Xuyên Sách: Tôi Bị Nam Chính Cao Lãnh Coi Trọng Rồi

chương 67

Đi qua một cầu vượt dài mới tới chỗ ăn cơm, lúc này Sở Dục Tân mới đuổi theo, hắn gập gọn ô, “Cố Khê, trên lầu có món canh cá nấu chua cậu đã ăn chưa?”

"Tớ chưa."

"Ăn cực kỳ ngon, tớ dẫn cậu đi."

"Được."

Sở Dục Tân dẫn đường, lên lầu hai để ăn món canh cá nấu chua, vì là giờ cao điểm, dân văn phòng đến dùng cơm rất đông, bọn họ phải đứng chờ bên ngoài mấy phút mới có chỗ ngồi.

Tiến vào trong nhà hàng, Sở Dục Tân chọn chỗ ngồi rồi gọi món canh chua cá, lại thêm nộm dưa chuột, cà nấu thịt, đủ cho ba người bọn họ ăn.

Trong lúc ăn cơm, Sở Dục Tân gợi chuyện, "Cố Khê, ba mẹ cậu thu xếp ổn rồi chứ?"

"Ừ."

Cố Khê nói: "Hôm trước đã chuyển vào nhà mới, hôm qua tớ cũng giúp ba mẹ mua thêm một chút vật dụng."

"Có con gái như cậu, ba mẹ cậu quả thực may mắn, phải tu tám kiếp mới được đó."

Cố Khê cũng không cảm thấy đó là việc gì ghê gớm, "Tớ chỉ cố gắng hết khả năng mà thôi."

"Cậu thật sự rất tốt."

Sở Dục Tân dùng đũa gắp mấy miếng thịt cá đưa vào miệng, mà khoảng cách của Cố Khê tới món canh cá có chút xa, đành phải ăn món nộm dưa chuột ở trước mặt.

Hạ Hữu Nam ngồi đối diện cô, anh dùng muôi múc một chút cá bỏ vào trong bát của Cố Khê, toàn bộ quá trình một câu cũng không nói.

Cố Khê không nghĩ Hạ Hữu Nam sẽ gắp thức ăn cho cô, "Cám ơn."

Sở Dục Tân thấy được động tác này, bưng nước lên uống một ngụm, "Cố Khê, ăn nhiều một chút, cậu gầy như vậy, có người đau lòng."

Cố Khê vô thức nhìn thoáng qua Hạ Hữu Nam.

"Cố Khê, ba mẹ cậu ở thành phố K, cậu cũng mua nhà ở đó rồi, về sau cậu định về đó phát triển sao?"

Nói đến vấn đề này, Hạ Hữu Nam nhìn Cố Khê, giống như đợi cô trả lời.

"Tạm thời sẽ không."

"Sau này sẽ ở đâu?" Những lời này là Hạ Hữu Nam hỏi, anh rất để ý quyết định của cô.

"Về sau. . ."

Cố Khê nghiêm túc nghĩ vấn đề này, cô là con gái duy nhất, về sau đến khi Cố Hải cùng Quan Trân Lệ lớn tuổi, lại cần người chiếu cố, cô có thể sẽ lựa chọn trở về, nhưng cũng không thể đưa ra kết luận sớm như vậy: "Chuyện sau này sau này hãy nói, chẳng qua trước mắt công việc như tớ tại thành phố K không có, cho nên vẫn ở đây làm việc."

Sở Dục Tân nhìn thoáng qua Hạ Hữu Nam, có dụng ý khác nói: "Chuyện đó ai biết được, nói không chừng cậu lấy chồng tại thành phố G thì sẽ thành người ở đây."

Cố Khê nhấp nhẹ môi, nhịp tim không hiểu tăng tốc.

Hạ Hữu Nam lại cho múc một chút thịt cá cho cô, "Ăn nhiều thịt một chút."

Mặt Cố Khê càng đỏ, bộ dạng như đứa trẻ ngoan, khẽ gật đầu, "Cậu cũng ăn nhiều một chút, đừng chỉ lấy cho tớ."

Sở Dục Tân nhìn hai người bọn họ, đột nhiên cảm thấy đồ ăn trong bát của mình biến thành cẩu lương.

Cố Khê trở lại công ty, nghỉ ngơi một lát, cô uống một cốc trà nhài cho thư giãn, tiếp tục xem tư liệu công ty Vĩ Hồng.

Đối với những người dùng tiền để được phỏng vấn, Cố Khê cũng không cần phí quá nhiều tâm tư, chỉ cần suy nghĩ, chuẩn bị một chút là có thể thỏa mãn yêu cầu của khách hàng.

