Cặp Song Sinh Bí Ẩn

Chương 32

"Cái con này, tao không đánh mày nên mày nhờn phải không?" Lâm Phong tức giận nói.

"Xì, đánh không được thì thôi, còn ở đó bày đặt ý kiến với ý cò."

Tiểu Kiều nói rồi, không đợi Lâm Phong phản ứng lại liền đẩy lưng Nguyệt An một cái, ra hiệu cho Hiếu Kỳ với Nguyệt An cùng đi.

Mắt thấy Nguyệt An sắp đi mất, Lâm Phong định đuổi theo thì bị Tiểu Kiều cản lại.

Vừa cản, Tiểu Kiều vừa nói: "Này, người ta là đi nói chuyện riêng, anh năm lần bảy lượt đuổi theo là có ý gì?"

"Mày thì biết cái gì?"

Nếu Tiểu Kiều không phải là em họ có lẽ sớm bị anh đánh nhập viện mấy lần rồi. Có lẽ Tiểu Kiều cũng biết điều này nên mới làm càn như thế.

Tránh được Lâm Phong, Hiếu Kỳ cùng Nguyệt An liền kiếm một chỗ khuất nói chuyện. Ngay cả Gia Bảo cũng bị Hiếu Kỳ không thương tình đuổi đi chỗ khác.

"Vết thương sao rồi?" giọng Hiếu Kỳ từ tốn vang lên.

Nghe Hiếu Kỳ hỏi, tim Nguyệt An bất giác đập nhanh.

Không lẽ cô biểu hiện cái gì không đúng, bị lộ rồi sao?

Nguyệt An nhất thời căng thẳng cực độ, mồ hôi trong lòng bàn tay cũng rịn ra ướt đẫm.

Cô nhớ, bản thân cả ngày hôm nay không biểu hiện gì khác thường cả. Có khi nào, Hiếu Kỳ là đang thăm dò cô hay không?

Muôn vàn nghi vấn, muôn vàn câu hỏi lần lượt hiện ra trong đầu. Cuối cùng, Nguyệt An quyết định từ chối đến cùng, quyết không thừa nhận.

Nguyệt An ánh mắt mờ mịt, vờ như không biết gì hỏi lại: "Hả? Hiếu Kỳ vừa bảo gì?"

Hiếu Kỳ kiên nhẫn lặp lại lời anh vừa nói: "Vết thương sao rồi?"

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt Nguyệt An vẫn mờ mịt như cũ, cùng với lời mình nói vừa khi nãy, anh sực nhớ mình nói thiếu.

Lúc này, Hiếu Kỳ nhìn Nguyệt An nói lại: "Mình muốn hỏi là vết thương Tuyết Ân sao rồi?", anh ngưng một lát sau đó lại nói: "Hai người không phải chị em sao? Không lẽ, hôm qua về tới nhà cô ấy giấu, không nói cho mọi người biết mình bị thương?"

Nghe Hiếu Kỳ hỏi vậy, Nguyệt An mới vội nói: "A, có. Chị ấy có nói."

Ngoài mặt Nguyệt An trả lời Hiếu Kỳ, trong lòng thầm thở phào ra nhẹ nhõm.

Phù! Hóa ra chưa biết, toàn là tự nhát mình.

Cô trả lời về tình hình Tuyết Ân: "Vết thương cũng tạm ổn rồi, không còn chảy máu nữa, chỉ là có hơi xót."

"Hơi xót?"

Biết mình lỡ lời, Nguyệt An nói lại: "Sáng nay mình hỏi thì chị ấy nói vậy."

Cho là vết thương đóng vảy rồi nên mới bị xót, Hiếu Kỳ liền nói: "Vậy thì tốt rồi."

Cảm thấy Hiếu Kỳ gọi cô ra chủ yếu là để hỏi vấn đề này thôi nên Nguyệt An liền nói: "Nếu không còn vấn đề gì khác, vậy mình đi nhá?"

Hiếu Kỳ đáp lại một tiếng: "Ừm."

Nhưng khi đi chưa được vài bước, Hiếu Kỳ liền nói với lại phía sau lưng: "Này, bảo Tuyết Ân lần sau đừng cậy mạnh nữa đó. Trời tối mà sắc mặt trắng bệch, quả thật rất dọa người."

Hiếu Kỳ đang suy nghĩ, mình gọi Nguyệt An ra nói chuyện riêng chỉ để hỏi vấn đề này có kỳ cục hay không? Thì trong đầu Nguyệt An đồng thời vang lên tiếng nói của Tuyết Ân: "Dọa người cái con khỉ. Ai bị dọa chết chứ Hiếu Kỳ anh còn lâu mới bị dọa chết."

Nghe Tuyết Ân nói vậy, Nguyệt An chỉ biết cười khan ba tiếng, sau đó nói: "Hiếu Kỳ có vẻ rất quan tâm đến chị đấy."

"Xì" Tuyết Ân xì một tiếng, sau đó không nói gì.

Hiện tại thời gian sớm hơn thời gian Tuyết Ân bình thường xuất hiện. Nguyệt An không khỏi lấy làm lạ bèn hỏi: "Sao mới giờ này chị tỉnh rồi?"

Tuyết Ân liền đáp: "Còn không phải do tiếng tim đập của em sao? Ồn chết đi được. Người ta cũng không phải là tỏ tình với em, tim đập nhanh như vậy làm gì?"

Nguyệt An xấu hổ vội nói: "Tại vì... "

Không đợi Nguyệt An nói hết câu hoàn chỉnh, Tuyết Ân liền cướp lời: "Tại vì em sợ bị lộ chứ gì?"

Nói rồi, Tuyết Ân thở dài, tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Cái con bé này, sao mà nhát hết biết."

Lâm Phong sau khi xử lý được Tiểu Kiều, hỏi thăm mọi người xung quanh thì biết điểm hẹn của Hiếu Kỳ cùng Nguyệt An. Nhưng khi đến nơi thì tất cả mọi người đều đã đi hết.

Trịnh Lâm Phong tức giận, đạp xuống đất một cái. Chết tiệt, có phải anh đã đến trễ rồi hay không.

Tối đến, Tuyết Ân lại đến điểm hẹn cùng với bọn Lão Thổ. Tối nay cô xung phong đi mua nước.

Đi cách xa bọn Lão Thổ một đoạn thì có người đột ngột vỗ vai cô một cái.

Tuyết Ân xoay mặt lại nhìn thì người trước mặt nhìn cô vừa kinh ngạc, vừa nghi hoặc.

Anh ta nhìn Tuyết Ân không chắc lắm hỏi: "Nguyệt An?"