Xuyên Sách: Tôi Bị Nam Chính Cao Lãnh Coi Trọng Rồi

chương 68

Mặc dù đây là chuyện của người khác nhưng nghĩ đến tên súc sinh Chu Vĩ Hồng kia sẽ còn tiếp tục ung dung ngoài vòng pháp luật, Cố Khê hạ quyết tâm giúp họ, "Dì à, kỳ thật loại chuyện này dì cùng ông ta đối chất cũng không được gì, chỉ có thể nhờ tới pháp luật.

" Người phụ nữ trung niên nhìn Cố Khê, "Nhờ tới pháp luật?"

"Vâng, đúng ạ, tố cáo ông ta lên tòa án, để pháp luật trừng trị."

Người phụ nữ trung niên cảm thấy lo lắng, "Nhà chúng ta cảnh bình thường, không gánh nổi kiện cáo."

"Cái này dì yên tâm, vấn đề chi phí, cháu sẽ tận lực giúp đỡ."

Người phụ nữ trung niên rất cảm động, cầm tay Cố Khê, "Cám ơn, cảm ơn cháu, ta thật không biết nên nói cái gì cho phải."

"Dì à, dì không cần cám ơn cháu, cháu chỉ muốn để ác nhân phải chịu tội."

Cố Khê nói, "Còn một điều nữa, cháu cũng hi vọng con gái của dì có thể phối hợp cung cấp chứng cứ, như vậy mới có cơ hội thành công."

"Được, được ta trở về nói với nó."

Người phụ nữ trung niên lau lau nước mắt, "Thật sự cảm ơn cháu."

Cố Khê nói với Trần Uyển: "Uyển Uyển, giúp tớ lấy một tấm danh thϊếp."

Trần Uyển lấy ra một tờ danh thϊếp từ ngăn kéo trên đầu xe đưa cho Cố Khê, cô lại đưa người phụ nữ trung niên, "Dì ơi, đây là danh thϊếp của cháu, nếu dì muốn tìm cháu có thể gọi điện bất kỳ lúc nào."

Người phụ nữ tiếp nhận, gật đầu, lại nói câu cảm tạ, "Thật cảm ơn cháu."

Cố Khê nói: "Dì cũng cho cháu phương thức liên lạc đi." "Được."

Người phụ nữ đọc ra một dãy số và nói cho Cố Khê tên của mình là Lưu Lệ Kiều. Cố Khê dùng di động lưu vào danh bạ.

Sau khi trở lại công ty, đã hết giờ làm việc. Trong văn phòng còn lại vài người, họ còn có chút công việc không hoàn thành đành phải ở lại tăng ca.

Cố Khê nhìn thấy quản lí chi nhánh chưa rời đi, trực tiếp gõ cửa phòng làm việc của vị quản lý. Người ở bên trong nói một tiếng mới vào, cô mới đẩy cửa đi vào, "Quản lý."

Tiết Hải Phong nhìn cô, thuận miệng hỏi: "Hôm nay phỏng vấn thế nào?"

Cố Khê nói sự thật: "Cũng không phải là thuận lợi, chúng tôi ở công ty đó đợi hơn một giờ đồng hồ, về sau thư ký nói ông chủ của họ hôm nay không trở về, muốn tôi gửi lại nội dung phỏng vấn để họ trả lời bằng văn bản."

"Ừ, vậy cũng được, đối cái phỏng vấn này làm vậy cũng không có gì."

"Quản lý."

Cố Khê nhìn Tiết Hải Phong, "Tôi có chuyện muốn nói."

Tiết Hải Phong để văn kiện trên tay xuống, nhìn cô, chuyên tâm nghe cô nói, "Chuyện gì, nói đi."

Cố Khê nói: "Hôm nay tôi đi một chuyến đến công ty Vĩ Hồng, phát hiện rất nhiều vấn đề."

Tiết Hải Phong cảm thấy hứng thú, "Sao? Ví dụ?"

"Công ty bọn họ rất sợ phóng viên đi vào phỏng vấn, đây là một, ngoài ra tôi còn biết Chu Vĩ Hồng vi phạm pháp luật sẽ bị kiện ra toà án."

Tiết Hải Phong nhíu nhíu mày lại, "Vi phạm pháp luật? Ông ta phạm vào tội gì?"

"Cái này tôi tạm thời giữ bí mật, dù sao cũng chưa chứng thực tội danh."

Cố Khê tiếp tục thuyết phục, "Tôi chỉ muốn nói nếu chúng ta lúc này đưa tin về Chu Vĩ Hồng, quảng bá hình ảnh của ông ta, đến lúc bê bối của ông ta bị phanh phui sẽ ảnh hưởng đến hình tượng công ty của chúng ta."