Tiết Hải Phong yêu cầu Cố Khê liên hệ trước với công ty Vĩ Hồng, người cô liên hệ chính là thư ký của Chu Vĩ Hồng. Thư ký yêu cầu Cố Khê đưa trước nội dung phỏng vấn để bọn họ chuẩn bị, cô cảm thấy không có vấn đề gì nên liền gửi đi.

Thư ký nhìn qua nội dung phỏng vấn, sau khi thấy ổn thỏa lập tức hẹn thời gian phỏng vấn.

Công ty Vĩ Hồng ở một khu công nghiệp, khoảng cách hơi xa, đi tàu điện ngầm rồi lại đi mấy tuyến xe bus mới tới. Để cho tiện, Cố Khê cùng bộ phận hành chính xin dùng xe công ty, sau đó cô tự mình lái xe đến đó.

Đi cùng Cố Khê còn có người chụp ảnh là Trần Uyển.

Hiện tại đang là giờ làm việc, trên đường đến khu công nghiệp có vẻ hơi vắng, Cố Khê tìm đường đến công ty Vĩ Hồng.

Đi đến cửa công ty, gác cổng từ bên trong đi ra, "Các cô là ai?"

Cố Khê quay cửa kính xe xuống, trả lời: "Xin chào, chúng tôi là phóng viên của báo mạng Thâm Khắc tới phỏng vấn."

Nghe đến phóng viên, bảo vệ lập tức đuổi người, "Đi đi, chúng tôi không cho phép phỏng vấn."

Trần Uyển ngồi trên ghế phụ cảm thấy kỳ quái, "Cố Khê, không phải bọn họ muốn chúng ta tới sao, tại sao lại nói không cho phép?"

"Để tớ giải thích một chút xem sao."

Cố Khê cởi dây an toàn, mở cửa xuống xe, giải thích với bảo vệ, "Chúng tôi là được mời tới phỏng vấn, tôi cùng thư ký công ty đã liên lạc trước, anh có thể gọi điện thoại hỏi cô ấy."

Bảo vệ bán tín bán nghi, hắn chỉ biết là công ty quy định không cho phép phóng viên cùng truyền thông đi vào chụp ảnh phỏng vấn, nhưng cũng không biết người trước mặt có lai lịch gì. Hắn không dám đắc tội với Cố Khê, đành phải quay đầu tiến về phòng an ninh gọi điện. Xác thực thông tin hắn mới bằng lòng cho xe đi qua.

Trần Uyển nhỏ giọng nói: "Cố Khê, tớ cảm thấy công ty bọn họ rất lạ."

Cố Khê lái xe tiến vào trong, "Không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa, cái này nhất định là có mờ ám."

Dựa theo nhân phẩm của Chu Vĩ Hồng, lại căn cứ vào phản ứng của bảo vệ, không khó đoán ra công ty này có vấn đề. Cố Khê dừng xe xong, vừa xuống xe, một người phụ nữ trung tuổi mặc đồ công sở chào đón, "Là cô Cố ở báo mạng Thâm Khắc phải không?"

Cố Khê lên tiếng, "Đúng ạ."

"Tôi chính là người liên hệ với cô Trương."

Thư ký tới nói: "Chúng ta đi vào đi."

"Được."

Cố Khê đi theo thư ký Trương tiến vào tòa nhà văn phòng, công ty này chiếm diện tích lớn, tòa nhà văn phòng là một tòa năm tầng lầu, đằng sau là xưởng.

Thư ký Trương vừa đi vừa nói: "Ông chủ của chúng tôi một chút nữa mới về, các cô chờ một chút."

"Được, không có vấn đề gì."

Thư ký dẫn bọn họ đến phòng hội nghị, lúc đi ngang qua một văn phòng, một người từ bên trong đi ra. Đó là Chu Đan. Chu Đan thấy Cố Khê, dáng vẻ kinh ngạc, "Chị tới làm cái gì?"

Cố Khê giật giật khóe miệng, "Làm sao mỗi lần nhìn thấy tôi cô đều hỏi như vậy?"

Chu Đan đi vài bước, đứng trước mặt Cố Khê, "Chị vô duyên vô cớ xuất hiện tại công ty của chúng tôi, chẳng lẽ tôi không nên hỏi sao?"

Thư ký Trương giải thích: "Quản lí Chu, vị này là cô Cố, phóng viên báo mạng Thâm Khắc, tới để phỏng vấn."

Chu Đan đầu tiên là kinh ngạc, sau đó trừng trừng nhìn Cố Khê, "Công ty của các chị không có phóng viên khác sao, tại sao lại cử chị đến đây?"

