Tuyết Ân sau khi rượt tên kia một đoạn rốt cuộc cũng bắt kịp hắn ta, hoặc cũng có thể hắn ta liên tục bị Tuyết Ân đuổi theo nên đã dần mất hết kiên nhẫn, không muốn chạy nữa.
Sở dĩ Tuyết Ân nhất quyết phải tóm cho bằng được người này là vì cô vô tình nhìn thấy trên người hắn có một hình xăm. Mà hình xăm đó, cả đời này Tuyết Ân cũng không thể nào quên được, bởi vì người lái xe tông cô và Nguyệt An cũng mang theo hình xăm giống như vậy.
Cô muốn biết, tại sao người kia lại muốn tông chết cô và Nguyệt An. Người này có hình xăm giống như vậy, bọn họ nhất định là có liên quan đến nhau.
Một đoạn ký ức nhỏ chợt xoẹt qua trong đầu Tuyết Ân.
Chị Tuyết Ân, chị nhìn xem, bọn họ hình như đang làm gì đó. Thật kỳ lạ!
Con bé ngốc, lạ hay không là việc của họ em quan tâm đến làm gì?
Cũng phải, nhưng mà chị, bọn họ hình như đang nhìn qua đây. Cặp mắt bọn họ đáng sợ quá, họ làm em sợ.
Nguyệt An, chạy mau! Đám người đó đang giao dịch hàng cấm đấy, chúng ta nhìn thấy họ nhất định sẽ bắt chúng ta.
Nhiều lúc Tuyết Ân đã tự hỏi: Không lẽ đám người kia và người muốn tông chết tụi cô là cùng chung một bọn. Không lẽ chỉ vì bọn cô vô tình nhìn thấy bọn chúng giao dịch nên thật sự muốn gϊếŧ bọn cô.
Mọi nghi vấn của cô, người trước mặt này nhất định sẽ cho cô một lời giải đáp. Có lẽ thế.
Ánh mắt Tuyết Ân chợt trở nên kiên định hơn. Nhìn thấy người kia đã giảm tốc độ, Tuyết Ân một cước đá tới, nhắm ngay xương chậu hắn ta mà đá.
Nhưng người kia thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn, hắn ta xoay người liền có thể né tránh.
Sau khi xoay người né tránh được khỏi cú đá của Tuyết Ân hắn ta xoay người lại, đâm dao tới về phía cô.
Lần này tới phiên Tuyết Ân né, hai người cứ thế lao vào nhau ngươi đánh ta né, ta đánh ngươi né.
Sau một hồi đọ sức, Tuyết Ân chợt phát hiện, thân thủ người này mạnh kinh khủng. Sức mạnh có thể sánh ngang A Đầu, còn kỹ thuật đánh đấm có thể còn hơn Lão Thổ một bậc. Người này khi nãy rõ ràng có thể đánh cả đám bọn họ, nhưng dường như vì lý do gì đấy, hắn không muốn dây dưa nên liền bỏ chạy.
Qua thời gian vài phút, thân thể Tuyết Ân liền thấm mệt. Những chỗ trên tay chân khi nãy cô giơ ra đỡ liền xuất hiện cảm giác tê rần, tựa như bị quả tạ vài chục ký nện xuống.
Đối phương cũng nhìn ra Tuyết Ân đã bị xuống sức, hắn cầm cây dao cười trầm: "Con nhãi ranh, đáng lẽ ra khi nãy mày đã có con đường sống là tại mày không muốn. Chỉ có điều tao thật không hiểu, mày thật sự rất giống hai đứa sinh đôi mà lúc trước tổ chức đã xử lý. Nếu mày thật sự là một trong hai đứa đó, tao lại càng không hiểu, tại sao mày lại còn có thể sống mà ở đây."