Tiết Hải Phong nhíu mày suy nghĩ một lát, hắn cũng rất quan tâm hình tượng công ty, nhưng lời Cố Khê nói là thật hay giả, hắn không thể nào kiểm chứng, có chút khó khăn để đưa ra quyết định, "Cố Khê, cô nói cho tôi, làm thế nào cô biết bê bối của ông ta?"

"Hôm nay đến công ty bọn họ, tôi gặp được người nhà của bị hại."

"Tin tức có thể tin được không?"

"Đáng tin."

Mặc dù hôm nay chỉ là lời nói của một bên, nhưng Cố Khê biết rất rõ Chu Vĩ Hồng là người thế nào, cho nên cô tin tưởng người phụ nữ trung niên đó.

Tiết Hải Phong trầm ngâm trong chốc lát, "Chúng ta cứ xem xét một chút, nếu không thích hợp chúng ta sẽ tuyên bố hủy bỏ phỏng vấn của ông ta."

Cố Khê gật đầu, "Vâng, được ạ."

Sau khi tan việc, cô liên lạc với Ngô Văn Hân hiện tại đang là luật sư, Ngô Văn Hân đối với án này không quen nên giới thiệu cho cô một đồng sự tên Hồ Mẫn Sinh.

Cố Khê liên hệ với Hồ Mẫn Sinh, trong điện thoại hắn hướng dẫn cho cô hiểu rõ phương pháp xử lý vụ án này. Ngay khi Cố Khê bắt đầu chuẩn bị công việc khởi tố, đột nhiên nhận được điện thoại của Lưu Lệ Kiều.

Trong điện thoại, Lưu Lệ Kiều nói: "Cô Cố, chúng ta quyết định không khởi kiện nữa."

Cố Khê nghe xong rất khϊếp sợ, rõ ràng hôm trước cùng Lưu Lệ Kiều còn nói muốn khởi tố, làm sao đột nhiên lật lọng, "Dì ơi, có thể nói cho cháu nguyên nhân không?"

"Hôm đó ta trở về, nói chuyện với con gái ta, nó sống chết cũng không chịu đi kiện, cha của nó cũng nói chuyện này công khai sẽ ảnh hưởng danh dự của nó, cho nên. . . thật sự ngại quá, làm cháu rồi."

Cố Khê hiểu suy nghĩ của họ, xã hội này đại bộ phận nữ nạn nhân đều lựa chọn im lặng, bởi vì vừa nói ra sẽ bị coi thường, thậm chí ảnh hưởng cuộc sống sau này. Nhưng nếu như một mực im lặng, kẻ ác không bị trừng phạt, vậy cũng không biết tương lai còn có bao nhiêu người bị hại. Cố Khê nghĩ tới đây liền nói: "Dì có thể để cháu gặp mặt con gái dì, trò chuyện một chút không?"

"Được."

Cố Khê cùng bọn họ hẹn buổi chiều thứ bảy gặp mặt. Khoảng cách giữa nhà Lưu Lệ Kiều và chỗ ở của Cố Khê rất xa, cô phải xuất phát từ buổi chiều, đi tàu điện ngầm rồi lại đi xe buýt, ròng rã hai tiếng mới đến. Nhà Lưu Lệ Kiều ở tại một tiểu khu cũ, cũng đã xây dựng tầm ba mươi năm trở lên, cửa tiểu khu có bảo vệ trông coi, Cố Khê gọi điện thoại cho bà, bà tự mình ra cửa nghênh đón.

Lưu Lệ Kiều dẫn Cố Khê đi vào trong nhà, Cố Khê vừa đi vừa hỏi: "Con gái của dì tên gọi là gì?"

"Nó là Trần Tuyết."

"Vâng."

Cố Khê hỏi lại: "Gần đây tâm trạng cô ấy thế nào?"

Lưu Lệ Kiều nghĩ đến con gái, liền đau lòng, "Mỗi ngày đều uống thuốc trị trầm cảm, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu, ngày đó gặp cháu về, ta nói chuyện với nó, nó rất kích động, dọa ta sợ hãi một trận."

Cố Khê hiểu rõ tình huống, "Đợi chút nữa dì để cho cháu cùng với cô ấy tâm sự riêng nhé."

Vào trong nhà, Lưu Lệ Kiều đang muốn pha trà cho cô, để cô ngồi nghỉ, Cố Khê nói không cần, trực tiếp đi gặp Trần Tuyết.

