"Em biết Nguyệt An sao? Tốt lắm, Nguyệt An là một học sinh thành tích cũng khá cao, hai em ngồi bàn phía sau bạn ấy đi."
Cả lớp phút chốc im bặt, sau đó tiếng xì xầm lại càng lớn hơn.
"Này, không phải chỗ ngồi phía sau Nguyệt An là của Trịnh Lâm Phong sao?"
"Ông thầy này mới vô hình như không biết thì phải."
Một nam sinh đứng dậy lên tiếng: "Thưa thầy, chỗ sau bạn Nguyệt An có người ngồi rồi."
Giáo viên nheo mắt, đẩy gọng kính lên khỏi sóng mũi, chất giọng ồm ồm lên tiếng: "Thầy biết rồi, cứ để hai bạn mới ngồi ở chỗ đó, còn bạn vắng mặt, thầy sẽ xếp chỗ sau."
Nam sinh im lặng, không nói nữa, ngồi xuống chỗ ngồi.
Cả lớp đều nhìn nhau xì xầm, tiếng xì xầm ngày một to, khiến thầy giáo phải lấy thước gõ vào bàn để trật tự lại lớp. Hiếu Kỳ mặc dù không hiểu lắm về việc vì sao mọi người lại xì xầm về chỗ ngồi, nhưng anh cũng không mấy quan tâm, vì nó không phải chỉ là một chỗ ngồi thôi sao.
Cả hai người đều đã vào chỗ ngồi, Gia Bảo nhìn Nguyệt An, mắt long lanh nói: "Hi!"
Hơi bị bất ngờ, nhưng Nguyệt An vẫn gật đầu chào, sau đó nhanh chóng quay lên. Chỉ có Tiểu Kiều mới thấy được Nguyệt An hiện đang rất lúng túng, Tiểu Kiều vội bịt miệng cười trộm.
Thật là, cô bạn này của cô không có miễn dịch với trai, thật sự rất buồn cười.
Gia Bảo không thấy Nguyệt An nói gì, tưởng rằng cô không thích anh, bèn thấy hụt hẫng. Nhưng lại nhớ tới, hôm qua Hiếu Kỳ bị gọi là tên biếи ŧɦái, sau đó cô tức giận bỏ đi. Kẻ đi chung với biếи ŧɦái thì chỉ có là biếи ŧɦái, nhất định là cô nghĩ anh cũng là kẻ biếи ŧɦái rồi. Hu hu, tất cả là tại tên Hiếu Kỳ gây ra. Gia Bảo quay sang, nhìn Hiếu Kỳ bằng cặp mắt căm phẫn.
Không hiểu chuyện gì diễn ra, Hiếu Kỳ nhìn Gia Bảo rồi bâng quơ nói: "Nhìn gì, tao biết tao đẹp trai rồi, mày không cần nhìn say đắm thế đâu."
Ặc, cái thằng này.
Hiếu Kỳ nhìn chằm chằm phía sau Nguyệt An, trầm ngâm suy nghĩ. Hai lần gặp mặt cô, anh đều thấy cô trong bộ dạng hung dữ, nhưng sao bữa nay có gì đó khác lạ, không lẽ anh nhìn nhầm người?
Cứ thế, suốt buổi học Hiếu Kỳ không ngừng nhìn chằm chằm Nguyệt An, Tiểu Kiều bắt gặp được, bèn ngờ vực.
Tên học sinh mới này làm gì vậy, cứ không ngừng nhìn chằm chằm Nguyệt An, không lẽ hắn bị biếи ŧɦái? Vừa học, Tiểu Kiều vừa nhìn ra phía sau dò chừng Hiếu Kỳ.
..........
Bốp!
"Nói, là ai đưa thuốc cho mày?" Lâm Phong nắm cổ áo một nam sinh, đè mạnh vào tường, nam sinh bị đập vào tường, gây ra tiếng động lớn.
Người kia bị đau liền nhăn mặt, những viên thuốc màu trắng từ trong túi hắn bị rơi ra ngoài, vung vãi trên mặt đất. Hắn hốt hoảng, vội gạt tay Lâm Phong ra, cúi xuống nhặt những viên thuốc, cẩn thận như nhặt những mảnh vụn sinh mạng.
Người bán thuốc cho hắn đã từng nói, nếu hắn mở miệng nói điều gì, thì sẽ không giao thuốc cho hắn nữa, dù tiền có nhiều cấp mấy. Hắn đã bị thuốc khống chế, lệ thuộc vào thuốc, hắn thà bị Lâm Phong đánh chết cũng không thể sống thiếu thuốc được.
Nhìn người bạn thân nhất của mình bị hàng trắng hành hạ không khác gì súc vật, Lâm Phong vừa đau lòng vừa tức giận: "Mẹ kiếp, tại sao mày lại ra nông nỗi này."
Là ai?
"Đứng dậy, mau đứng dậy, tao dẫn mày tới chỗ cai thuốc." Lâm Phong mạnh bạo xách nách người kia đứng dậy, nhưng ngay sao đó liền bị vung ra: "Mày thì biết cái quái gì chứ, mày không thể nào hiểu được cảm giác một người nghiện như tao, trễ rồi, tất cả đã quá trễ rồi."
Bốp!
Không kiềm chế được cảm xúc, Lâm Phong liền đấm thẳng vào mặt chàng trai.
"Tao không hiểu? Đúng vậy, tao không hiểu tại sao một người kiên cường như mày lại có thể trở thành bộ dạng này. Cái dáng vẻ kiên cường không bao giờ chịu thua người khác của mày đâu rồi? Nó đâu rồi?!"
"Hức,... " Như đánh vào chỗ mềm yếu nhất, chàng trai bật khóc nức nở: "Mất rồi, tao đã mất tất cả rồi, giờ tao nên làm sao..."