( Có thể quay lại chap trước để hiểu rõ thêm nội dung...)
Lan Khuê đang bỏ ra nhà trước thì Phạm Hương ở nhà sau đã xoăn tay áo chạy theo.
" Đứng lại coi"- cô hét lớn lên , bao nhiêu lửa giận dồn nén bây giờ đều bộc lộ.
" Điêu dân , ko được đυ.ng vô người ta"- nàng tự nhiên bị cục gì đó bay đến chụp vào muốn nín thở , cũng ko vừa xoay lại đấu võ với tên kia. Mặc dù sức lực thì đúng là một trời một vực đi.
Cả hai kéo qua kéo lại một hồi lâu , bởi vì chân của Phạm Hương còn chưa lành hẳn, nên bị mất đà nhào lên phía trước người của Lan Khuê. Nàng đột nhiên bị một lực giáng xuống quá lớn , mất thăng bằng ngã người về sau - đầu đập vô cạnh bàn ngất xỉu.
" Ui da"- Phạm Hương sau khi định thần liền ngồi lên , vẫn ko hay biết người ở phía dưới đã bất tỉnh từ lúc nào.
" Lan Khuê , Lan Khuê"- cô ko nghe được tiếng chửi rủa lo lắng nhìn xuống dưới , thấy Lan Khuê cả người bất động giống như là chết đi.
" Huuhuhuh... ko cố ý mà...đừng có chết...Lan Khuê"- bỗng nhiên lúc này ở ngoài cửa truyền lên một tiếng nói.
" Phạm Hương...con có ở nhà ko ?"- thầy chủ nhiệm khoa ngoại rất thương cô , vừa nghe tin học trò bị thương liền đến thăm . Vừa vào thì đã thấy cô ôm một người con gái ko ngừng khóc lóc.
" Thầy ơi, cứu cô ấy đi...tự dưng bị đập ở đâu bây giờ im ru luôn rồi"- cô nhìn thấy vị cứu tin đến liền bế Lan Khuê lên đi về hướng của thầy mình.
Ông ấy cùng cô đưa nàng vào bệnh viện, sau một vòng kiểm tra đúng là chỉ có vết u sau gáy là khá bự , chụp ra cũng ko thấy có gì nghiêm trọng. Chắc có thể là nhất thời đau quá nên ngất xỉu thôi. Chỉ cần chăm sóc tốt thì ko có vấn đề gì. Phạm Hương sau đó đem Lan Khuê về nhà lại , thầy của cô kê khá nhiều thuốc bồi bổ cho Lan Khuê , vì nhìn sơ qua một lượt thì đúng là chẳng có thịt đi. Phạm Hương cứ một lát lại vào phòng xem Lan Khuê đã tỉnh chưa , cứ như vậy kéo dài đến nửa đêm. Lan Khuê bị cái gì đó ươn ướt liếʍ lên mặt , mở mắt ra thì chỉ thấy một con mèo.
" Nhao...nhao"- nó thường hay vào nhà Phạm Hương ăn vụng , Phạm Hương nhìn thấy nó thường hay rượt đuổi đi , nhưng sao cái người này lại nhìn nó đăm đăm như vậy.
Lan Khuê ở trong lỗ hổng thời gian vốn dĩ đã ko mấy bình thường rồi , bây giờ lại bị đập thêm một phát , đầu óc dường như lộn lung tung ben. Nói tỉnh thì ko tình , mà nói điên cũng chẳng phải điên. Cứ lúc này lúc khác, xem ra Phạm Hương ngày sao cũng khó sống ghê lắm.
" Nhao...nhao...nhao"- nàng cũng bắt chước nó kêu lên vài tiếng.
Phạm Hương khoảng một lúc đi mượn tiền hàng xóm mới mua được thức ăn về cho Lan Khuê. Vốn dĩ bình thường cô đều đi làm thêm để đóng tiền học phí và sinh hoạt. Nhưng mấy ngày nay nghỉ quá nhiều làm cho người ta cũng đuổi luôn . Chỉ đành mượn mọi người trước, sau khi khoẻ lại đi tìm việc sau.
