Quân Ninh bưng Phạm Hương ra nhờ hàng xóm kêu dùm xe cấp cứu ...trong cái trạng thái hết sức bấn loạn mà cái cô gái xinh đẹp nó cái mặt vẫn trơ ra làm cho cô hơi bực bội.
" Bạn bè gì kỳ cục vậy , thấy con nhỏ vậy hong biết cứu nữa còn ngồi đó"- Quân Ninh vẫn đang ẵm Phạm Hương chờ xe cấp cứu.
" Thì hút rồi đó"- Lan Khuê nheo nheo con mắt ra vẻ vô tội.
" Hút , hút cái con khỉ làm như đang đóng phim không bằng..."
" Đủ rồi , hai tên khốn kiếp này sao cứ thích chửi ta"- nàng đứng dậy dậm chân một cái với Quân Ninh với vẻ mặt đầy hống hách.
" Giang hồ chợ lớn hả, ko hỏi thử xem Quân Ninh là ai trong cái xóm này"- cô nàng cũng bắt đầu mặc kệ bây giờ là đang trong tình huống gì dám gây lộn với ta hả tới số rồi.
" Ngon nhào vô"- nàng ngoắc ngoắc cái tay về phía Quân Ninh , cái hành động này học được từ Phạm Hương trong một lần cãi vả.
" Đù"- Quân Ninh nhìn thấy hình ảnh đó thì bắt đầu nóng máu, quăng luôn cái thứ đang đè nặng trên người mình, đang định xoăn tay áo lên oánh lộn thì nghe một cái Bịch.
" Trời ơi , hai đứa bây muốn gϊếŧ con nhỏ hả ...cứu ko lo cứu ở đó mà oánh lộn"- một người phụ nữ sồn sồn lên tiếng can ngăn màn long tranh hổ đấu đó.
Ò e ...ò e...ò e
" Tới rồi , tới rồi...con cám ơn mấy dì nha, con bưng nó đi đây"- Quân Ninh ngay lập tức hốt lại con người đó chạy lên xe.
Phạm Hương bây giờ cũng chẳng còn biết trời trăng gì nữa, ai muốn bưng đi đâu thì bưng , mọi người sau khi nghe được vết thương này là do rắn cắn thì cũng ngay lập tức thực hiện các biện pháp sơ cứu.
Đang ngồi nhìn vào gương mặt bơ phờ của Phạm Hương thì quay qua bị một phen hú hồn khi nhìn thấy Lan Khuê.
" Hú hồn má ơi...ở đâu lòi ra vậy ?"-Quân Ninh vỗ vào l*иg ngực bịch bịch để réo gọi ba hồn bảy vía bay trở về.
" Đi theo "- con người ngồi yên một góc nhìn ngó xung quanh đó sau khi nghe được tiếng Quân Ninh thì trả lời.
" Đi cấp cứu chứ bộ đi hội trợ triển lãm sao mà ham đi quá vậy ?"
" Tại vì tên điêu dân đó"- nàng vừa nói vừa nhìn vào mặt của người đang nằm trên băng ca kia mà thầm chỉ.
" Điêu dân là tên của đứa nào trong đây ?"
Quân Ninh quen ăn nói với mấy đứa trong xóm ,nên bây giờ cũng quơ hết ko cần biết là ở đây cô và Lan Khuê với Phạm Hương là nhỏ nhất. Sau câu nói của cô thì hàng loạt những người ngồi trên xe cấp cứu nhìn lấy cô bằng ánh mắt đầy thiện cảm.
---------------------------------------
Cuối cùng thì Phạm Hương cũng đã được đẩy vào trong phòng cấp cứu , ở bên ngoài Quân Ninh đi đến đâu thì Lan Khuê đi theo đến đó. Thật sự đối với cô gái lớn hơn mà nói thì nếu như cô gái nhỏ hơn đó mà ko xinh gái là ăn một cước rồi. Bám còn dai hơn đĩa đi vô toilet cũng đi theo.
" Sao lâu quá ko ra vậy ?"- nàng cũng bắt chước Quân Ninh nhìn vào căn phòng bên trong.
