Gặp Quân Thời Khắc

Chương 71

"Trải qua hơn một tuần lễ, tất cả cứ điểm buôn ma tuý và độc xưởng Lục thị đều bị phá huỷ. Đêm hôm qua tập đoàn tuyên bố phá sản, kẻ khả nghi tham dự kinh doanh hàng trắng đã bị Long An cục bắt giữ, các công nhân trong sạch còn lại đều bị sa thải. Luật sư của chúng ta cùng viện kiểm sát đã kí thoả thuận miễn trách nhiệm, xem như xoá bỏ mọi việc làm trước đây."

Tại phòng bệnh, trợ lý đứng bên giường nói.

Hứa Ước "ừ" một tiếng, biểu thị nghe được.

Lục Thù Đồng đứng giữa hai người, ngẩng cằm nhìn chất lỏng trong bình, hỏi trợ lý: "Nói xong?"

Đối phương nhìn ra thiếu kiên nhẫn nơi mắt y, rất thức thời gật gật, nhưng vẫn hỏi lại: "Ông chủ còn chuyện gì cần dặn dò?"

"Không có."

Trợ lý đi rồi, Lục Thù Đồng ngồi xuống giường hắn: "Qua hai tuần lễ nữa là có thể xuất viện."

"Lâu như vậy?" Hứa Ước hơi nhíu mày, đẩy cánh tay giật giật thân thể. Lục Thù Đồng hiểu ý duỗi tay sang giúp hắn điều chỉnh gối, nghiêng đầu hỏi: "Ngài không thích ở đây?"

"Rất nhiều công tác chưa xử lý."

"Trợ lý chẳng phải đã giúp ngài mang một phần đến rồi?"

"Vẫn còn nhiều lắm" Hứa Ước liếc máy tính đặt bên cạnh. Kỳ thực nguyên nhân rất lớn khiến hắn chẳng muốn ở chỗ này là vì Lục Thù Đồng hầu như mỗi giờ mỗi khắc đều quấn lấy hắn -- bọn họ hiện tại chưa làm rõ quan hệ, Hứa Ước thực sự không muốn gặp y.

"Vậy sao....." Lục Thù Đồng ngoan ngoãn đáp lời, cúi nhìn tay phải đang truyền nước biển của hắn. Mấy ngày nay đều là đâm kim rồi dùng băng cố định, dẫn đến cả cánh tay toàn lỗ kim -- y đau xót, chẳng nhịn được bắt lấy.

"Không cho phép chạm ta" Hứa Ước ngăn cản, cảnh cáo nói. Dừng chút thì hỏi: "Cậu dự định cả đời ở cạnh ta?"

"Không được ư?" Lục Thù Đồng nhẹ nhàng vuốt ve làn da bóng mượt của Hứa Ước, chưa hết thòm thèm trả lời, "Đây là chuyện em muốn làm nhất."

"..." Hứa Ước ngẩng đầu quan sát y, "Có vài lời ta phải nhắc nhở cậu: quan hệ giữa chúng ta đã kết thúc, giao dịch một tháng trước và quan hệ dưỡng phụ tử nhiều năm qua, cũng sẽ không tiếp tục nữa."

"Ta không yêu cậu, rõ chưa?"

"Chưa rõ."

Con trai nuôi hắn chẳng chút do dự hồi đáp, ánh mắt sáng quắc chất vấn: "Ngài chắc là không biết, chưa chịu chấp nhận rằng đã yêu em?"

Hứa Ước cau mày: "Cậu....."

"Hồi đó ngài bảo muốn em chết trước mặt ngài, thế nhưng lúc Đàm Hồng Diệu nổ súng lại giúp em cản" Lục Thù Đồng nở nụ cười rất nhẹ, "Hứa Ước, ngài thật sự không động tâm với em chút nào?"

"Không hề" Hứa Ước liếc xéo.

Giây sau, người đối diện chợt cúi người, hôn xuống phần má gầy gò của hắn.

"..... Cậu cần gì làm càn như vậy?" Hứa Ước buộc phải chặt chẽ vững vàng "nhận lấy" nụ hôn nọ. Đối phương thậm chí còn vươn lưỡi liếʍ một cái, khiến trong lòng hắn nhất thời tuôn ra chút tâm tình kỳ quái. Hắn quay đầu, giận dỗi nhìn y.