Cô bước vào chưa kịp vui vẻ vì thấy Lan Khuê đã tỉnh liền một phen bị hết hồn với hành động bây giờ của nàng hù doạ. Con mèo chết tiệt hay ăn vụng kia làm hành động gì là Lan Khuê cứ như vậy làm theo. Còn cái gì mà " meo...meo...meo...ngao...ngao". Bị đập đến điên sao hay là mèo tinh nhập.
" Ê...bị cái gì ?"- cô lo lắng ngồi xuống bên cạnh nàng , con mèo nhỏ thấy cô liền bỏ chạy.
" Nhao...nhao"- Lan Khuê lao vào người cô hệt những con mèo nũng niệu , hướng vòng ngực đó dựa tới dựa lui , sau đó nhóm người lên liếʍ vào mặt Phạm Hương vài cái.
Người ta dù gì cũng là con gái mới lớn nha , chưa bao giờ có mấy hành động thân mật kiểu này cả. Ko hiểu sao ở bên cạnh cô gái này chỉ cần gần một chút đều cảm thấy nóng bừng. Bây giờ lại còn như vậy...như vậy...
" Xê ra...làm gì dạ ?"- cô hoảng hồn đẩy nàng ra , nhưng tránh dùng lực quá mạnh sợ rằng đập cái nữa lại ko biết biến thành dạng gì.
" Meo...meo....meo...Hương...meo....meo...."- Lan Khuê vừa kêu vừa gặm lên cánh tay của Phạm Hương cắn cắn.
" Ây da...hỏng có cắn...ui..."- cô đẩy đầu của nàng ra mà muốn rơi vài ba giọt nước mắt.
" Meo..meo...đói bụng...Hương"- Lan Khuê chính xác bây giờ giống hệt bị ma mèo nhập , cũng ko biết triệu chứng này là gì.
" Nè ăn đi..."- cô nhìn thấy Lan Khuê chu chu cái mỏ khi bị mình đẩy ra thật tức cười. Nhưng mà Lan Khuê như vậy so với lúc trước đáng yêu hơn. Chưa bao giờ Phạm Hương thích mèo cả , nhưng con mèo này cũng đâu quá đáng ghét đâu .
" Cám ơn Hương...ngao"- Lan Khuê giựt lấy hộp cơm liền phóng xuống giường , mở hộp ra kề đầu xuống thưởng thức.
" Hong được ăn như vậy , phải cầm muỗng chứ"- lúc nãy còn suy nghĩ ko biết có phải Lan Khuê giả điên chọc cô ko . Nhưng mà bây giờ nhìn kỹ lại thì đúng là ko giống nghen, rất có thể là điên thiệt rồi. Ăn gì mà vùi cái đầu vào liếʍ qua liếʍ lại như con mèo thật sự.
" Miêu Miêu lúc nãy cũng ăn như vậy mà...ngao...ngao"- nàng nói xong liền tiếp tục vùi đầu vào.
Phạm Hương ngay lập tức giựt lại hộp cơm để trên giường , hai tay bưng Lan Khuê đang chổng mông lên đó một cái liền đối mặt với mình.
" Nhưng Khuê ko phải là mèo...."- vừa mới nói dứt câu thì đã bị chiếc lưỡi kia liếʍ thẳng lên mặt cùng một tiếng kêu " Ngao".
-------------------------
Phạm Hương sau khi đút cho Lan Khuê ăn xong thì lôi vào tắm rửa , vì từ lúc ăn cho đến xong cứ một lát lại phóng xuống dưới sàn lăn qua lăn lại .
" Thả...Khuê ...ra...meo...."- nàng sợ hãi khi bị Phạm Hương bưng vô cái nơi toàn là nước, nếu như là trước đây nàng cực kỳ thích tắm nha , nhưng bây giờ chân chính y như một con mèo. Mà con mèo nào lại chẳng sợ nước đây.
Phạm Hương định quăng Lan Khuê vô đó cho tự tắm , nhưng mà tình hình này chắc ko được đâu. Nhưng mà...nhưng mà...tắm là phải cởi đồ ...mà cởi đồ thì...
" Hong được quậy ...quậy sẽ đem trụng nước sôi"- Phạm Hương dùng khăn bịt mắt mình lại , sau đó lột đồ của Lan Khuê bưng vô bồn tắm.
Bùm...bùm....bùm .... " Thả Khuê ra...Miêu Miêu cứu Khuê...meo"...bùm bùm...