" Phạm Hương ơi , mày đừng có chết nghen, mày chết làm sao mà tao sống nổi huhuhu"- Quân Ninh mặc kệ Lan Khuê chỉ biết chấp tay cầu nguyện lạy bốn phương tám hướng cầu cho Phạm Hương bình an.
" Bạn tốt quá... đúng là hảo tỷ muội nha"- nàng nhìn vào Quân Ninh với vẻ mặc bớt đi một chút bất mãn.
Quân Ninh đang mắt mũi tèm lem cầu thần khấn phật thì lại nghe tiếng của Lan Khuê nên phản bác.
" Tỷ muội cái con khỉ...người ta là huynh đệ tương tàn à không tương phùng nha"- lấy tay quẹt nước mắt nước mũi .
" Ngươi nói chuyện giống ta quá ...có phải ngươi và ta đến từ một nơi không ?"- nàng nghe cách nói chuyện của Quân Ninh khá giống mình nên mừng rỡ chạy đến.
" Cô ở địa phương nào ...từ nhỏ tôi đã ở Sài Gòn rồi"
" Ta ở Hoàng Cung...ta là Tam Công Chúa"- nàng bắt đầu hơi nhớ nhớ lại chức phận của mình nhớ luôn cả thứ tự.
" Há há há há... đồ điên ...dang ra để người ta cầu nguyện coi...huhuhu Phạm Hương ơi Phạm Hương mày nhất định phải sống"- Quân Ninh sau khi cười cho Lan Khuê thúi mặt thì quay lại với công việc của mình.
Mặc dù Lan Khuê cực kỳ ghét cái thái độ chọc quê lúc nãy dành cho nàng , nhưng mà nhìn thấy cô gái này trọng tình nghĩa như vậy cũng có chút khâm phục.
" Mày không thể chết được Hương ơi, mày còn thiếu tao tiền nhà tháng trước 800 chưa trả, còn 30 gói Mì Tôm Hảo Hảo một gói chắc 3k5 , mày còn hứa bao cho tao một chầu Trà Sữa sang chảnh nữa, mày ko được chết Hương ơi..."
" Tao đem hết gia tài cho mày mượn trả tiền nhà , mày ko trả tao ...tao ko có tiền trả bà 8 là bã gϊếŧ tao chết Hương ơi"
Đến giờ phút này thì Lan Khuê mới phần nào đoán được thế thái nhân tình đúng ko thể nhìn bề ngoài được mà . Quân Ninh trong mắt của Lan Khuê bây giờ chắc cũng không còn một điểm.
Khi một nữ bác sĩ ở trong phòng đi ra vừa thấy người nhà của bệnh nhân chưa kịp nói thì đã bị một cô gái xinh đẹp nhào đến.
" Điêu dân , điêu dân có chết không ?"- Lan Khuê lúc này vẫn cứ y như vậy gọi tên của Phạm Hương.
" Cô là ai mà nói chuyện kỳ cục rứa"
" Là Tam công chúa của đương triều"- nàng vẫn cứ dõng dạc mà tuyên bố trong con mắt không mấy thiện cảm của hai người ở bên.
" Tôi yêu cầu cho gặp mặt người nhà bệnh nhân nào tỉnh táo một chút"- bà đẩy đẩy cặp mắt kính lên với vẻ mặt bực bội.
" Dạ có, nó sao rồi bác sĩ"- Quân Ninh lúc này mới được chen vô để hỏi thăm tình hình của Phạm Hương.
" Vết cắn này ko phải của rắn độc , rắn độc cắn sẽ có hai dấu răng nanh sâu hút còn đằng này nguyên một hàm nhuyễn nhừ như thế chỉ là rắn thường thôi"
" Ủa vậy sao mà tôi đến thì thấy nó nằm bất động luôn vậy bác sĩ"- Quân Ninh khó hiểu nhìn lấy Lan Khuê xong quay qua nhìn thêm người mặc đồng phục màu trắng.
" Cái này mới là cái điều tôi thắc mắc, vết thương nhìn giống như tổn thương mô , giống cái kiểu như ai tác động gì lên đó , máu cũng mất khá nhiều"
" Là ta hút vào đó"
" Chu cha mạ ơi , muốn gϊếŧ người"
" Hong hiểu"- nàng vẫn chớp chớp đôi mắt nhìn bà cô kỳ lạ này , hình như là đang chửi mình thì phải.