Lục Thù Đồng đưa tay ôm hắn: "Em sẽ không rời đi."

Hứa Ước bất đắc dĩ: "... Nhiều năm như thế, cậu bên cạnh ta trải qua được sao? Ta dằn vặt cậu chưa đủ? Lục Thù Đồng, cậu rời khỏi ta, tiếp nhận cuộc sống của chính mình chẳng tốt hơn à?"

"Đây chính là cuộc sống của em" Lục Thù Đồng nửa nằm nửa nhoài tại người hắn, nhìn hàng lông mày đang nhăn lại, nhẹ giọng lên tiếng, "Hứa Ước, ở cạnh ngài em mới vui vẻ nhất. Em muốn biết.... ở lúc đó, tại sao ngài giúp em chặn súng?"

Ngài chẳng phải chán ghét em sao?

Lục Thù Đồng quấn quýt đầu ngón tay Hứa Ước, lưu luyến vạn phần thầm thì đặt câu hỏi. Vấn đề này như mảnh xương cá nghẹn nơi đáy lòng y rất lâu -- y không hiểu một người hận mình thấu xương, thỉnh thoảng sai mình đi gϊếŧ người, vì sao tới phút cuối thay đổi tâm ý.

Hứa Ước biết y sẽ hỏi, trăm triệu lần chẳng muốn trả lời. Nhưng trốn được mùng một không tránh khỏi mười lăm, cuống họng hắn lên xuống, cứng rắn nhả ra bốn chữ: "Nhất thời nhẹ dạ."

"Vậy bây giờ ngài cũng mềm lòng với em?"

"..." Hứa Ước trầm mặc vài giây, gằn giọng nói, "Là hổ thẹn. Hành hạ cậu nhiều năm, khi thấy cậu khắp người máu me, vừa giải quyết xong Lâm Thu Nghi đã bị cầm cố trong phòng tạm giam hai ngày, nhất thời cảm thấy có chút...." Hắn dừng chốc lát, hai từ "đau lòng" cùng "băn khăn" dao động bất định.

Mới nắm chắn chủ ý định mở miệng, nghịch tử đối diện đã thâm ý tiếp lời: "Đau lòng?"

"..." Hứa Ước sửa lại, "Xem như bồi tội."

Lục Thù Đồng chẳng tiếng động cười tươi. Y ngồi đầu giường, ôn thanh nói: "Ngài nghi ngờ Lâm Thu Nghi gọi điện cho Đàm Hồng Diệu, tố giác em?"

"Không có" Hứa Ước trả lời, "Nhưng ta chọn tìm Long An cục hỗ trợ, một phần nguyên do là hi vọng cậu bị bọn họ bắt."

Lục Thù Đồng nghe được, lập tức hỏi: "Vậy sau đó ngài hối hận đúng chứ? Đột nhiên chẳng nỡ lòng bỏ mặc em bị người bắt đi."

"....." Hứa Ước chẳng lên tiếng.

"Kỳ thực ngài không thể tiếp nhận em, ngoại trừ nguyên do em là nhi tử của Lục Tân, còn điều gì khác?"

"Điều này rất trọng yếu?"

"Ừm" Lục Thù Đồng chẳng chớp mắt nhìn hắn, "Nếu ngài không ghét con người của em, chứng tỏ em vẫn còn cơ hội."

"Kia nếu như không phải?" Hứa Ước hỏi ngược lại, hắn chẳng biết nên khóc hay cười, "Ta nói ta cả đời cũng không thể yêu cậu, không chỉ bởi vì thân thế cậu, mà còn cả tính cách. Lục Thù Đồng, cậu ngu xuẩn mất khôn, ta lại vô địch, làm sao đáng giá để ta yêu?"

Lời này làm người vô cùng đau đớn. Lục Thù Đồng hỏi: "Ngài có... động tâm với người khác sao?"

Đáy mắt xoay sâu vào đối phương: "Nhiều năm trôi đi, đã có ai khiến ngài ghi nhớ trong lòng suốt quãng thời gian dài như thế chưa?"

"....."

Ánh mắt Hứa Ước xẹt qua tia bối rối.

