Chương 5
Nắng hôm nay đặc biệt đẹp, không gay gắt , thỉnh thoảng lại có vài cơn gió thoáng qua, khiến cho tâm tình của vị thái tử nào đó càng tốt hơn. Hoàng Thiên Ân ngoại trừ phải giải quyết việc của một quân vương tương lai, thời gian còn lại, phủ tướng quân dường như đã bị biến thành đông cung, ăn ngủ gì cũng đều mặt dày lưu lại. Hiện tại y đang nằm thoải mái phơi nắng ngoài vườn hoa, uống trà sâm Vương Thành quí nhất, bởi đây là sản vật hoàng đế ban thưởng, vẫn chưa dám lấy ra dùng."Hôm nay thời tiết thật tốt a~"
Nhìn trời cảm khái một tiếng, chợt một bóng dáng thu hút sự chú ý của y. A Ngự đang cong lưng xách hai gàu nước, đầu đầy mồ hôi, Hoàng Thiên Ân lập tức nhận ra người này, đằng nào cũng từng ăn thử món ăn hắn nấu, sao lại có thể quên nhanh như vậy chứ.
"Này, tên xách nước kia!"
A Ngự nghe tiếng gọi, là gọi mình sao, hắn ngơ ngác nhìn về phía Thiên Ân, một bộ ngốc nghếch chỉ vào mình.
"Đúng, là gọi ngươi đó."
"Ngài gọi tiểu nhân có chuyện gì sao?" – A Ngự buông hai gàu nước xuống, một đường chạy đến, thắc mắc hỏi.
"A, cũng không có gì, tự nhiên thấy nên muốn kêu thôi." – Thiên Ân cười cười – "Lần trước ngươi làm ta ấn tượng quá mà." (thông cảm, ổng rảnh mà)
"Nếu vậy tiểu nhân phải tiếp tục làm việc, vẫn còn nhiều việc chưa xong"
"Khoan, mà ta gọi ngươi là gì?"
"A Ngự" – "Vậy... tiểu nhân đi làm việc đây."
"Ừm, mà khoan đã, nồi khoai lần trước là ngươi luộc hả?"
"Vâng, là tiểu nhân."
"Làm rất tốt, lửa canh vừa phải, ta ăn rất nhiều đó."
"Nếu không còn gì tiểu nhân phải đi làm tiếp đây."
"Ngươi đang trong thời gian chịu phạt sao?"
"Vâng, nếu ngài không còn gì thì cho tiểu nhân đi, nếu không xong sẽ không kịp lên núi lấy củi."
"Xin lỗi, ta làm trễ việc ngươi rồi" – ngưng một chút, y nhấp một ngụm trà – "Ta nhớ không lầm ngươi còn bị Vương Thành cắt bữa trưa phải không? Làm nhiều vậy không mệt sao?"
Hoàng Thiên Ân liên tục nói, dường như không có ý để A Ngự đi, A Ngự bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn, hắn vẫn còn rất nhiều việc a~, nếu không xách đầy nước vào bồn chứa, hắn làm sao kịp ra ngoài lấy củi đây.
"Mấy việc này tiểu nhân trước kia đã từng làm, nên ngài không cần phải bận tâm."
"Nga~, vậy ngươi đi đi. Cố gắng làm việc nha!"
"Vâng"
Cuối cùng cũng được buông tha, A Ngự thầm thở phào quay trở lại làm việc, thầm nghĩ sao Vương Thành tướng quân gì đó của phủ này định lực thật phi thường mà, nhưng nhanh chóng A Ngự lại phủi sạch mọi hình ảnh của Vương Thành ra khỏi đầu, nghĩ đến thôi đã cảm thấy có chút mệt mỏi rồi, hắn ở đây cũng được một thời gian, lần thứ hai gặp lại đó, hắn không thể tìm được lí do chối bỏ là hai người khác nhau được, khuôn mặt có thể giống, nhưng cảm giác thì không thể giả mạo, rốt cuộc là do hắn đã quá nhớ mong y mà lầm lẫn, hay y đã thực sự vô tình mà quên hắn.
Núi Vân An, một cảnh thanh bình, trong không gian vọng lại tiếng luyện võ đầy khí thế, Vương Thành một thân mồ hôi, động tác dứt khoát đẹp mắt, lúc kết thúc, cài cây to cao mấy trượng cũng đồng loạt ngã xuống. (lau mồ hôi, miêu tả cảnh múa võ đúng là thử thách ta mà).
"A!" – Một tiếng hét bất ngờ vang lên.
"Là ai?" – Vương Thành đề phòng cảnh giác, là kẻ nào cả gan theo dõi y.
"Cứu mạng a~, đau chết ta rồi"
Vương Thành hướng chỗ phát ra âm thanh mà đến, cuối cùng phát hiện ra A Ngự đang cố sức ghì cái chân đang bị một thân cây cao lớn đè phải. (số nhọ)
Nhận ra là gia nhân của phủ mình, hơn nữa lại chính là cái tên gây loạn phủ hôm trước, Vương Thành giật giật mắt, nhanh chóng nâng cây ra khỏi chân hắn.