" Cô làm tổn thương mô và mạch máu của người ta, cô mà hút một chút nữa có nước mồ kia xanh cỏ nhá"- vốn dĩ thì sẽ ko nghiêm trọng như bà ấy nói ...nhưng cảm thấy Lan Khuê không bình thường mới cố tình nói quá lên như vậy để cảnh cáo ko được làm lần sau.
Cuối cùng thì Lan Khuê cũng biết được cái tác hại cho việc làm lúc đó của mình , nhớ lại thấy có lỗi với con người bên trong ghê gớm. Dự định là sẽ cố gắng chăm sóc cho tên điêu dân kia đến khi lành lặn thì mới bắt đầu tìm cách trở về hoàng cung.
-------------------------------
Mấy ngày Phạm Hương ở trong bệnh viện toàn là do Lan Khuê chăm sóc cho cô. Quân Ninh sau khi biết được con bạn nó còn sống sẽ ko quỵt tiền mình thì cũng ko cần phải ở đó ám nữa. Cô ấy vẫn đi học đều đều kiêm luôn phần chép bài và xin phép nghỉ học cho Phạm Hương.
Bởi vì Lan Khuê mà Phạm Hương bây giờ phải nằm chèm bẹp như vậy , cảm thấy cũng có lỗi nên thời gian này luôn túc trực bên cạnh cô . Mới ngày hôm trước khi cô thức dậy than là đói bụng thì Lan Khuê đã nhanh chóng đi tìm chỗ mua thức ăn .
Đến căn tin của bệnh viện thì Lan Khuê mới chọn là sẽ lấy cháo cho Phạm Hương dễ ăn một chút. Đến khi tới phần thanh toán thì mới có chuyện đáng nói xảy ra .
" Này cô ơi cô chưa trả tiền mà"- chủ căn tin chạy ra theo Lan Khuê khi cô nàng mới vừa lấy xong bịch thức ăn thì xoay người đi mất.
" Xin lỗi , thất lễ quá cho hỏi là bao nhiêu ngân lượng ạ ?"- nàng bất giác cảm thấy có phần xấu hổ cho hành động vừa rồi của mình.
" 15 ngàn"- chủ quán cảm thấy giống như Lan Khuê đang chọc giận mình nên trả lời cũng cộc lốc.
" 15 ngàn ...15 ngàn là bao nhiêu lượng bạc"
" Ê đủ rồi nghe định tới đây ăn quịt hả"- người đàn ông bắt đầu xoăn tay áo lên hù doạ Lan Khuê .
" Ko phải ko phải... ta không biết ở đây 15 ngàn là bao nhiêu ...ông chỉ ta tiền trang đi ta qua đó đổi ngân lượng thành 15 ngàn trả cho ông... mà chết rồi... không còn ngân lượng nữa"- Lan Khuê hốt hoảng giải bài với người chủ quán sau đó đưa tay sờ vào quần áo trên người mình ...trống trơn không còn một cắc .
Chủ quán thấy Lan Khuê là con gái chân yếu tay mềm nên ko thể ra tay được...hơn nữa cô ta lại cứ nói mấy từ gì đó nghe thật là kỳ cục thế là ông suy nghĩ ko biết nên đưa cổ vào phường hay là khoa tâm thần của bệnh viện luôn đây.
Bởi vì Quân Ninh đến thăm Phạm Hương mà ko thấy Lan Khuê ở đâu nên ngay lập tức chạy đi kiếm xung quanh, hết khu này đến khu khác cuối cùng cũng gặp thân ảnh của Lan Khuê đứng cuối đầu xuống đất cùng người chủ quán hung hăn.
" Xin lỗi , xin lỗi tôi trả tiền cho cô ta"- Quân Ninh liên tục cúi đầu xin lỗi người đó cho Lan Khuê sau đó móc tiền trong túi trả cho nàng.
Nghĩ lại thấy nhục nhã dễ sợ hôm đó hết bị người bác sĩ đó chửi đến chủ quán chửi lại thêm bà chằn Quân Ninh hạch sách đủ điều. Lan Khuê lúc này nhớ mang máng lại là hình như lúc trước mọi người ở vương quốc điều rất yêu thương nàng. Thật ra là nàng đã bị lạc đến địa phương nào đây , sao ở đây mọi người lại kỳ lạ đến như vậy chứ.