Cực kỳ nhanh, nhưng bị Lục Thù Đồng bắt được. Tim y tràn ra trận vui sướиɠ ngầm, đang muốn nói chuyện, nam nhân đối diện đã mở miệng trước: "Không có, không có một người. Mặc kệ cậu muốn nói gì, im miệng cho ta."

Hứa Ước phát âm mỗi chữ cực kỳ nặng, tựa hồ cưỡng ép Lục Thù Đồng nghe vào.

"Đi ra ngoài" Hắn trầm giọng ra lệnh.

"Không muốn" Lục Thù Đồng trăm năm như một từ chối.

"Cậu muốn buộc ta?"

"Phải."

"... Ta cho cậu hai lựa chọn, một là tự mình cút khỏi phòng, hai là ta gọi bảo an tới."

"Em chẳng chọn cái nào cả."

"Được" Hứa Ước hiển nhiên chẳng muốn cùng y tiếp tục tranh chấp, xoay người lấy điện thoại.

"Chúng ta lại cãi nhau ư?" Lục Thù Đồng cảm thán.

"Cậu thấy thế nào?"

"..... Từ đầu chí cuối, em chỉ muốn câu trả lời chắc chắn."

"Nhưng cậu là cưỡng cầu!" Hứa Ước chẳng nghe nổi loại ngữ khí yếu đuối thấp kém nọ -- rõ ràng là không phân rõ phải trái buộc mình đi vào khuôn phép, nhưng nhất định phải làm ra bộ đáng thương trở thành người bị hại, cầu xin đồng tình.

"Rốt cuộc ta nói làm sao cậu mới có thể hết hy vọng? Lục Thù Đồng, cậu chừng nào mới tỉnh lại?! Ta đã buông tha cậu, cũng xin cậu.... bỏ qua cho ta đi, có được hay chăng?"

"Không thể" Lục Thù Đồng cố chấp.

Hứa Ước hít sâu: "Ta có gì tốt? Ta biết qua nhiều năm, cậu vẫn rất khó chịu. Lúc trước đối xử với cậu không tốt, là lỗi của ta; cậu vì ta mà gánh nhận thương tích, ta cũng vô cùng xin lỗi. Phát súng kia coi như ta trả lại cậu, thuận tiện cũng đem tự do quăng về. Từ đây chúng ta nước sông không phạm nước giếng, chẳng ai nợ ai, không tốt sao?"

"Không tốt."

Con trai nuôi nắm chặt tay Hứa Ước.

"Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh em chỉ xuất hiện mỗi mình ngài. Hứa Ước, ngài cho rằng khi em phát hiện bản thân yêu ngài không hoảng hốt ư? Ngài cho rằng em nghĩ thế? Quan hệ đặc thù giữa chúng ta tạo thành cảm xúc của em với ngài. Ngài biết không, em đi tới cuộc đời này, ai cũng chẳng để ý, đem tất cả cảm tình một mạch trả giá trên thân thể ngài thôi."

Y đứng bên giường, cúi người không nháy mắt quan sát người kia. Một mặt khao khát phát tiết tình cảm, mặt khác lại gắng sức đè nén du͙© vọиɠ. Đây chẳng phải cảm giác tốt đẹp gì, tiếng nói Lục Thù Đồng nhiều hơn mấy phần nức nở. Y kiên định: "Em không đồng ý. Hứa Ước, đời này, em sẽ không bỏ qua ngài."

"....." Hứa Ước thinh lặng vài giây, nâng mặt nhìn thẳng y, nhẹ hỏi: "Cậu muốn thế nào?"

"Em muốn thế nào?" Con trai nuôi hắn cười khan, vẻ mặt thê lương buồn bã. Y thăm dò qua liền thẳng thắn dứt khoát hôn lên môi đối phương.

Phương diện một một cưỡng hôn.

Du͙© vọиɠ chiếm hữu nồng đậm phả tới mặt, dày đặc đến cơ hồ đem người nuốt chửng.

Liều mạng gặm cắn, đầu lưỡi chui vào cướp đoạt, chiếm lĩnh từng tấc hơi thở, mang theo điên cuồng cá chết lưới rách.

"Ta muốn cùng ngài vĩnh viễn bên nhau. Sống cũng được, chết cũng chẳng sao, em chỉ cần có thể chờ ở cạnh ngài."

