Cậu Có Thấy Chim Của Tôi Đâu Không?

Chương 25: Chuyện nhà: Ăn Tết cùng nhau

Năm mới khí thế mới, mỗi lần năm hết Tết đến, mọi người vẫn luôn ôm mong đợi với một năm kế tiếp.

Điều Lục Nghiên Kiều chờ đợi nhất trong năm mới là hy vọng mình có thể thi qua các môn đã rớt của học kì trước.

Trong TV là những âm thanh vui vẻ của Gala Chào Xuân, trong phòng quanh quẩn hương thơm đồ ăn. Ánh đèn màu cam phủ lên mọi người, như mạ thêm một tầng màu sắc ấm áp.

Lục Nghiên Kiều xem chương trình một lát, rồi lấy cớ buồn ngủ để trốn về phòng.

Lúc về đến phòng mở di động ra, cô phát hiện hóa ra Hạ Trúc Lịch vẫn còn đang live stream. Sắp stream cả ngày rồi mà anh còn chưa định nghỉ ngơi. Trên màn hình, anh im lặng điều khiển nhân vật trong game, cách bắn súng xịn xò như cũ, nhưng sau khi tạo nên thao tác xuất sắc mặt anh vẫn không vui không buồn. Lục Nghiên Kiều vốn dĩ định gọi điện thoại cho Hạ Trúc Lịch đang live stream vào đúng lúc giao thừa, ai ngờ Hạ Trúc Lịch đang stream dở lại duỗi tay tắt cam đi.

Sóng comment đều spam “????”

Hạ Trúc Lịch giải thích rất lạnh nhạt: “Hút điếu thuốc.”

Hình ảnh dừng lại ở sảnh trong game.

Nhân vật trong game của Hạ Trúc Lịch là một người đàn ông mắt cụp, lúc này đang khoanh tay đứng trong sảnh game. Đại sảnh game trống không, nơi này bình thường luôn đông đúc, bây giờ lại chỉ có mình nhân vật của Hạ Trúc Lịch đứng trong đấy.

Lục Nghiên Kiều rúc trong đệm chăn ấm áp, nhìn hình ảnh lặng thinh trên màn hình, đột nhiên lại muốn chơi game. Cô ngẫm ngợi một lúc, mặc áo ngủ bò dậy khỏi giường, lặng lẽ lẻn vào trong phòng đọc sách.

Phòng đọc sách ở nhà cũ cũng có máy tính, cấu hình rất cao, tốc độ mạng tuyệt vời. Lục Nghiên Kiều tốn chút thời gian để down game, sau đó cô vào nick, nhắn tin cho Hạ Trúc Lịch.

Hạ Trúc Lịch rep lại một dấu chấm hỏi.

“Ha ha, vui không, bất ngờ không?” Lục Nghiên Kiều cười rồi bấm vào kênh YY của đội tuyển FCD, quả nhiên cô thấy một mình Hạ Trúc Lịch đang treo nick trong phòng được khóa phía dưới.

“Em không chơi giao thừa à?” Giọng Hạ Trúc Lịch truyền đến từ đầu kia.

“Có chứ.” Lục Nghiên Kiều nói, “Chơi game cùng anh không phải cũng là chơi giao thừa sao?”

Hạ Trúc Lịch không nói gì, gửi luôn lời mời game cho Lục Nghiên Kiều.

Lục Nghiên Kiều được Hạ Trúc Lịch kéo vào đại sảnh game, sảnh game trống vắng cuối cùng cũng biến thành hai người.

“Đi nổ cá nhé?” Hạ Trúc Lịch hỏi.

“Nổ đi.” Lục Nghiên Kiều nói rất thoải mái, “Dù sao em cũng là cá bị nổ mà.”

“Đi.” Hạ Trúc Lịch nói.

Nổ cá ý chỉ việc đổi server chơi ở rank thấp. Phần lớn người chơi ở rank thấp đều là newbie mới vào game, hai người vào đó chơi thì khá là nhẹ nhàng.