Phạm Hương một tay giữ chặt cả người của Lan Khuê , tay còn lại dùng bông tắm kỳ cho người đó. Mà Lan Khuê thì cứ liên tục giảy dụa đem tay của cô lấm lút lại đυ.ng trúng những thứ ko nên.
Nàng vừa giảy vừa kêu gào thảm thiết mà con người đó chẳng thèm quan tâm. Lan Khuê giả vờ im lặng làm cho cô ko kịp đề phòng , liền hướng về cổ của Phạm Hương kéo thẳng xuống bồn.
" Ưm"- Phạm Hương đang ở trong tư thế nửa người ngồi trên thành bồn , bị Lan Khuê kéo một cái liền mất đà té xuống....một âm thanh phát ra khi miệng của cô ấn vào trong ngực của Lan Khuê. Thánh thần ơi....cái gì ấm nóng dữ vậy.
" Aaaaaaaaaaaaaaa"- khi chiếc khăn che mắt rớt ra cũng là lúc nhìn thấy tình hình bây giờ. Ko phải chứ ...miệng của mình....
Cũng may bây giờ là hiện đại , chứ nếu là ở thời đại của Tam Công Chúa đây- Phạm Hương ngươi nhất định bị nhốt vào l*иg thả trôi sông. Và còn may hơn nữa là bây giờ Lan Khuê chẳng hề biết gì , ngơ ngơ ngáo ngáo nhìn Phạm Hương da đã ko còn chỗ nào để đỏ nữa rồi. Chỉ tội nghiệp con người đang nằm ở trên , chỉ một lần chạm thôi cả đời phải gắn kết. Nếu như biết bưng Lan Khuê đi tắm mà hại thân như vậy thì thôi bỏ đi. Bây giờ trong đầu của cô toàn là hình ảnh đó , mà miệng cũng tồn lại hương vị của người ta.
----------------------------------
" Khuê Khuê...ngủ đi...đừng quậy nữa"- tạm bỏ đi cái sự tích trong nhà tắm kia , bây giờ đã có thể lên giường đi ngủ. Nhưng mà đang lim dim thì hình như có cái gì đó cứ đẩy qua đẩy lại bên người.
" Ngao...ngao"- vẫn liên tục dụi dụi vào người cô.
" Ngao cái gì mà ngao... ngủ đi ...muốn ngáo luôn rồi này"- cô lấy chăn chùm kín ngươi lại sau khi xoa vài cái lên đầu Lan Khuê.
Được một lúc im lặng thì khoảng một lúc sau , khi Phạm Hương đang mơ mình trúng số làm đại gia, miệng còn cười khanh khách thì ở dưới bụng đột nhiên vô cùng nổi da vịt. Lan Khuê sau khi dựa chán rồi thì dở chăn ra chui vào , nhưng như vậy vẫn còn rất lạnh liền kéo áo Phạm Hương đúc đầu vào bên trong mà ngủ.
" Aaaaaaaaaaaaaaaaa....đồ biếи ŧɦái...có biết chỗ này là nơi nhạy cảm ko ?"- Phạm Hương vì bị ớn ớn ở bụng liền mở mắt... thì thấy nàng đang ở trong áo của mình.
Lan Khuê lại bị đẩy ra vô cùng bức xúc vừa chỉ vào cái lưng vừa nói : " Cái này ...meo...và cái này...meo meo...có gì khác nhau đâu"- ý muốn nói cái lưng và ngực chân chính tuy hai nhưng mà một. Dựa vào cũng chẳng mấy gì êm hơn nhau.
Nửa đêm khi Phạm Hương khát nước định ra nhà bếp uống , liền cảm thấy có gì đó sai sai. Con meo meo đó đâu rồi nhỉ , bây giờ đã khuya đến vậy rồi.
" Khuê...Khuê...đang ở đâu ?"- cô la hét muốn banh nhà vẫn ko nghe tiếng trả lời.
" Meo ....meo...meo...méo"- Phạm Hương nhìn thấy khi mấy người nuôi mèo muốn tìm tụi nó đều kêu như vậy nên cũng muốn thử .
Lúc này đâu đó phát lên vài tiếng keo: " Meo...meo...meo"
Cô lần theo tiếng kêu đó thì lại đi vào phòng ngủ , nhìn qua một lượt đúng là đâu có đâu lại tiếp tục kêu.
