Yêu Em Từ Giọng Nói

Chương 35

Edit: Doãn Y Y

Beta: Doãn Uyển Du

Tô Noãn Dương chậm rãi buông tai nghe, công việc của cô đã hoàn toàn kết thúc.

Mấy tháng này, phối âm nhân vật Phù Sinh, cô đã trải qua một tình yêu khắc cốt ghi tâm say đắm.

Làm Tô Noãn Dương, cuộc sống hạnh phúc lại vừa mới bắt đầu.

Cô rất cảm kích Phù Sinh, cô tin tưởng, giờ này khắc này, Phù Sinh cũng nhất định giống như cô, ở trong thế giới hạnh phúc nào đó mà tồn tại cùng người nàng yêu.

Cô vuốt ve từng đồ vật trong Lục Bá Thất, cùng chúng nó sớm chiều ở chung lâu như vậy, hiện tại lại phải đi, trong lòng có chút hụt hẫng.

Có lẽ, ngày mai sẽ có diễn viên khác đi vào, ngồi trên chiếc ghế hiện tại cô đang ngồi, mang tai nghe hiện tại cô đang mang, đi vào một thế giới khác, làm một nhân vật nào đó sống động lên, cô nghĩ, đây chính là ý nghĩa tồn tại của diễn viên phối âm.

Lục Bá Thất yên tĩnh không tiếng động, chỉ có vang lên âm thanh đứt quãng trầm ổn dễ nghe của Cố Hoài Cẩn, anh đang làm đoạn kết thúc cuối cùng của phim.

Lục Ly vẫn không thể tự sát, hắn ở nơi thôn dã hẻo lánh nhỏ tìm một chỗ, mai táng cho Phù Sinh.

Chọn một nhà gỗ nhỏ ở cạnh bia mộ, ngày ngày đêm đêm làm bạn cùng Phù Sinh cả đời.

Nói là cả đời, thật ra cũng không bao lâu, năm thứ ba sau khi Phù Sinh đi, hắn cũng đi theo.

Sau này lại nghe người ta nói, thời điểm hắn chết, hắn dựa vào bên cạnh mộ Phù Sinh, trong tay gắt gao nắm chặt một chiếc bùa hộ mệnh.

Giống như đang mơ một giấc mộng đẹp, khóe miệng treo một nụ cười thỏa mãn.

Người trong thôn đem hắn an táng ở bên cạnh Phù Sinh, hai người này, lúc còn sống không thể ở bên nhau, đến khi chết, rốt cuộc cũng có thể cùng nhau.

Không bao lâu sau, Cố Hoài Cẩn cũng hoàn xong đoạn cuối cùng, anh nghiêng đầu, giống như lơ đãng nhìn về phía Tô Noãn Dương bên cạnh đang phát ngốc.

“Làm sao vậy?” Anh duỗi tay xoa xoa cái đầu nhỏ xù xù, kiên nhẫn trấn an tâm tình có chút khổ sở của cô.

“Anh đã làm xong rồi?” Tô Noãn Dương bị Cố Hoài Cẩn lôi trở lại hiện thực, dò hỏi công việc của anh.

“Anh xong rồi, em sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là nghĩ đến ngày mai phải rời đi rồi, trong lòng có chút không buông bỏ được.”

“Cô gái ngốc, ngoan, đừng nghĩ nhiều, em sẽ còn trở lại mà”

“Vâng, em nhất định sẽ trở về, lúc quay trở lại, em nhất định sẽ mạnh mẽ hơn hiện tại.”

Cô chí khí hào hùng mà thề, cô nhất định phải nỗ lực, nhất định phải càng ngày càng tốt!

“Được, nhưng mà trước lúc đó, có lẽ em nên bồi thường cho anh một chút nhỉ.”

“Vâng?” Tô Noãn Dương còn không hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị một đôi tay to kéo lấy ôm vào trong ngực, môi cũng bị người lấp kín.

“Ưm…, bồi thường cái gì chứ?” Cô mơ hồ không rõ mà dò hỏi, đại thần lại đang làm cái quỷ gì!

“Anh đang ở bên cạnh mà em còn dám thất thần, có phải nên phạt không?” Cố Hoài Cẩn vô lại trả lời, hôn lên cánh môi mềm mại anh yêu nhất.

Hai người ôm hôn một lúc lâu, Cố Hoài Cẩn hài lòng buông Tô Noãn Dương đã có chút thở không nổi.

Cô gái nhỏ tức giận trừng mắt nhìn anh, Cố Hoài Cẩn, anh càng ngày càng háo sắc!

Lúc trước sao cô có thể cảm thấy anh là người thanh cao lãnh đạm được chứ? Rõ ràng chính là đại sắc lang phúc hắc!

