người ta đổ mồ hôi, tóc đuôi ngựa quấn lấy cổ Kiều Đình, có thể thấy được những giọt mồ hôi ở trên chiếc cổ trắng ngần.

Ngụy Bá Vân nửa quỳ ở trước người cô, nhẹ giọng gọi, “Kiều Đình, dậy ăn cơm.”

Bố của Kiều Đình vì tai nạn xe cộ ngoài ý muốn đã mất sớm, mẹ của cô làm quản lý công ty chăn màn gối nệm, làm từ mười một giờ sáng đến mười giờ tối, Kiều Đình từ lúc tám tuổi được mẹ dùng bảo hiểm của bố để mua ngôi nhà ở lầu sáu B này,đối diện với Ngụy gia, nên mỗi buổi tối của cô đều phải qua nhà Ngụy dùng bữa.

Ba mẹ Ngụy đối đãi với cô như con gái, Ngụy Bá Thiến cũng coi cô như chị gái mình, mà Bá Vân…

Thấy Kiều Đình không có trả lời, hàng mi dài nhắm nghiền không chớp, giống như đang ngủ sâu, Bá Vân cúi đầu, hưởng thụ hương thơm thiếu nữ, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi phấn nộn.

Không có sự đáp lại, Bá Vân không kiêng nể gì đưa lưỡi phác họa đôi môi, không phân biệt hàm trên hay hàm dưới mà liếʍ mυ'ŧ.

Bởi vì Kiều Đình nằm nghiêng nên cánh tay đè ép làm lộ bộ ngực nơi cổ áo, Bá Vân kéo cánh tay đặt trên eo cô ra, bàn tay cách lớp áo, nhẹ nhàng xoa bóp đôi nhũ hoa còn đang trong thời kì phát dục nhưng lại vô cùng đầy đặn.

Bộ ngực này nói đúng ra là được anh xoa lớn.

Bá Vân nhớ lần đầu tiên nhìn thấy ngực Kiều Đình, nó xẹp lép không có tí mỡ, theo sự “Nỗ lực” mát xa liên tục mỗi ngày của anh, dần dần có kết quả.

Chiếc hôn dần xuống cổ, hôn lên cả những vệt mồ hôi trên cổ của cô.

Đồng phục của Kiều Đình là chiếc váy màu xanh lam, áo màu trắng có ba nút, vì thường xuyên thay cô cởϊ áσ nên Bá Vân rất nhanh đã cởi sạch ba chiếc nút, kéo vạt áo sang hai bên, một bộ nội y màu hồng liền đập vào mắt anh.

Lúc trước, anh luôn cách nội y xoa bóp bộ ngực nhỏ, nhưng lần này, anh liều một phen, cởi nội y của cô ra, một đóa hồng nhạt không hề che đậy hiện ra trước mắt anh.

Lần đầu tiên nhìn thấy nhũ hoa Kiều Đình, màu sắc xinh đẹp như vậy, ngón tay Bá Vân vì hưng phấn mà run nhè nhẹ.

Anh duỗi tay khẽ chạm, ngón tay ấn ấn, xoay vòng.

“Ưm……” Miệng nhỏ phát ra tiếng rêи ɾỉ tinh tế, nhưng cô vẫn như cũ không tỉnh dậy.

Tiếng rêи ɾỉ của Kiều Đình thật là dễ nghe……

Bá Vân không kìm lòng nổi, cúi đầu bỏ nụ hoa vào trong miệng, liếʍ mυ'ŧ.

“Ôi Đừng……” Tiếng rêи ɾỉ của Kiều Đình lớn hơn, đầu lưỡi nóng bỏng bao quanh nhũ hoa mẫn cảm, khi đầu nhũ hoa đã đứng lên, thì bàn tay kia của anh vuốt ve đầu nhũ còn lại, trêu chọc không ngừng.

“A……” Tiếng rêи ɾỉ kiều mị làm nơi nam tính của Bá Vân bất giác sưng to, vải dệt màu kaki đã không chống đỡ nổi. Bá Vân cởi bỏ lưng quần, bàn tay to luồn vào trong quần, bắt đầu trên dưới vuốt ve côn ŧᏂịŧ nóng hổi.

Bá Vân một bên ăn nhũ hoa của thiếu nữ, một bên vuốt ve côn ŧᏂịŧ, dao động càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhanh, đến lúc anh không nhịn nổi du͙© vọиɠ muốn bắn, anh mới buông bầu ngực của Kiều Đình ra, đi vào phòng tắm.

Khi cánh cửa phòng tắm đóng lại, thiếu nữ trên sô pha mở to mắt ra.