" Meo ...meo"
" Meo"- âm thanh cuối cùng cũng có thể xác định được là ở dưới gầm giường.
Phạm Hương phải khó khăn lắm mới lôi được Lan Khuê ra, định sẽ la cho một trận liền thất nét mặt mê ngủ kia. Tựa một con mèo nhỏ rúc vào trong người mình mà ngủ , cái miệng lại còn chu chu lên , cảm giác này cũng đâu quá đáng ghét đâu.
------------------------------------------
Tuy Lan Khuê như bây giờ Phạm Hương cảm thấy đáng yêu hơn , nhưng mà dù gì cũng ko bình thường. Tốt nhất nên đi khám vẫn tốt hơn , với lại cô đã hứa phải tìm cho ra nhà của Lan Khuê . Nhưng cho dù cô có bưng Lan Khuê đi đến đâu mọi người cũng đều lắc đầu ngao ngán. Chụp hình , xét nghiệm mọi thứ đều bình thường , nhưng hiện tượng này là tại sao cuối cùng cũng ko ai biết được.
Trong lúc học Phạm Hương vô tình nghe Quân Ninh nói trong trường có một vị sư huynh. Người này cực kỳ giỏi nhưng lại có những ý tưởng điên rồi. Hay dùng những cách quái lạ để nghiên cứu những căn bệnh quái lạ ,đến giờ vẫn chưa được ra trường. Phạm Hương theo lời chỉ dẫn đem con mèo ở nhà lại đây chữa trị .
" Hỏng...vô...người...ta...lại...rút ...máu...meo..."- Lan Khuê giảy dụa nhưng cuối cùng cũng nằm gọn trên bàn sau sự giúp đỡ của sư huynh.
" Sư huynh cho hỏi là cô ấy bị gì vậy ?"
" Theo như nghiên cứu bằng những kỹ thuật tiên tiến nhất của ta, thì cô ta ko phải sống ở thời đại của chúng ta"- anh chàng điển trai đẩy cặp mắt kính phán xét một hơi.
Phạm Hương bây giờ mới hiểu tại sao trong trường lại đồn ổng bị khùng , ko trong thời đại này thì ở đâu đến đây. Đóng phim sao...
" Vậy phải làm sao mới chữa được..."
" Đầu tiên phải mổ cái đầu ra lấy một phần trong não đi nghiên cứu...sau đó...sau đó"
" Ngáo...ngáo...ngáo"- Lan Khuê nằm ở bên dưới ko ngừng kêu ra , hướng mắt về phía Phạm Hương giúp đỡ.
Phạm Hương nghe Lan Khuê la quá nên mở sợi dây trên tay nàng , sau đó nói với vị sư huynh.
" Vậy có ai thành công chưa ?"- vừa nói vừa nuốt cái ực.
" Đây chính là nạn nhân...ủa quên ..bệnh nhân đầu tiên...trong quá trình nghiên cứu nên hoàn toàn miễn viện phí"
" Ngao "- Lan Khuê nước mắt lưng tròng bay lên người Phạm Hương rúc sâu vào cổ , như mong muốn thoát ra khỏi nơi này.
" Nghỉ khoẻ"- Phạm Hương ôm Lan Khuê đu trên người mình... đi ra khỏi nơi đó mà ko khỏi rùng mình.
" Mấy người này lạ ghê , ko có người đầu tiên sao có người thứ hai , sống trên đời mà chẳng biết tin tưởng nhau..."- lại tiếp tục xoay xoay cặp mắt kính trên đầu.
Ở bên ngoài Lan Khuê ko ngừng run rẩy ôm lấy Phạm Hương kêu lên đầy thảm thiết.
" Ngao...ngao"- nước mắt rưng rưng.
" Hong chữa nữa...nếu như phải làm con chuột bạch thì làm con mèo vẫn tốt hơn... Meo Meo"- cô vui vẻ xoa lên đầu của Lan Khuê cười tươi rói, và chiếc lưỡi đó dĩ nhiên lại tiếp tục đậu lên mặt cô liếʍ liếʍ " Ngao ".
P/s : Fic này thật ra nội dung cũng ko ít đâu nhé , nhưng mình quyết định cắt rất nhiều drama để cho nó thật sự là fic ngọt và có thể kết thúc sớm.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Phiên Nhi Liêu