“Ngoan, đừng dùng loại này ánh mắt nhìn anh, anh sợ anh sẽ khống chế không được mà làm ra chuyện gì đâu.”

Anh nhẹ vỗ về gương mặt hồng hồng của cô, cười trêu chọc.

Quả nhiên, Tô Noãn Dương nghe thấy anh nói như vậy, liền cuống quít dời tầm mắt.

Anh cười cười, lại tiến lên hôm cái miệng nhỏ, kéo cô đứng dậy.

“Chúng ta đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Đồng đạo nói muốn cùng nhau ăn bữa cơm chia tay.” Anh trả lời, nắm tay Tô Noãn Dương rời khỏi Lục Bá Thất.

Mới vừa xuống lầu, liền nhìn thấy Tiêu Dao và Vương Ngọc đứng ở đại sảnh, Tiêu Dao không biết làm sao lại chọc tới Vương Ngọc, đang gấp đến độ xoay quanh lấy Vương Ngọc làm tâm không ngừng đổi tới đổi lui, miệng nó liên hồi không biết đang giải thích cái gì.

Tô Noãn Dương không khỏi có chút bất đắc dĩ, như thế nào mỗi lần nhìn thấy Tiêu Dao và Vương Ngọc ở bên nhau, đều là lúc bọn họ đang cãi nhau, ai, Tiêu Dao thật là không để cho người khác bớt lo.

Cô bất đắc dĩ nhìn về phía Cố Hoài Cẩn, người sau cũng bất đắc dĩ chớp chớp mắt, tỏ vẻ đã quen rồi.

Hai người đi lên, Vương Ngọc nhìn bọn họ đang đi tới, sắc mặt cũng hơi chút hòa hoãn hơn một ít.

“Hai người tới rồi, vậy chúng ta đi thôi.”

Sau đó cũng không thèm phản ứng Tiêu Dao bên cạnh, xoay người lập tức đi ra ngoài cửa.

Trước cửa có một chiếc xe BMW, Lý Ngôn đứng bên cạnh chờ vài người bọn họ đi ra.

“Cố tiền bối, Tiêu tiền bối, tiểu Tô, Vương Ngọc, xin chào.”

“Chào anh, Lý Ngôn.”

“Lên xe đi, tôi đưa mọi ngươi đi.”

Bốn người lục tục lên xe.

Trong lúc, Tiêu Dao lì lợm la liếʍ một hai phải cùng Vương Ngọc ngồi cùng nhau, người sau ngại có người ở cũng ngượng ngùng cự tuyệt.

Tiêu Dao cảm thấy mỹ mãn mà ngồi cạnh lão bà, còn chủ động đi nắm tay nhỏ của giai nhân, thấy Vương Ngọc không cự tuyệt, liền được một tấc lại muốn tiến một thước.

“Đừng lộn xộn!” Vương Ngọc cho anh ta một cái liếc mắt, mắt phượng thon dài tràn đầy cảnh cáo.

“Được được được, không lộn xộn, không lộn xộn.”

(Beta: Lúc đầu cứ tưởng Tiêu Dao là hoa hoa công tử chưa ai hái, ai dè là thê nô chính gốc còn hơn cả bác Cố:v)

Tiêu Dao nhấc tay đầu hàng, ánh mắt di chuyển nhìn qua kính chiếu hậu, bỗng dưng thấy môi Tô Noãn Dương bị sưng đỏ.

“Chà chà, Cố sói xám của chúng ta thật đúng là ra sức, nhìn miệng Tô tiểu bạch thỏ nhà đều sưng lên rồi, chậc chậc chậc, bội phục bội phục!”

Tô Noãn Dương nghe anh ta trêu chọc như vậy, ngượng ngùng mà cúi đầu, cô da mặt mỏng, gặp loại tình huống này chỉ biết làm đà điểu.

Cố Hoài Cẩn trấn an xoa tay cô, ngay sau đó không nhanh không chậm nói.

“Cậu cũng thế, cũng không biết vị tiểu hoa đán ngồi đối diện Tiêu ảnh đế lên báo mấy hôm nay, có phải cũng có chỗ nào sưng lên?”

Lời vừa nói ra, không khí trong xe nháy mắt trở nên thay đổi lên, Vương Ngọc nhanh chóng đem tay rút khỏi tay Tiêu Dao.

Mẹ nó! Tiêu Dao hối hận tới đấm ngực dậm chân, đáy lòng tự chất vấn chính mình.

Tiêu Dao ơi là Tiêu Dao, mày bị ngu à, không có chuyện gì lại đi trêu chọc Cố Hoài Cẩn. Giờ thì hay rồi, vừa mất phu nhân còn bị thiệt quân.