Chu Đan nói chuyện thiếu suy nghĩ, thật sự không giống một người trưởng thành. Cố Khê cười cười, "Chu đại tiểu thư, trước khi nói một vấn đề cô làm ơn suy nghĩ một chút."

"Chị. . ."

"Cái gì?"

Cố Khê không có chút nào yếu thế, "Mặc dù công ty các cô dùng tiền để chúng tôi phỏng vấn, nhưng với thái độ này, chúng tôi có thể không cần tới cuộc làm ăn này."

"Ai mà thèm?"

"Phải không?"

Cố Khê nhìn thư ký Trương nói: "Thư ký Trương, cô xem phỏng vấn này có cần tiếp tục hay không?"

Thư ký Trương có chút khó khăn, một bên là con gái ông chủ, một bên là ký giả truyền thông, nhưng dù sao cô là thư ký, chỉ nghe lời ông chủ, "Cô Cố, mời cô đến phòng họp chờ một chút, ông chủ của chúng tôi sẽ trở về sớm thôi."

"Được, không có vấn đề."

Chu Đan hung hăng trừng mắt nhìn Cố Khê. Cố Khê khẽ cười, đi theo Trương thư ký đến phòng họp.

Tới phòng họp, sau khi thư ký Trương rời đi, Trần Uyển có chút khẩn trương, "Cố Khê, công ty bọn họ đúng là không thân thiện gì cả, tớ muốn đi về rồi."

"Đừng nóng vội, nếu là bởi vì vấn đề của bọn họ mà không thể phỏng vấn, vậy cũng không có quan hệ gì với chúng ta."

"Ừ."

Thư ký Trương mang tới hai chén trà, Cố Khê cùng Trần Uyển ở tại phòng họp vừa uống trà vừa chờ đợi.

Một giờ trôi qua, không có ai tới phòng họp, tất nhiên Chu Vĩ Hồng cũng không xuất hiện.

Trần Uyển chống cằm, có chút mệt rã rời, cô nhỏ giọng thầm thì, "Cố Khê, tớ cảm thấy bọn họ cũng thật quá đáng, rõ ràng đã hẹn thời gian, chúng ta ở xa chạy tới còn không đến trễ, vậy mà bọn họ lại không đúng giờ."

Đối với Chu Vĩ Hồng, Cố Khê không hề cảm thấy kỳ quái, "Đến đâu thì hay đến đó. Bọn họ không đúng giờ, nhưng chúng ta còn phải làm việc, không có biện pháp nào khác." Trần Uyển nhìn đồng hồ, mệt mỏi, "Hơn bốn giờ rồi."

Cố Khê bưng trà lên uống một ngụm, chén trà nóng nay đã nguội lạnh. Lúc đầu tới phỏng vấn Chu Vĩ Hồng, cô đã cảm thấy đủ buồn nôn, không nghĩ tới còn bị kéo dài thời gian.

Cố Khê gọi điện thoại cho thư ký Trương, thư ký Trương rất nhanh chóng đi tới phòng họp nói lời xin lỗi, "Cô Cố, thật sự ngại quá, ông chủ của chúng tôi hôm nay không về đây được."

Cố Khê giữ lễ phép, mỉm cười, "Vậy phỏng vấn này lúc nào có thể tiến hành?"

Thư ký Trương nói: "Nếu không như vậy đi, bản nội dung phỏng vấn cô có thể để lại đây, đến lúc đó chúng tôi viết câu trả lời cho cô, cô cũng không cần phải đến đây nữa."

Cố Khê thấy không có vấn đề gì, cô cũng không muốn nhìn thấy Chu Vĩ Hồng, "Được, cách này cũng ổn."

Cố Khê lấy nội dung phỏng vấn đưa cho thư ký Trương, "Vậy phiền thư ký Trương."

"Được, tôi sẽ nhanh chóng đưa ông chủ xử lý."

"Vậy được, chúng tôi đi trước."

Cố Khê cầm túi đi khỏi phòng họp, thư ký Trương lúc đầu muốn tiễn nhưng Cố Khê nói không cần, tự bọn họ xuống dưới.

Nơi này là lầu bốn, Cố Khê cũng lười đợi thang máy, trực tiếp đi cầu thang bộ.

Khi đi đến lầu ba, cô nghe được giọng nói gần đó truyền tới "Lưu tổng, vậy tốt quá, anh yên tâm, tôi lúc nào để anh thua thiệt chưa. . ."