Chắc Hạ Trúc Lịch cũng lo đưa Lục Nghiên Kiều đi đánh rank cao sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng, dù gì cũng đang Tết nhất……

Anh chọn server nước ngoài, hai người cùng vào game.

Thao tác của Lục Nghiên Kiều dạo này mượt hơn hẳn, ít nhất cũng không còn gϊếŧ đồng đội nữa. Thỉnh thoảng được Hạ Trúc Lịch nhường, cô còn cướp được một hai đầu người.

Lúc hai người đấu đôi, thông thường toàn Lục Nghiên Kiều nói chuyện. Hôm nay cũng không ngoại lệ, Hạ Trúc Lịch thỉnh thoảng sẽ đáp cô một hai câu, còn lại toàn một mình cô lải nhà lải nhải, tốt xấu gì phòng live stream cuối cùng cũng không còn tĩnh mịch như trước nữa.

Pháo hoa xinh đẹp nổ tung ngoài cửa sổ, tiếng nổ rất lớn truyền tới tai nghe của Hạ Trúc Lịch ở đầu kia.

“Đang bắn pháo hoa à?” Hạ Trúc Lịch hỏi.

“Đúng vậy.” Lục Nghiên Kiều nhìn xuyên qua cửa sổ ra bên ngoài, “Pháo hoa đẹp lắm đó.”

“Năm mới có nguyện vọng gì không?” Hạ Trúc Lịch giơ cây súng trong tay, bắn đổ đầu địch.

“Hy vọng……” Lục Nghiên Kiều bật cười, “Hy vọng anh có thể lại làm con trai em.”

Hạ Trúc Lịch: “……” Đáng ra anh không nên hỏi.

Sóng comment trong phòng live stream cũng bắt đầu điên cuồng spam ha ha ha, còn có các đại gia bắt đầu tặng quà năm mới cho Hạ Trúc Lịch. Một ngàn nhân dân tệ đổi một phần quà “98K”, có đại gia còn tặng luôn 99 món. Đại gia này hình như là người mới tới, lấy tên hơi kỳ quái, tên là 1111, trông giống kiểu đặt tên bừa vậy.

“Cảm ơn 99 khẩu 98K của 1111.” Hạ Trúc Lịch nói lời cảm ơn với người xem như thường lệ.

Khán giả trong phòng live stream cũng sung sướиɠ tỏ vẻ cảm ơn đại gia.

Người tên 1111 kia vẫn luôn không nói gì, mãi đến khi Hạ Trúc Lịch và Lục Nghiên Kiều đánh xong một ván game, anh ta mới gửi một câu: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi, không đi học à?”

Không rõ Hạ Trúc Lịch có thấy cái comment chạy ngang màn hình này không, vì dù sao anh vẫn chưa trả lời. Ngược lại một ít khán giả nhiệt tình trong phòng live stream bắt đầu cười ha ha, nói thím đừng lo chuyện bao đồng xoắn xít nhiều thế, Pu Thần mười mấy tuổi đã làm gamer chuyên nghiệp rồi, một năm kiếm mấy chục triệu đi học làm gì nữa?

Ai ngờ 1111 bị mỉa mai như vậy cũng không tức giận, còn đáp lại bằng giọng điệu rất bình tĩnh: Dù thế thì vẫn phải đi học.

Lục Nghiên Kiều nhìn lời nói của người này, không hiểu sao lại cảm thấy phong cách của người này hơi quen quen……

Hạ Trúc Lịch hỏi trong phòng chat voice: “Bây giờ em chơi game mà người nhà không bảo gì à?”

Lục Nghiên Kiều khụt khịt mũi: “Không sao ạ, gia đình tưởng em ngủ rồi, không biết đâu.”

“Ừ.” Hạ Trúc Lịch nói, “Đánh xong ván này thì em nghỉ ngơi đi, đừng thức đêm.”

Lục Nghiên Kiều nói: “Thế còn anh?”

Hạ Trúc Lịch nói: “Anh cũng nghỉ ngơi.”