Anh ta đáng thương nhìn về phía Vương Ngọc đang lạnh như băng bên cạnh, xong rồi, vừa rồi mới dỗ xong, hiện tại phải làm sao bây giờ…

Sau đó, anh ta mở to hai mắt trừng Cố Hoài Cẩn, không nghĩ tới đổi lấy lại chỉ được ánh mắt coi khinh của đối phương

Mẹ! Đạo lý chính nghĩa ở đâu?! Tất cả mọi người đều khi dễ mày kìa.

Tiêu Dao khổ sở quay đầu, đối mặt với cửa sổ xe trồng nấm.

Lúc sau, mọi người đã đến nhà ăn, lần này Đồng đạo chọn một nơi rất kỳ quái, không chọn khách sạn lớn, ngược lại chọn một nhà ăn nhỏ thoạt nhìn tràn đầy hơi thở tình nhân, năm người đi vào, lia măt nhìn sơ qua, tất cả đều là các cặp đôi.

Phục vụ mang năm người đi vào phòng, mở cửa, Đồng đạo cười tủm tỉm ngồi ở chỗ kia, bên cạnh còn ngồi Cố Nhu Trăn cùng Đồng Vãn Thu, nga, còn có Hạ Tâm, là lão bà hổ mặt cười của ông ấy, cũng chính là mẹ của Đồng Vãn Thu.

“Chập chập”

Tiêu Dao liếc liếc mắt nhìn đại thần bên cạnh từ lúc đi vào vẫn luôn mang áp suất thấp, haha lần này xem như đến không uổng phí công.

Cố Hoài Cẩn lạnh lùng ngồi trên bàn cơm, nhìn vẻ mặt giả mù sa mưa của hai mẹ con Đồng gia đối diện.

Cố Nhu Trăn nhìn đồ ăn trên bàn mà đôi mắt sáng bừng, làm như giống như mọi chuyện đều không liên quan mình, nhanh chóng quét ngang quét dọc đống trước mắt.

Bò bít tết? Ăn ngon! Tôm bóc vỏ? Ăn siêu ngon! Salad? Ăn siêu siêu ngon!

Tiêu Dao cũng cười tủm tỉm đánh giá thần sắc khác nhau của những người người đang ngồi tại bàn, trường hợp này rất giống đi kết thông gia, không xem thật đúng là đáng tiếc.

Ngay cả Tô Noãn Dương, cũng đang không biết chuyện như thế nào, cúi đầu yên lặng gặm bò bít tết.

Bỗng nhiên, Cố Hoài Cẩn đưa tay, anh ưu nhã cầm lấy dao nĩa trước mặt, cử động vài cái đã cắt xong bò bít tết.

Sau đó đứng lên, thần sắc như thường đi đến cạnh Tô Noãn Dương, không màng tới ánh mắt kinh ngạc của hai mẹ con nhà họ Đồng, đem đĩa đặt trước mặt Tô Noãn Dương.

“Ngoan, em nếm thử cái này đi”

“Cố sư huynh, em có rồi.” Tô Noãn Dương không phản ứng lại kịp, đây là chuyện gì, ngẩng đầu hơi giật mình trả lời.

Trong khoảng thời gian này, Cố Hoài Cẩn luôn chiều chuộng cô như vậy.

Lột vỏ bưởi đút tới miệng cô, tôm cũng lột xong lập tức để vào bát cô, có đôi khi nhàm chán, thậm chí còn sẽ giúp bóc hạt dưa.

Cho nên hiện tại, cô đã quen được Cố Hoài Cẩn dung túng, còn tiếp tục như vậy, cô sẽ nhanh chóng tiến hóa lùi thành trẻ con mất.

Cố Nhu Trăn nhìn Tô Noãn Dương xuất hiện biểu tình quen thuộc, liền hiểu rõ đây là hình thức hai người ở chung.

Trong lòng không khỏi giơ ngón cái với Cố Hoài Cẩn giơ, không hổ là em trai của Cố Nhu Trăn, làm tốt lắm, em dâu phải sủng như thế, bằng không chạy theo người khác, lúc đấy thì hối hận cũng chưa kịp!

Không bằng đem nàng dâu sủng đến mức người khác cũng chịu không nổi, như vậy mới có thể nắm chắc trong tay.

“Anh cắt sẵn rồi, so với em cắt ăn ngon hơn.”

“Thật ạ?” Tô Noãn Dương có chút động tâm, thật sự ăn càng ngon sao?

“Thật, em nếm thử đi” Cố Hoài Cẩn tiếp tục dụ dỗ.

Tô Noãn Dương không tin mà châm thử một khối, nhai vài cái, sau đó giống như phát hiện đại lục mới.

“Cố sư huynh, anh cắt thật sự ăn ngon hơn nhiều! Anh lợi hại thật ấy”

Tô Noãn Dương sùng bái nhìn Cố Hoài Cẩn, đại thần chính là đại thần, cái gì đều giỏi.