Từng lời từng chữ đối phương nói, Tuyết Ân đều bị chấn động. Điều này chứng tỏ, tất cả những gì mà cô suy đoán trước kia đều đã đúng. Hơn nữa, cặp mắt của hắn ta chứa đầy sát khí, sát khí này tựa như gϊếŧ người ngày qua ngày mà hình thành nên, không phải của những người lưu manh đầu đường xó chợ thông thường mà có thể có được.
Cặp mắt kia, dù đã cố kìm nén nhưng Tuyết Ân cũng không tránh khỏi trong lòng cảm thấy rét run.
Giọng hắn ta khào khào, cười trầm dài sau đó như một cơn gió, nhảy lên lấy đà đá thẳng vào chân Tuyết Ân.
Tuyết Ân tuy đã đỡ nhưng vẫn không chịu nổi khiến cho toàn thân ngã khụy xuống. Hắn ta từng bước từng bước tiến lại gần cô nở nụ cười cực kỳ thâm trầm mà nói: "Hiện tại cũng nên kết thúc đi nhỉ?"
Trong đồng tử Tuyết Ân phản ánh lại hình ảnh hắn ta cầm cây dao giơ lên chuẩn bị hạ xuống. Cô muốn xoay người tránh nhưng toàn thân đều mềm nhũn vì cú đá vừa rồi, không có cách nào nhúc nhích.
Ngay khi cây dao kia gần cắm xuống ngực Tuyết Ân, thân thể của gã đàn ông trước mặt đột nhiên chao đảo, sau đó ngã "bịch" xuống đất. Cây dao trong tay hắn ta cũng bị buông lỏng, rơi xuống đất vang lên một tiếng "keng" thanh túy.
Người đàn ông ngã xuống, để lộ ra Hiếu Kỳ tay cầm cây gậy lớn nhìn Tuyết Ân mà sắc mặt vô cùng khẩn trương. Anh tiện tay ném khúc gỗ xuống đất, chạy đến đỡ cô dậy mà lo lắng hỏi: "Này, không sao chứ?"
Tuyết Ân sắc mặt trắng bệch, trên trán đã xuất hiện đầy mồ hôi. Cô thuận theo thế Hiếu Kỳ đỡ đứng dậy, lắc đầu mà nói: "Không sao."
Nhìn thấy Tuyết Ân hơi thở dồn dập đứt quãng, Hiếu Kỳ hiển nhiên không tin lời cô nói là không sao. Trong lòng anh đột nhiên xuất hiện một cỗ tức giận không rõ do đâu, anh nhìn cô mà mắng: "Này, cô có thật sự là con gái không vậy? Sao mỗi lần tôi chạm mặt cô là đều thấy cô ẩu đả với người khác. Cô chê mạng mình dài quá hay sao?"
Anh còn muốn mắng nữa, nhưng bắt gặp cô đang chằm chằm nhìn mình, cổ họng Hiếu Kỳ đột nhiên muốn nghẹn lại, anh không nói nên lời. Bị cô nhìn đến mức mất tự nhiên, anh lần nữa buộc phải lên tiếng: "Này, cô nhìn tôi chằm chằm làm gì?"
Tuyết Ân phụt cười một tiếng, rồi nói: "Anh thật sự rất giống mẹ tôi."
Mặt Hiếu Kỳ lập tức nghệt ra, không hiểu cô đang nói gì.
Không đợi Hiếu Kỳ lên tiếng, Tuyết Ân đã mở lời nói tiếp: "Thích lải nhải."
Biết là cô đang trêu chọc mình, Hiếu Kỳ chỉ còn biết vò đầu, ngượng ngùng mà "hừ" một tiếng.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, người đàn ông đột ngột tỉnh dậy. Hắn ta cầm lấy con dao thân thể to lớn lảo đảo đứng dậy, cặp mắt lạnh lẽo của hắn ta chứa đầy sự tức giận mà nhìn về phía sau lưng Hiếu Kỳ.
"Thằng nhãi, mày dám đập tao, tao cho mày chết!" Hắn ta vừa gào thét vừa lao vun vυ't về phía anh.