Nụ hôn dần dần sâu hơn, cô rêи ɾỉ thành tiếng, vì thế đôi môi không thể khép lại, hai người không ngừng mυ'ŧ hôn, nước bọt theo khóe miệng chảy dọc xuống cằm.
Cảnh sắc kiều diễm.
Động tác của Kinh Trì rất mạnh mẽ, ngay từ lúc bắt đầu đã không dịu dàng, hành động kịch liệt như mưa rền gió giật, dường như muốn ăn cô vào bụng.
Anh cởi bỏ nơ bướm bên eo cô, kéo váy rơi khỏi bờ vai.
Xoay người cô lại đối diện với mình, anh sờ soạng sau lưng cô, chỉ trong nháy mắt, áo bra cũng rơi xuống đất.
Thịnh Hạ ngượng ngùng dùng hai tay che ngực, hai con thỏ lớn trắng nõn đẫy đà vì bị ôm ngang mà tràn ra một nửa, run run nằm trên cánh tay cô.
Hai người hôn môi một đường đi thẳng đến bên giường.
Chân cô đυ.ng phải mép giường, đứng không vững ngã về phía sau.
Nệm giường mềm mại đàn hồi, cô ngã xuống bị nảy lên hai lần, sau đó một thân thể cao lớn đè xuống dưới.
Ánh đèn từ trên đỉnh đầu anh chiếu xuống, ngũ quan hơn người lại càng xuất sắc hơn.
Lúc này, anh đang tháo từng cúc áo sơ mi ra, để lộ cơ ngực cường tráng bên trong.
Chờ đến khi quần áo đều được cởi bỏ, chỉ còn lại mỗi chiếc qυầи ɭóŧ, chỗ đó phình to một khối, giống như có vật gì đó muốn nhảy tung ra ngoài.
Cô vội vàng dời đi ánh mắt, xấu hổ không dám nhìn nhiều.
Thấy đôi gò má cô đỏ như rỉ máu, Kinh Trì cười nhẹ, nằm ở trên người cô.
“Không phải lúc nãy em rất dũng cảm sao?”
Vừa nói, anh vừa đưa tay đi xuống bụng nhỏ của cô, xoa nhẹ rừng hoa bí ẩn.
Thịnh Hạ run rẩy, muốn giữ tay anh lại, thế nhưng anh lập tức nắm lấy tay cô, đặt ở bên hông.
Khi Kinh Trì lột bỏ lớp che đậy cuối cùng của cô ra, nơi riêng tư của cô bỗng trào ra một dòng nước ấm.
Ánh mắt hơi tối lại, theo sự trơn trợt anh đưa một ngón tay vào.
Thật ướt.
Nhưng cũng thật chặt.
Thịnh Hạ khó chịu vặn vẹo eo dưới thân anh, hai mắt ngập nước, giọng nói đầy nũng nịu và quyến rũ: “Hội trưởng.”
Phần dưới thân Kinh Trì đã căng phồng đến khó chịu, rất muốn ăn cô ngay.
Chỉ là, còn chưa phải lúc.
Tạm thời, cô bé còn chưa thể thừa nhận được vật to lớn của anh.
Anh nhẹ nhàng di chuyển ngón tay, Thịnh hạ cảm thấy ngứa ngáy trong cơ thể dường như được giảm bớt, nhưng theo sự ra vào như thế, cảm giác trống rỗng trong cô lại trỗi dậy.
Lúc này, Kinh Trì cho thêm một ngón tay nữa đi vào.
Thịnh Hạ rên lên một tiếng.
Một ngón tay còn có thể, nhưng hai ngón thì có vẻ chật chội.
Vách thịt mềm mại ngăn cản anh đi vào, ấm áp như chăn bông, Kinh Trì thoải mái đến nổi muốn rên lên, điều này làm cho phân thân bên dưới của anh càng thêm căng cứng.
Nhưng anh không thể hiện ra mặt, trên trán chỉ phủ một lớp mồ hôi.
Kinh Trì buông cổ tay cô ra, một tay anh xoa nắn nhũ thịt, sau đó anh cúi đầu ngậm lấy đỉnh hồng của nhũ thịt còn lại.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả trên lẫn dưới, làm cho động hoa bí ẩn của cô nhanh chóng co giật, nước ấm càng trào ra nhiều hơn nữa.