“Khụ khụ.” Hạ Tâm âm dương quái khí khụ hai tiếng.

“Đây là thiên kim đại tiểu thư nhà ai vậy, đến cắt bò bít tết cũng không biết.”

Bà ta vừa lên tiếng, Tô Noãn Dương mới phản ứng lại hiện tại cô ở đâu. Không có cách nào, ăn cơm Tây, mọi người ngồi cách nhau quá xa, lại đều không nói lời nào, cô vẫn luôn vùi đầu chiến đấu với bò bít tết, thật sự đã quên bản thân hiện tại đang nơi nào, đang ăn cơm với ai

“Thực xin lỗi, cháu…” Cô ngượng ngùng nhỏ giọng nỉ non, hình như cô lại thêm phiền toái cho Cố sư huynh rồi.

“ Dì Đồng, chúng cháu đều là đồng nghiệp thân thiết, dì không biết, quan hệ mọi người trong đoàn phim chúng cháu đều tốt như vậy, khối bò bít tết này của tôi cũng cho Vương Ngọc, A Ngọc, em mau nếm thử anh cắt thế nào?”

Không đợi Tô Noãn Dương nói xong, Tiêu Dao liền cười, lên tiếng hoà giải, vừa nói vừa đứng dậy đem dĩa của mình đưa cho Vương Ngọc.

Vương Ngọc hiểu rõ gật gật đầu, châm một khối để vào miệng.

“Ừm, anh cắt ăn cũng rất ngon.”

“Ăn ngon thì em ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút.”

Nghe được Vương Ngọc nói chuyện với mình, Tiêu Dao càng thêm ân cần, hận không thể lấy nĩa bón cho cô.

Má ơi, bao lâu rồi, rốt cuộc cô ấy cũng mở miệng nói chuyện, cảm tạ thượng đế, cảm tạ ông trời, rảnh rỗi nhất định phải mời hai vợ chồng này ăn cơm!

“Ha ha, đoàn phim các cháu quan hệ cũng thật tốt, nhưng mà Tiêu Dao, cháu cũng đã kết hôn với Vương Ngọc, giúp con bé cắt bò bít tết cũng là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng theo bác được biết, Hoài Cẩn cùng vị tiểu thư này, hẳn là vừa mới quen nhau thôi, Hoài Cẩn săn sóc như vậy, còn giúp người xa lạ cắt bò bít tết?”

Đồng phu nhân cười nói ra mấy câu nói đó, còn cố tình thả chậm ngữ điệu nhấn mạnh cụm “người xa lạ”.

Cố Hoài Cẩn ngoảnh mặt làm ngơ, trấn an sờ sờ đầu Tô Noãn Dương, cầm dĩa của cô trở lại chỗ ngồi, thong thả ung dung ăn phần bò bít tết dư lại.

Ngay cả Vương Ngọc vẫn luôn bình tĩnh nhất, cũng cảm thấy hàng động này của Cố Hoài Cẩn là cố tính kɧıêυ ҡɧí©ɧ, chọc cho lửa Hạ Tâm bùng nổ.

Quả nhiên, Hạ Tâm đem toàn bộ đồ ăn hất đổ, lạnh giọng chất vấn Cố Hoài Cẩn.

“Hừ, gia phong Cố gia càng ngày càng tốt, dạy ra một đứa con trai tốt thật, hiểu lễ phép.”

Không đợi Cố Hoài Cẩn đáp lại, liền đem mũi nhọn chuyển hướng sang Tô Noãn Dương còn đang ngây ngốc ngồi trên ghế.

“Không biết vị tiểu thư rất có giáo dưỡng này là nhà ai?”

Tô Noãn Dương nghe thấy bà ta chất vấn, nhẹ nhàng nâng ngẩng đầu lên, nhìn vị Đồng phu nhân bộ mặt dữ tợn đối diện.

“Đồng phu nhân, cháu là…”

“Ai nha, no quá đi!”

Tô Noãn Dương còn chưa nói xong, đã bị Cố Nhu Trăn vẫn luôn yên lặng ăn cơm, luôn làm như đứng ngoài cuộc đánh gãy.

Chỉ thấy chị buông dao nĩa, mười ngón tay như ngọc, ưu nhã cầm lấy khăn giấy trên bàn, nhẹ nhàng chấm vài cái nơi khóe miệng.

Sau đó ngước mắt, hướng về phía Hạ Tâm, trang dung tinh xảo nói.

“Dì Đồng, thật xin lỗi, đều là cháu không tốt, chỉ vội vàng ăn lại đã quên giới thiệu.”

Nói xong, liền đứng dậy đi đến cạnh Tô Noãn Dương, đặt tay lên vai cô.

“Đây chính là con dâu của Cố gia chúng tôi, Tô Noãn Dương.”