Lục Thù Đồng như phát điên tận xương tuỷ, hơi thở dồn dập thấp giọng cười: "Hứa Ước, xem như em đang trả thù đi. Bị ngài hành hạ lâu như thế, chỉ bằng chuyện thay em chặn súng, ngài cảm thấy bồi thường được rồi?"

Y vừa nói vừa hôn hắn, cấp thiết như phải nuốt người vào bụng.

Nướt bọt từ phần môi cả hai lướt xuống, cực kì ám muội say mê.

Hứa Ước nghe những lời cố chấp kia, thay đổi từ chối thẳng thắn trước đó, như miếng gỗ vô tri đảm nhiệm đòi hỏi của đối phương.

Đúng là không quay đầu được sao.

Hắn nghĩ.

Mười hai năm trước kích động nhận nuôi Lục Thù Đồng, bày ra kế hoạch dẫm nát cuộc đời nó. Giờ đây, hắn có thể nghe ra trong lời nói Lục Thù Đồng chẳng những là tình yêu tha thiết, còn mang oán hận sâu tận xương tuỷ.

Nó trách mình, qua nhiều năm vẫn nhất mực chịu đựng dằn vặt trên tinh thần và thể xác.

Đến thời khắc hiện tại, tất cả bụi trần với Lục thị và Lục Tân đều chẳng còn, oán niệm cùng không cam lòng tràn ngập Hứa Ước hơn mười năm đã bị hao mòn tới hầu như chẳng tồn tại dấu vết.

Nhưng hắn vẫn tiếp tục dây dưa cùng Lục Thù Đồng.

"Hứa Ước....."

"Yêu em được không?"

Kẻ thề sống chết phải cùng hắn quấn quýt ở bên tai không ngừng cầu xin.

Hứa Ước cảm giác môi mình đều bị cắn phá. Hắn nhấc tay nắm tóc Lục Thù Đồng, nỗ lực gỡ bỏ áp lực nặng nề.

Lục Thù Đồng ăn đau vẫn gượng tiếp tục. Tay phải luồn vào quần áo bệnh nhân rộng lớn của đối phương, xoa xoa eo Hứa Ước.

Lúc này, y chẳng còn thô bạo hung tàn trước đó, mà đổi thành ôn nhu liếʍ hôn bờ môi hắn.

"Ngài cứ việc không thừa nhận. Nhưng em rất rõ ràng, ngài đã thay đổi."

Thanh âm y khàn khàn, trầm luân trong bể dục, hút sâu mấy hơi mới buông ra cầm cố dành cho người trong ngực, khẽ nói: "Ngài càng không muốn thấy em, càng đuổi em đi, em càng khẳng định."

"Hứa Ước, ngài có thể yêu em, đúng không?"

Hắn ngước mắt, bắt gặp ánh mắt tràn đầy du͙© vọиɠ khiến người ta run sợ, từ giương cung bạt kiếm tranh luận đến hôn môi hoang đường. Việc đã tới nước này, bọn họ đều triệt để tỉnh táo.

Tất cả bất đắc dĩ bồi hồi chẳng dứt nổi, Hứa Ước rốt cục bại trận, uể oải không thể tả thở dài: "Ta không biết..."

Hai người, một muốn rút lui, một lại chẳng chịu bỏ qua.

Đời này nhất định phải vấn vương không dứt.

- ----------------------------------------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi viết đến đây thực sự đã rơi nước mắt.

Hứa Ước vẫn luôn khoan dung với Lục Thù Đồng. Khi mới bắt đầu, hắn gọi đối phương là "con hoang", tới bây giờ chỉ xưng hô "con trai nuôi". Lục Thù Đồng làm ra các hành vi thân mật với hắn, Hứa Ước cũng không chống cự, trái lại Lý Tuân Ngọc hôn hắn một cái, liền phi thường tức giận, liều mạng lau chùi. Nếu Lục Thù Đồng làm thế, Hứa Ước sẽ không quá phản ứng.

Hứa Ước không chắc sẽ yêu Lục Thù Đồng, nhưng bọn họ... đời này đều trói buộc cùng nhau, từ thời khắc hắn nhận nuôi đối phương bắt đầu.

Rùa: chương này sử dụng rất nhiều từ phủ định "không", "chẳng", thể hiện sự thay đổi tâm trạng rất lớn của Hứa Ước với tình cảm của Lục Thù Đồng. Mừng cho hai anh!