Lúc này, Kinh Trì theo dòng nước mở rộng lối đi vào trong, đường hành lang có phần giãn ra.
Giọng nói của Kinh Trì đã khàn đến nổi không nhận ra: “Khó chịu không em?”
Thịnh Hạ cảm thấy có chút đau, nhưng còn có thể chịu đựng được.
Cô lắc lắc đầu: “Không khó chịu.”
Kinh Trì quan sát thay đổi trên mặt cô, thấy thân thể cô từ căng cứng dần dần thả lỏng, anh lập tức rút ngón tay ra.
Thịnh Hạ cảm thấy trống trải, cô không khỏi cong mình đi theo, ngăn cản ngứa ngáy từ trong xương cốt đang tràn lan ra ngoài.
Đột nhiên, có thứ gì đó đặt giữa hai chân cô, còn nhẹ nhàng rung động, cọ xát nơi riêng tư của cô, ngay sau đó từ sâu bên trong cô lại tuôn trào một dòng nước ấm.
Phân thân của Kinh Trì bị động nhỏ khép mở của Thịnh Hạ ngậm lấy phần đầu, nhưng mới chạm vào một chút, đã khiến du͙© vọиɠ của anh cứng rắn thêm không ít.
Đỉnh đầu phân thân xung phong đi về phía trước, lập tức bị động nhỏ của cô hút lấy.
Anh hít sâu một hơi, nhịn không được mà đi thẳng về phía trước.
Thịnh Hạ cảm thấy bên dưới căng trướng hết cỡ, như bị xé rách, đau không chịu được, cô hơi cong người lại “Hội trưởng, em đau….”
“Lần đầu sẽ đau, em cố chịu một chút.”
Động tác của anh cũng chậm lại, tiếp tục vuốt ve, chơi đùa nhũ thịt trắng nõn của cô, miệng anh ngậm chặt một bên, cắn cắn đỉnh hồng, Thịnh Hạ khẽ mấp máy môi rêи ɾỉ….
Một bàn tay khác của anh, vuốt ve từ trên xuống dưới cơ thể cô, cảm giác được cô đang dần thả lỏng, ánh mắt cũng dần trở nên mê ly.
Anh động eo, đẩy về phía trước một cái.
Nhưng thân thể mềm mại dưới thân lại co rúm lần nữa, mắt Thịnh Hạ đỏ hồng, cô khóc nức nở: “A, đau quá, hội trưởng, quá lớn, đau lắm…”
Cô cảm giác cái đó của anh cứng như đá, chà xát nơi yếu ớt của cô, đau đến nổi đầu ngón chân cô cuộn tròn lại.
Mà dáng vẻ rưng rưng, yếu ớt nhỏ bé của cô, lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đàn ông hơn nữa.
Kinh Trì có tự chủ rất cao, mới không cắm vào ngay lập tức.
“Hôm nay đến đây thôi.”
Đau dài không bằng đau ngắn, nhưng nhìn thấy cô bé đau đớn đến như vậy, Kinh Trì không đành lòng.
Thịnh Hạ tròn mắt nhìn anh, một giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên gương mặt anh lăn xuống, tóc trên trán ướt đẫm, gân xanh bên thái dương cũng lộ ra, có thể cảm giác được anh kiềm nén rất khó chịu.
Bởi vì nghĩ đến cảm nhận của cô, anh mới quyết định nửa đường dừng lại.
Mắt Thịnh Hạ đỏ hoe, cô thật sự không thích sai người.
Khi Kinh Trì chuẩn bị rút ra, thì có hai cánh tay mềm mại vòng lên ôm lấy cổ anh, anh sửng sốt, rũ mắt nhìn xuống.
Chỉ thấy người dưới thân, nhìn anh đầy ngượng ngùng và sợ hãi: “Không sao, em chịu được.”
Cô nói như vậy rồi, Kinh trì cũng không còn lý do gì để dừng lại.
Kinh Trì xoa xoa gương mặt mềm mịn của cô: “Nếu đau chịu không nổi, em cứ nói.”
Thịnh Hạ cọ cọ lòng bàn tay anh, khẽ gật đầu.