Giọng nói khó nghe này không phải Chu Vĩ Hồng thì là ai? À, xem ra Chu Vĩ Hồng biết người tới phỏng vấn là cô, cho nên không dám gặp.

Trần Uyển nhìn Cố Khê dừng bước, hiếu kì, "Cố Khê, thế nào?"

"Không có gì, đi thôi."

Cố Khê lái xe ra khỏi cổng công ty Vĩ Hồng, vừa vặn nhìn thấy phòng an ninh bên ngoài, hai bảo vệ cùng một phụ nữ trung niên xảy ra tranh chấp, xem ra có chút kịch liệt.

Cố Khê lái xe ra ngoài, dừng lại, mở cửa kính xe xuống, tiếng cãi lộn càng thêm rõ ràng. Người phụ nữ muốn xông vào bên trong nói: "Các anh để cho tôi đi vào, tôi muốn tìm ông chủ các anh!"

Bảo vệ nói: "Tôi vừa mới nói, ông chủ của chúng tôi không có ở đây!"

"Có hay không cũng được, để cho tôi vào! Tôi muốn tìm ông ta tính sổ sách!"

Bảo vệ lớn tiếng quát, "Tôi đã nói ông chủ không ở đây! Bà mau cút đi!"

Người phụ nữ không lay chuyển được hai bảo vệ, hướng vào phía trong gào lớn, "Họ Chu, ngươi là tên súc sinh, ngươi chết không yên lành!"

Người phụ nữ gào đến điên loạn, xem ra là thật sự chịu đả kích nặng nề. Trần Uyển có chút hiếu kỳ tại sao Cố Khê lại dừng xe, "Cố Khê, chúng ta đi thôi."

"Cậu chờ tớ một lát."

Cố Khê mở cửa xuống xe, đi về phía người phụ nữ, cô vỗ vỗ bờ vai của bà, "Dì à."

Người phụ nữ nghiêng đầu sang chỗ khác, trong mắt hiện đầy tơ máu, thấy được Cố Khê, bà lập tức cầm tay của cô, "Cô gái, cháu là người công ty này sao? Xin cháu, xin cháu dẫn ta đi vào gặp ông chủ được không?"

Cố Khê nói: "Dì à, cháu không phải người công ty này."

"Cái kia. . ."

Cố Khê muốn nghe oan tình của bà, cô lấy ra thẻ công tác của mình, "Cháu là phóng viên, nếu dì tin cháu, có thể nói cho cháu chuyện của dì, cháu sẽ tận lực giúp đỡ."

Người phụ nữ giống như là bắt được cây cỏ cứu mạng, lập tức liền muốn kêu oan, "Được, là như vậy. . ."

"Chúng ta chuyển sang nơi khác nói chuyện đi."

Cố Khê ngắt lời bà, nơi này không nơi nói chuyện, cô mời bà lên xe, lái xe đi đến chỗ khác.

Sau khi đậu xe xong, Cố Khê xuống xe, ngồi lên ghế sau, nghe người phụ nữ trung niên kể chuyện.

Hai mắt bà đẫm lệ, "Là như vậy, con gái của ta năm ngoái làm việc tại công ty này, làm thư ký cho tên súc sinh họ Chu kia, đầu năm nay, họ Chu mang con gái ta ra ngoài xã giao, cho thuốc vào rượu của nó, sau đó. . . sau đó. . .đem nó đi…"

Bà nghẹn ngào. Dù bà bây giờ nói không ra miệng nhưng Cố Khê cũng hiểu rõ, Chu Vĩ Hồng là loại không bằng cầm thú, cô siết chặt nắm tay, tiếp tục hỏi: "Dì a, sau đó thì sao?"

"Về sau, con gái của không đi làm nữa, nó cũng không nói với chúng ta, ở trong nhà làm cái xác không hồn, chúng ta đều thấy rất kỳ quái, đến vài ngày trước nó còn muốn tự sát, chúng ta mới biết được nó mắc bệnh trầm cảm, sau đó nó mới đem những chuyện này nói cho chúng ta biết, con gái đáng thương của chúng ta. . . Cứ như vậy bị hủy. . ."

Nói xong người phụ nữ trung niên khóc không thành tiếng, "Cái công đạo này, ta nhất định phải đòi lại, nếu không ta không cam tâm. . . Không cam tâm. . ."

Nghe được chuyện như vậy, Cố Khê nghiến răng nghiến lợi, năm đó nếu không phải cô sớm rời khỏi cái nhà kia, còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì. Những năm này cũng không biết có bao nhiêu nữ nhân bị hủy trên tay Chu Vĩ Hồng.