" Nè , làm gì ngồi thẩn thờ vậy ?"- Phạm Hương đã thức được một lúc quay qua thì đã thấy Lan Khuê nước mắt lưng tròng ngồi nhìn ra một phía.
" Không có , không có"- nàng không muốn để cho Phạm Hương thấy gương mặt ướt nhem của mình bây giờ nên cũng nhanh chóng lau đi nước mắt.
" Đang nhớ nhà sao, được rồi đừng khóc nữa khi tui bình phục sẽ cố gắng tìm lại nhà cho cô"- Phạm Hương tự nâng mình ngồi dậy vỗ vỗ vào vai Lan Khuê.
" Còn có thể về sao , ta còn ko nhớ nhà mình ở đâu ...chỉ có một vài hình ảnh hiện lên trong đầu ta...nhưng nói ra tất cả các người đều cho rằng ta bị điên ...ko ai tin ta cả"- lúc này Lan Khuê lại bắt đầu sụt sùi tự thương cho hoàn cảnh của mình.
" Nè tui không có biết bơi đâu ...đừng có khóc nữa...nhìn cô cũng ko giống là người nói dối ...tôi nghĩ chắc vụ tại nạn lần trước làm ảnh hưởng đến cô thôi...tôi sẽ nhờ thầy mình giúp đỡ"
" Cám ơn ngươi...điêu dân ngươi tốt quá...hết chịu rắn cắn thay ta giờ lại còn giúp ta trở lại vương quốc của mình nữa...à ...từ đây ta sẽ ko gọi ngươi là điêu dân nữa...ta sẽ gọi ngươi là Phạm Hương"- nàng bắt đầu cảm thấy từ nay sẽ cố gắng bớt hung dữ với người ta một chút, dù gì người ta cũng là ân nhân của mình mà.
" Ê...ko nhắc cũng ko nhớ ...tên của cô là gì để còn biết đường mà tìm lại thân nhân"
" Tên của ta...là ...Trần...Trần...Trần"- Lan Khuê chớp chớp con mắt dùng hết công sức để nhớ ra được cái tên của mình .
" Tên gì mà ba chữ giống hệt nhau vậy ...kỳ cục quá đi"- cô bắt đầu chống tay ngang bụng ra vẻ mặt khó chịu với Lan Khuê.
" Ko phải mà...tên là...Trần... Ngọc...phải rồi là Trần Ngọc Lan Khuê"- nàng vui mừng đến mức nhào đến ôm chặt lấy Phạm Hương khi vừa nhớ chính xác tên của mình.
Về phần của Phạm Hương bây giờ cứ như là cá nằm trong lưới , muốn nhúc nhích một chút cũng không được nữa vì bị Lan Khuê ôm cứng rồi, cái mùi hương này đâu có giống mùi chai sữa tắm nào trong nhà của cô đâu...không phải chứ chẳng lẽ là con cháu tám đời của Hàm Hương ... sao cơ thể lại biết tự toát lên một mùi hương ngào ngạt.. Lan Khuê, Lan Khuê cái tên sao thật đẹp.Chiếc lưới này nếu người ta đã cố tình đem dệt không biết là bản thân có muốn tự mình mắc câu không ?
To be continued...
P/s : Không hiểu sao mình cứ luôn nhớ rằng mình vừa viết chap mới cho Lỗ Hổng Thời Gian cơ mà nhìn lại thì cũng gần 10 ngày. Khi viết song hành hai fic sẽ phải có một fic tiến độ hơi chậm. Lâu lâu mới viết một lần nên là đôi lúc mình quên tình tiết chap trước nên có gì sai sót mọi người nhắc mình.
=> Vì Trò Chơi Du͙© vọиɠ là một fic phải nối tiếp cảm xúc nên mình chăm bên kia hơn , còn bên đây là giải trí nên ra chậm cũng ko ảnh hưởng lắm. Mọi người còn đọc thì mình sẽ viết còn ko thì chắc mình đóng luôn.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Phiên Nhi Liêu