Kinh Trì thử đẩy mạnh về phía trước một chút, Thịnh Hạ nhìn anh cười cười, ý bảo mình không sao.
Anh hít sâu một hơi, dùng sức đâm xuống, người bên dưới lập tức căng thẳng, anh khó khăn chen lấn đi vào, phân thân chỉ mới đi vào một nửa, đã gặp phải trở ngại.
Đó là một lớp màng mỏng, tượng trưng cho lần đầu của cô.
Anh nhìn Thịnh Hạ, tuy sắc mặt cô trắng bệch, nhưng cô vẫn cười với anh.
Kinh Trì cúi người, hôn lên môi cô, sau đó không chút do dự, phá đi chướng ngại vật kia, đẩy một cái toàn bộ đi vào.
Đột nhiên có vật lạ xâm lấn, Thịnh Hạ hơi cong cơ thể lên, đau đớn cắn chặt môi, nhưng vẫn cố kìm nén sợ hãi không kêu thành tiếng.
Hành lang chật hẹp bao bọc lấy tiểu Trì, cảm giác ấm áp tựa như đang ngâm mình trong suối nước nóng, thoải mái khó có thể miêu tả được, làm anh khó lòng kiềm chế, rất muốn dùng sức va chạm ra vào.
Nhưng anh vẫn không quên quan tâm đến cảm giác của cô, anh thương tiếc vỗ về gương mặt cô: “Chờ em không còn đau nữa, anh lại tiếp tục.”
Thịnh Hạ đau đến cả người toàn mồ hôi, mà người trước mặt vì kiềm chế cũng đổ mồ hôi dầm dề.
Cô bỗng cảm thấy thương anh vô cùng: “Em hết đau rồi.”
Nghe được lời này, đôi tay Kinh Trì giữ chặt eo cô, chậm rãi di chuyển.
Thịnh Hạ nhăn mặt, cảm giác bên trong mỗi một tấc đều bị nghiền nát, đau đến tận xương.
Nhưng chờ cơn đau chết lặng đó qua đi, trong cơ thể dần dần bắt đầu có cảm giác khác lạ.
Động nhỏ đầy nước đóng mở cắn nuốt lấy vật to lớn của anh.
Kinh Trì bị cô hút chặt như vậy, thoải mái đến cực kỳ, tốc độ va chạm càng thêm nhanh.
Đầu nấm chạm vào thịt mềm, bên trong lập tức co rút kịch liệt, nước mật tuôn trào như suối.
Bị động nhỏ của cô cắn chặt lấy, sự sung sướиɠ truyền đến xương cùng, anh dùng sức đâm vào nơi đó.
Thịnh Hạ cảm giác, bản thân mình sắp bị anh đâm đến hỏng, nhưng kɧoáı ©ảʍ càng thêm mãnh liệt.
Mật dịch không ngừng chảy ra từ nơi kết hợp của hai người, khi anh đâm vào rút ra tiếng nước nhóp nhép lập tức vang lên.
Cuối cùng thì Thịnh Hạ cũng chịu hết nổi “Ưm a a a----”
Một dòng nước ấm lại phun ra.
Kinh Trì bị động nhỏ của cô xoắn chặt, cả người cũng run theo, cuối cùng lêи đỉиɦ.
Anh rút phân thân của mình ra khỏi động nhỏ, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên người cô.
Động nhỏ còn co co rút rút phun nước, từng đợt từng đợt làm ướt đẫm tấm ga trải giường bên dưới, mang theo vài tia máu.
Chứng minh cô gái nhỏ đã bước chân vào một thế giới hoàn toàn mới.
Và, Kinh Trì cũng giống như cô.
Anh lau mặt, đáy mắt hiện ra chút ảo não.
Nghe nói phái mạnh, lần đầu tiên tương đối nhanh.
Cho dù so với người khác, anh cũng được cho là lâu hơn, nhưng anh vẫn cứ cảm thấy mất mặt với cô.
Anh muốn làm thêm một lần, để chứng minh thể lực của mình lâu dài, nhưng đây là lần đầu của Thịnh Hạ, thân thể cô không thể chịu đựng nếu anh cứ muốn, anh chỉ có thể chờ đến lần sau, cho dù bên dưới của anh, vẫn còn sưng to, ngẩng cao đầu.