Anh thốt ra lời này, khán giả trong phòng live stream lại không thấy vui. Họ sôi nổi nói Pu Thần thế này là anh trọng sắc khinh khán giả nhe, nãy rõ ràng bảo chơi thông đêm cơ mà, sao có gái vào một cái lại kêu nghỉ ngơi……

Lục Nghiên Kiều thấy sóng comment thì cũng vui vẻ: “Anh muốn chơi thông đêm à?”

Hạ Trúc Lịch nói: “Trước thì tính vậy.”

Lục Nghiên Kiều cười: “Chơi thông đi, em chơi với anh……”

Hạ Trúc Lịch hỏi một câu: “Em không sợ phụ huynh em à?”

Lục Nghiên Kiều nín ngay trong nháy mắt. Nếu bố cô không ở nhà thì còn được, chứ mà để bố cô phát hiện đang Tết cô lại chơi game thông đêm thì chắc sẽ bị lột một lớp da mất.

“Ừa, đi ngủ đi.” Hạ Trúc Lịch nói, “Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn có việc đấy.”

Lục Nghiên Kiều còn muốn giãy giụa một chút, ai ngờ Hạ Trúc Lịch vừa dứt lời là chào tạm biệt khán giả xem live stream rất nhanh, rồi tắt game bỏ stream.

Nhìn màn hình phòng live stream đen sì, trong lòng Lục Nghiên Kiều dâng lên chút hụt hẫng. Cô tắt máy tính, chậm rãi đi ra ngoài. Lúc đi qua ban công cô thấy bố cô và chú nhỏ của cô đang đứng trên ban công, hai người đều cúi đầu nhìn thứ gì đó.

Lục Nghiên Kiều không dám quấy rầy hai người, vội đứng dậy chạy mất.

Tết năm nay có thể nói là tương đối giày vò với Lục Nghiên Kiều, tuy rằng không phải chịu đựng bố cô nhiều lắm, nhưng cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

Hôm sau là Mùng 1 Tết, cả nhà cô đi lễ chùa.

Nghe nói quẻ trong chùa đấy rất linh, trước kia Lục Nghiên Kiều cũng xin rồi, năm nay cô lại tính xin tiếp. Nhưng sư thầy trong chùa bảo mấy thứ bói toán này, càng xem càng lệch. Nên là cái gì tới thì tới thôi, vẫn là câu nói cũ đấy: mọi sự đến và đi đều là duyên phận, không cần phải cưỡng cầu.

Lục Nghiên Kiều thấy thế, đành phải thôi. Nhưng chú nhỏ của cô thì lại xin được quẻ nhân duyên không tồi, nhìn cái tướng này là có liên quan đến chị gia sư Tô Đàm của Lục Nghiên Kiều đây.

Tuy rằng đang Tết Âm, nhưng Lục Lăng Tiêu lại chỉ được nghỉ ba ngày, hết ba ngày nghỉ, ông cũng phải trở về quân ngũ.

Lục Nghiên Kiều nhìn ông lên xe, lái khỏi sân.

Lúc này trời đang có tuyết rơi, Lục Nhẫn Đông duỗi tay vỗ vỗ bả vai Lục Nghiên Kiều, ý bảo cô vào nhà. Lục Nghiên Kiều vâng một tiếng, thuận miệng hỏi: “Chú nhỏ, tối qua chú làm gì trên ban công với bố con thế?”

“Con đoán xem?” Lục Nhẫn Đông không trả lời trực tiếp câu hỏi của Lục Nghiên Kiều.

“Con biết sao được ạ?” Lục Nghiên Kiều ngồi cạnh máy sưởi, duỗi tay vỗ những bông tuyết đậu trên vai.

“Không có gì.” Lục Nhẫn Đông nói có lệ.

Lục Nghiên Kiều nghe vậy thì mặt lộ ra vẻ nghi ngờ, mẫn cảm phát giác chuyện này chắc chắn có liên quan đến cô, cô nói: “Chú nhỏ…… Chú sẽ không nói chuyện con rớt môn với bố con chứ?”

Lục Nhẫn Đông ngồi xuống sofa, cười như không cười nhìn Lục Nghiên Kiều: “Con cảm thấy bố con sẽ không biết tình hình học hành của con à?”

