Sau đêm ấy, Thịnh Hạ lại liên tiếp mơ thấy chuyện đó vài lần nữa.
Mỗi lần tỉnh dậy toàn thân mồ hôi đầm đìa, qυầи ɭóŧ cũng phải thay cái mới.
Cô tự nhận mình không còn mặt mũi nào để gặp Kinh Trì.
May mắn vì trong khoảng thời gian này, hội học sinh bận rộn chuyện huấn luyện quân sự, hội văn nghệ tương đối rảnh rỗi, cũng không cần họp hành, đỡ phải chạm mặt nhau.
Hơn nữa, trường học lớn như vậy, không cố tình đi tìm thì rất khó có thể gặp nhau.
Nhưng may mắn mà cô nghĩ lại bị định luật Murphy phá hỏng.
Tối thứ sáu, là sinh nhật bạn cùng phòng Đường Hiểu Ni, cô ấy mời cả phòng đi ăn cơm.
Mấy cô gái nhỏ chọn một bàn nướng, ăn rất vui vẻ.
“Hạ Hạ, cậu giúp mình vứt cái này đi.”
Thịnh Hạ gật đầu cười, cô vừa xoay người đã lập tức chạm phải đôi mắt đen nhánh quen thuộc của ai đó.
Kinh Trì cùng bạn học của anh ngồi cách đó hai bàn.
Người khác đều xắn tay áo, ăn uống no say, miệng dính đầy dầu mỡ.
Còn anh thì lại như quý công tử bước ra từ truyện tranh, ở nơi tràn ngập khói lửa cùng mùi thức ăn, hơi thở vẫn tràn ngập hương hoa, ăn cơm cũng có thể tạo ra tư thế đầy ưu nhã.
Gặp mặt bất ngờ không hề chuẩn bị, Thịnh Hạ phản ứng chậm nửa nhịp, cô chớp chớp đôi mắt đẹp, mới mím môi cười cười, xấu hổ nhưng không mất lễ phép.
“Hạ Hạ, sao cậu ăn chậm như vậy chứ hả? Nhiệt tình vào, tớ khao được!” Đường Hiểu Ni Ni vỗ vỗ túi tiền, hào phóng nói.
Thịnh Hạ có khổ không thể nói, không biết có phải do ảo giác hay không, cô cảm thấy phía sau lưng mình như có kim châm, thấp thỏm không yên, tức thì đã bị mọi người lừa chuốc uống một ly rượu. Nhìn mặt mũi cô đỏ bừng sắp không tìm được đông tây, mọi người cười lăn lộn.
Khi tính tiền, Thịnh Hạ làm bộ lơ đãng nhìn sang bàn bên kia, không ngờ người đã đi mất rồi, trong lòng cô buồn bã mất mát không thôi.
Ăn BBQ xong còn chưa đủ, mọi người nhất trí quyết định đi KTV.
Tới nơi, Đường Hiểu Ni Ni lại gọi một bàn đồ ăn thức uống.
Hát rồi lại hát, Thịnh Hạ muốn đi Wc.
Mọi người ca hát đến điên đảo, một mình cô đẩy cửa đi ra ngoài.
Từ Wc đi ra, cô có chút choáng váng đầu óc, rửa mặt để bản thân tỉnh táo hơn, sau đó dựa vào trí nhớ đi về phòng hát.
Mới đi được vài bước, phía sau đột nhiên có một bàn tay đưa ra chặn miệng cô lại, mở phòng bao bên cạnh, trực tiếp kéo cô vào trong.
Chuyện bất ngờ xảy ra, cô có phản ứng thì cũng đã bị người ta đè lên Sofa.
Miệng của người nọ đầy mùi rượu hôi nồng, lao tới hôn cô.
Phòng bao không có mở đèn, trước mắt là một màu đen u ám, sự sợ hãi lập tức bao trùm khắp cơ thể cô.
Thịnh Hạ sợ đến mức tỉnh rượu, cô ra sức chống cự, tát người nọ một cái, đồng thời kêu cứu.
Đối phương thẹn quá hóa giận: “Con đàn bà thối, dám đánh ông!”
Gã bóp chặt cổ cô, đồng thời cũng lột váy cô ra.
Một tay Thịnh Hạ bắt lấy cái tay bóp cổ mình, một tay đè chặt váy lại.
Cô thở gấp hơn, nhưng mà cũng chỉ có thể đến đây thôi.
Sức lực nam nữ cách biệt, sao cô có thể cản được, cũng chưa kịp thoát khỏi gã thì váy đã không may mắn bị lột xuống.
Cặp đùi trắng nõn lộ ra bên ngoài, không khí lạnh lẽo ập vào người, cô lập tức run rẩy.
“Không ngờ lại là một báu vật, làm bảo bối của tao cũng không nhịn được.” Người nọ cười dâʍ đãиɠ.
Thịnh Hạ hoảng sợ, nghe được tiếng gã cởi thắt lưng, kéo khoá quần, trong bóng tối mờ ảo dường như, dường như cô thấy được có cái gì đó nhảy ra từ bụng dưới của gã.
Thật đáng sợ.
Thịnh Hạ nhân lúc gã buông cổ cô ra, bò dậy muốn chạy trốn.
Cô vừa mới quỳ bò chạy khỏi sô pha chừng hai bước, đã bị hắn nắm lấy cổ chân kéo lại.
Cô hoảng sợ quay đầu, trong bóng tối chỉ nhìn thấy hàm rằng ố vàng của gả khép mở, “Con đàn bà hư hỏng, muốn chạy đi đâu hả?”
Cô bị gã kéo ngược trở về.
“Cầu xin anh, thả tôi đi, anh cần bao nhiêu tiền, tôi đều cho anh.”
“Ông đây không cần tiền, chỉ cần cô em làm ông đây sung sướиɠ.”
Chỉ còn mỗi qυầи ɭóŧ che đậy nơi riêng tư cũng bị hắn lột sạch.
Thịnh Hạ nhìn ánh đèn mờ ảo treo trên đầu, chẳng lẽ cô phải bị người ta chà đạp như vậy sao?
Trong đầu cô hiện lên một hình ảnh, sau giờ trưa dưới tàng cây, một người con trai mặc áo sơ mi trắng, đeo tai nghe ung dung lật từng trang sách, một hình ảnh đẹp đến thế.
Không biết sức lực từ đâu đến, một chân cô đá lên bụng gã, người nọ lùi lại hai bước, tức giận dùng sức tát hai bạt tay lên mặt Thịnh Hạ.
“Ngoan ngoãn một chút, đợi lát nữa mày sung sướиɠ, sẽ còn cầu xin ông đây chơi mày.”
Hai đùi cô bị gã dùng sức mạnh mẽ lật ra.
Nước mắt Thịnh Hạ rơi đầy mặt.
“Cứu, cứu…”
Ai đến cứu mình?