"Ngươi làm gì ở đây."
"Đa tạ tướng quân giúp đỡ." – A Ngự vừa tự băng bó sơ qua vết thương, vừa trả lời – "Tiểu nhân đi lấy củi cho phủ. Tướng quân, đã trễ rồi sao ngài còn ở đây, quá giờ cơm trưa đó."
"Ta không ăn một bữa cũng không sao" – Vương Thành lại tự nói thầm – "Tránh tên thái tử đó léo nhéo suốt ngày."
"Ân"
A Ngự sau khi băng bó xong, lấy ra gói gì đó, mở ra, bên trong là hai cái bánh bao vẫn còn hơi nóng, cầm lên một cái, rất thản nhiên mà ăn.
"Ngươi đang làm cái gì đó?"
"Tiểu nhân ăn trưa a~, bỏ bữa không tốt cho sức khỏe"
"Ta nhớ cắt bữa trưa của ngươi rồi." (tên nhỏ mọn này ==)
"Cái này là tiền túi tiểu nhân bỏ ra, không liên quan đến trong phủ."
"Ngươi..."
"Ngài làm sao vậy? Ngài cũng đói rồi sao?" – A Ngự miệng vẫn nhai liên tục, nhìn nhìn Vương Thành mà hỏi.
"Không"
"Ừm"
Một mảng trầm lặng bao phủ hai người, A Ngự yên tĩnh ăn bánh bao, Vương Thành lấy ra một vò rượu, ừng ực uống vào, ánh mắt lại không tự chủ được mà liếc sang A Ngự.
"A Ngự ngươi xem, ta hôm nay ra chợ tìm được cái áo lông rất rẻ này, ngươi mau thử xem có ấm không?"
"Chỉ có một cái, ngươi không sợ lạnh sao?"
"Ngươi nghĩ ta có lạnh không, bình thường một thân võ nghệ, chỉ có ngươi, mấy hôm nay chẳng phải bảo cổ họng khó chịu sao?"
"Phải, nhưng là..."
"Không nhưng gì hết, mau mặc vào cho ta."
"Ngài quả nhiên là đói rồi."
A Ngự lên tiếng, kéo Vương Thành về thực tại. Vừa rồi là gì vậy, kí ức sao, nhưng nó vẫn mờ nhạt quá, rốt cuộc A Ngự có can hệ vào quá khứ của y không, sao mỗi lần nhìn hắn, lại có gì đó như dòng chảy tràn về, mặc dù không có gì rõ ràng cả.
Luyến tiếc nhìn nửa cái bánh bao còn lại, lại nhìn sang Vương Thành, A Ngự cuối cùng vẫn là đưa đến trước mặt y.
"Gì vậy?" – Vương Thành nghi hoặc hỏi.
"Ngài luôn nhìn tiểu nhân ăn, chắc chắn là đói lắm rồi, cũng may vẫn còn thừa nửa cái, tiểu nhân cho ngài."
"Ta không có đói" – giật giật khóe miệng, Vương Thành nghĩ "nhìn mình giống đói đến mức cần nửa cái bánh bao của hắn sao?"
"Bỏ bữa không tốt" – A Ngự tay vẫn không buông xuống – "Một người từng nói với tiểu nhân điều đó, nửa cái này không no, nhưng đệm bụng vẫn tốt hơn."
"Nhưng ta thực sự không cần."
"Ngài chắc chắn rất cần, ngài đã nhìn tiểu nhân suốt lúc tiểu nhân ăn rồi." – Tay đã bắt đầu mỏi – "Ngài ăn đi"
"Được được, ta ăn là được chứ gì."
Không chịu nổi sự đeo bám của A Ngự, cuối cùng Vương Thành rướn người tới, tay không nhận bánh, mà há miệng ăn luôn trên tay A Ngự, đầu lưỡi ươn ướt khẽ lướt qua mấy ngón tay hắn. (cái này quen ^^) A Ngự bất giác giật thót người, giật tay lại.
"Ngươi làm sao vậy?" – Vương Thành kì quái hỏi
"Không...không có gì." – A Ngự cầm một khúc cây chống lên, khập khiễn mang bó củi trên vai – "Không còn sớm nữa, tiểu nhân phải nhanh về thôi"
Vương Thành nhìn bộ dáng chật vật của A Ngự, cảm thấy khó chịu, không nhịn nổi lên tiếng.
"Ta cõng ngươi về."
"Không sao, tiểu nhân tự về được. Không cần phiền tướng quân."
"Không phiền, dù gì ta cũng về, vả lại ngươi bị thương cũng là do ta."
"Hóa ra là ngài làm cây ngã sao? Ngài khỏe thật a~"
"Phải, cho nên coi như để ta chịu trách nhiệm đi, về mau một chút."
A Ngự nhìn Vương Thành vẫn đanh khom lưng chờ đợi, không biết suy nghĩ cái gì, cuối cùng vẫn là vươn tay ra ôm lấy cổ y.