Lục Nghiên Kiều: “……”

Lục Nhẫn Đông nói: “Anh ấy còn rõ ràng hơn chú.”

Lục Nghiên Kiều: “Con chả tin đâu, bố con mà biết thành tính học tập của con á? Đến chuyện con…… mà bố con cũng không biết.” Cô suýt thì lỡ miệng nói ra chuyện mình chạy sang Hàn Quốc thi đấu.

“Đến chuyện con làm sao?” Lục Nhẫn Đông lại nhướng mày, “Nói đi.”

Lục Nghiên Kiều căng da đầu nói: “Đến chuyện con có con trai mà cũng không biết.”

“Rùa Đen?” Lục Nhẫn Đông nở nụ cười, “Nó mà cũng tính là con trai con à?”

Lục Nghiên Kiều cười hề hề nói: “Đương nhiên, nó chính là con trai ruột của con đó……” Cô nói xong lời này thì đứng lên định đi vào trong phòng. Nhưng đúng lúc ấy cô lại nghe thấy Lục Nhẫn Đông đang ngồi trên sofa bổ sung một câu không mặn không nhạt: “Chú còn tưởng con trai con tên là Hạ Trúc Lịch cơ đấy.”

Lục Nghiên Kiều: “……!!!” Vờ lờ, vờ lờ, vờ lờ!

Lục Nhẫn Đông: “Trước kia sao chú không phát hiện con thích làm mẹ vậy nhỉ?”

Vẻ mặt Lục Nghiên Kiều biến sắc liền, cô quay đầu lại thật cẩn thận, nói nhẹ nhàng: “Chú nhỏ, sao chú biết ạ?”

“Chú chẳng thà chú không biết.” Lục Nhẫn Đông nói, “Con có biết mấy ngày con chạy sang Hàn Quốc chơi, mấy mẩu tin Tencent đẩy lên toàn là của con không?”

Lục Nghiên Kiều: “……”

(Tencent: Đằng Tấn, tập đoàn truyền thông đa phương tiện siêu khủng của Tàu. Logo hình con chim cánh cụt vàng, hay được gọi là Cụt.)

Lục Nhẫn Đông lấy di động ra tìm một bức ảnh, sau đó tùy tay ném cho Lục Nghiên Kiều: “Tự xem đi.”

Lục Nghiên Kiều nơm nớp lo sợ lấy di động sang, thấy tấm ảnh phía trên di động. Đó là một tấm ảnh chụp màn hình máy tính, góc phải bên dưới bức ảnh là khung thoại pop up quen thuộc, ghi chi chít những tiêu đề bắt mắt: Thiếu nữ dự bị lâm thời mười chín tuổi thành công đoạt được quán quân eSports. Hình ảnh của bản tin đó chính là tấm hình cô cười tươi như hoa nở, còn Hạ Trúc Lịch đứng cạnh cô lại mặt mày vô cảm, đối lập hẳn với dáng vẻ của cô.

Lục Nghiên Kiều nhìn một lát, lẩm bẩm một câu: “Không chọn tấm nào đẹp hơn được à? Tấm này cằm to như thế, trông như con cóc ấy.”

Lục Nhẫn Đông: “…… Con còn tâm tư để ý đến chuyện ấy à.”

Lục Nghiên Kiều nói: “Không thì làm sao được nữa, chuyện đã rồi mà ạ.” Cô ngẫm ngợi, cảm thấy chuyện này hơi là lạ, bèn nói thật cẩn thận, “Bố con biết chưa ạ?”

Lục Nhẫn Đông liếc xéo Lục Nghiên Kiều: “Con cảm thấy bố con biết rồi thì hôm nay con còn có thể đứng trước mặt chú mà không tổn hại tí nào không?”

Lục Nghiên Kiều: “…… Chú nhỏ, đừng nói nữa, chú mới là bố ruột của con.”

Lục Nhẫn Đông duỗi tay vỗ một cái lên đầu Lục Nghiên Kiều: “Con cứ ba hoa chích chòe đi.”