Lưu Lệ Kiều nói Trần Tuyết trong phòng, những ngày này vẫn rất ít đi ra ngoài. Cố Khê đưa tay gõ cửa, chỉ chốc lát sau, cửa mở. Phía sau cửa, một cô gái mặt mũi tái nhợt, một đôi mắt bởi vì mất ngủ trong thời gian dài nên đã mất đi vẻ tinh anh, quầng thâm quanh mắt trở nên đặc biệt rõ ràng. Cô gái không hề trang điểm, tóc cũng không chải, nhưng vẫn có thể nhìn ra cô rất xinh đẹp.

Lưu Lệ Kiều nói: "Tiểu Tuyết, đây là người mẹ đã nói."

Trần Tuyết nhấp nhẹ lấy môi nhìn thoáng qua Lưu Lệ Kiều, giống như là trách cứ vì cái gì còn đưa Cố Khê tới, "Không phải con đã nói không muốn gặp sao?"

Cố Khê giải thích: "Tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn cùng cô trò chuyện một chút."

Lưu Lệ Kiều cũng khuyên nhủ: "Đúng rồi, cô ấy chỉ muốn tâm sự với con thôi. Con cùng cô ấy trò chuyện một chút, có được hay không?"

Trần Tuyết nghiêng đi mặt, Cố Khê hỏi ý kiến của cô, "Có thể chứ?"

Một lúc sau, Trần Tuyết mới gật đầu. Cố Khê đi theo Trần Tuyết vào phòng, gian phòng của Trần Tuyết rất tối, rèm cửa che kín, hoàn cảnh như vậy sẽ chỉ khiến cô thêm trầm cảm.

"Có thể kéo rèm cửa ra không?" Cố Khê hỏi.

Trần Tuyết nói: "Không muốn."

Trần Tuyết đến ngồi xuống trước giá vẽ, tiếp tục vẽ một bức tranh còn dang dở, Cố Khê đứng ở sau lưng nhìn bức tranh, đó là tranh vẽ một cô gái, tóc tai rối bù ngồi bên bờ sông, hướng mắt nhìn xa xăm, cô gái này cao, tóc rất dài in bóng trên mặt nước. Màu chủ đạo của bức tranh là màu đen, cô gái mang theo thần sắc u buồn.

Cố Khê nói: "Cô vẽ tranh thật là đẹp."

Trần Tuyết tiếp tục cầm bút vẽ, trên mặt không có một tia gợn sóng, "Tôi học mỹ thuật."

Cố Khê thấy Trần Tuyết đồng ý trò chuyện liền ngồi xuống bên cạnh, từng bước trò chuyện cùng Trần Tuyết, "Cô bao nhiêu tuổi rồi?"

"Hai mươi hai."

Hai mươi hai tuổi, đang là độ tuổi đẹp nhất. Cố Khê nhìn gò má của Trần Tuyết, nhẹ nhàng hỏi, "Cô có muốn nói cho tôi, điều gì khiến cô đau khổ không? Tôi sẽ tận lực giúp cô."

Trần Tuyết đánh rơi bút vẽ trên tay xuống đất, cô nhìn bàn vẽ, giống như là một người gỗ. Cố Khê cúi người nhặt bút vẽ lên, an ủi Trần Tuyết: "Không sao, nếu cô không muốn kể, chúng ta có thể trò chuyện vấn đề khác."

Thấy cô gái im lặng hồi lâu. Cố Khê chuyển đổi đề tài, hỏi cô, "Trần Tuyết, cô thích nhất hoạ sĩ nào?"

Trần Tuyết nhìn Cố Khê nói, "Tôi cho là mình sẽ rất kiên cường, cho là tôi có thể vượt qua, thế nhưng về sau mỗi ngày tôi đều ngủ không được, vừa nhắm mắt liền thấy ác mộng, tôi cảm thấy mình thật dơ bẩn, thật buồn nôn, tôi hận mình không thể chết đi. . . Nếu chết rồi, tôi sẽ không phải nghĩ nữa. . ."

Cố Khê đau lòng, có thể nói ra lời như vậy, rõ ràng đã không còn muốn sống trên cõi đời này. Nếu như không phải Lưu Lệ Kiều kịp thời phát hiện Trần Tuyết tự sát, có lẽ cô ấy đã thành công. Cố Khê cảm thấy đau lòng thay cho Trần Tuyết, cô đứng lên, để Trần Tuyết dựa vào mình, nói khẽ: "Đây không phải lỗi của cô, tôi hiểu tâm tình của cô, nhưng đời người còn rất dài, cho dù có khó khăn, vất vả thế nào cô nhất định phải vượt qua."

Nghe được câu nói này của Cố Khê, hốc mắt Trần Tuyết nóng lên, ôm chặt Cố Khê, "Chị ơi. . . Em thật sự rất khó chịu, rất khó chịu."

"Chị biết."

Cố Khê vuốt nhẹ lên đầu Trần Tuyết, "Em phải tin tưởng chính mình, nhất định có thể vượt qua."

"Không, sẽ không đâu, em không có tương lai, em đã thử nhiều lần rồi, cố gắng để cho mình vui vẻ, thế nhưng em không làm được."

"Đó là bởi vì em đang bị bệnh, bây giờ chỉ cần uống thuộc đúng giờ, nghe theo lời bác sĩ căn dặn, nhất định sẽ khá hơn, hãy tin lời của chị."

Cố Khê ôn nhu nói, giống như là kể chuyện cho trẻ nhỏ trước khi đi ngủ, "Em có biết bên ngoài căn phòng này là gì không? Có ánh nắng, có hàng cây xanh biếc, có nhà cửa cao tầng san sát, có rất nhiều chuyện tốt đẹp, chỉ cần em chịu đi ra ngoài, em có thể nhìn thấy những điều tốt đẹp không làm tổn thương em, những điều đó thấy em thêm yêu thế giới này. . ."

Trần Tuyết khóc một hồi, nghe Cố Khê nói nội tâm của cô cũng dần dần bình phục, cô ngẩng đầu lên nhìn Cố Khê, "Tại sao chị lại giúp em?"

Cố Khê dừng một chút, mới nói: "Bởi vì chị giống em, đã từng là người bị hại."

Trần Tuyết nhìn cô, Cố Khê quyết định đem chuyện xưa của mình kể cho Trần Tuyết, "Chu Vĩ Hồng là cha dượng của chị, lúc học trung học, mẹ của chị trở về nhà bà ngoại vài ngày, Chu Vĩ Hồng đến phòng của chị, lấy cớ quan tâm, động tay động chân với chị. Chỉ là chị may mắn trốn thoát."

“Chuyện sau đó thì sao?" Trần Tuyết hỏi.

Cố Khê nói tiếp: "Về sau chị không trở lại ngôi nhà đó nữa."

Ánh mắt Trần Tuyết trở nên sắc bén, "Loại người như vậy thật đáng chết."

"Đúng, không thể để ông ta ung dung ngoài vòng pháp luật, cho nên chị vọng em có thể dũng cảm chống lại ông ta, vì chính em, cũng là để ngăn ông ta hại nhiều người khác."

Trần Tuyết cúi đầu xuống, cô không có dũng khí, cô không có dũng khí để nhiều người biết cô bị hủy đi sự trong sạch, nếu nhiều người biết, cô cảm thấy sống không bằng chết. Cố Khê ngồi xổm xuống, nắm chặt tay Trần Tuyết, "Chị không miễn cưỡng em, chị sẽ tôn trọng quyết định của em cho dù em lựa chọn như nào, nếu em chọn tiếp tục im lặng chị cũng có thể hiểu được, chị sẽ hi vọng em nhanh chóng bình phục. Nhưng nếu em lựa chọn đối mặt, lựa chọn chống lại ông ta, chị sẽ tiếp tục giúp đỡ em."

Trần Tuyết cúi đầu nhấp nhẹ môi, cô không biết nên làm sao bây giờ, cô thật sợ hãi việc có nhiều người biết chuyện này. Cố Khê ôn nhu nói: "Em hãy nghĩ một chút, nghĩ thông suốt rồi nói cho chị cũng không muộn."

"Vâng."

Sau khi Cố Khê cùng Trần Tuyết nói chuyện xong, cô nói với Lưu Lệ Kiều để bà đưa Trần Tuyết ra ngoài, để Trần Tuyết có thể tiếp xúc nhiều một chút với những điều tốt đẹp, phối hợp với việc dùng thuốc, bệnh trầm cảm mới có thể giảm bớt.

Rời khỏi nhà Lưu Lệ Kiều, Cố Khê đi xe buýt về, tâm tình có chút nặng nề, trên thế giới này còn có rất nhiều người giống như Trần Tuyết, các cô gái ấy đều tin tưởng vào những điều tốt đẹp trong cuộc sống, trong tình yêu, nhưng khi gặp đả kích như vậy lập tức rơi vào vực sâu. Rất ít người có thể vượt qua, thậm chí có người cả đời không thoát ra được. Cố Khê nghĩ, nếu như lần này Trần Tuyết quyết định không kiện ra tòa án, cô cũng phải tìm biện pháp để Chu Vĩ Hồng bị báo ứng, tuyệt đối không thể để cho hắn tiếp tục hại người.