Vì tâm trạng không tốt, góc mặt Tuyết Ân hiện trên mặt sông có vài phần lạnh lẽo.
Cách đó không xa, giọng nói của một tên lưu manh cợt nhả vang lên: "Tên nhóc, biết điều có bao nhiêu tiền đưa hết cho tao." Giọng tên đó khá lớn, Tuyết Ân ngồi ở mép sông mà vẫn có thể nghe thấy rõ hắn nói gì.
Bàn tay cầm viên đá dưới đất thoáng khựng lại, Tuyết Ân như có như không cười lạnh một tiếng.
Đúng là cặn bã của xã hội.
Viên đá kia bị Tuyết Ân ném mạnh xuống nước thay vì lướt trên mặt nước. Tiếng "tủm" vang lên, nơi viên đá rơi xuống văng lên tung tóe vài tia nước, sau đó nặng nề chìm xuống đáy sông. Mặt sông vốn yên tĩnh vì viên đá kia khuấy động mà không ngừng lăn tăn gợn sóng, từng đợt sóng nhỏ lan ra lớn dần, rung động cả mặt hồ yên tĩnh. Hình ảnh của Tuyết Ân phản chiếu dưới sông cũng vì gợn sóng kia mà từ từ biến mất.
Khóe môi của Tuyết Ân nhếch lên càng cao, càng lúc càng lạnh lẽo.
Hôm nay sinh nhật Gia Bảo, Gia Bảo đột nhiên ngẫu hứng rủ Hiếu Kỳ đi bar để cho biết với người ta. Vì cậu ta làm hết mọi chiêu trò để năn nỉ lôi kéo, nể tình anh em chơi chung nhiều năm, Hiếu Kỳ rốt cuộc không thể từ chối mà đồng ý. Nhưng không khí ở quán bar quả nhiên không hợp với anh, vào bar chưa được bao lâu, anh liền cảm thấy đau đầu như búa bổ lập tức muốn rời khỏi.
Gia Bảo vốn còn đang vui vẻ xem mỹ nữ nhảy nhót, Hiếu Kỳ đột nhiên muốn rời khỏi khiến cậu ta bất đắc dĩ phải đành đi theo. Chỉ là trong lòng vẫn còn giận dỗi, Gia Bảo kiếm cớ đi mua nước để tránh mặt đi một lát. Cậu ta không muốn trong ngày sinh nhật của mình mà lại cãi nhau với anh em chí cốt.
Gia Bảo đi chưa được bao lâu, Hiếu Kỳ không ngờ mình lại bị một tên lưu manh chặn đầu trấn lột tiền.
Tính cách của Hiếu Kỳ trước nay luôn văn nhã, văn nhã đến mức trở nên thờ ơ, lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh, anh luôn không muốn gây hấn với người khác. Hơn nữa, người ta chỉ là trấn lột tiền, anh cứ đưa tiền cho hắn ta là được. Có câu "của đi thay người", nếu bây giờ anh đánh nhau với người kia chưa chắc đã đánh thắng, hơn nữa có khả năng còn nhập viện, đến lúc đó vẫn mất tiền.
Thay vì nhập viện mất tiền, hiện tại thân thể lành lặn mất tiền vẫn tốt hơn.
Cân nhắc thiệt hơn, Hiếu Kỳ nhàn nhạt nói: "Chờ chút."
Thấy Hiếu Kỳ đưa tay đút vào túi quần, cho là anh muốn lấy điện thoại ra gọi người tới, tên lưu manh lập tức cảnh giác, giọng hung hăng nói: "Mày tính làm gì đó? Biết điều thì đừng giở trò!"
"Không phải muốn tiền sao? Tôi đưa tiền cho anh." Người này thật quái lạ, không phải muốn trấn lột tiền sao?
Hiếu Kỳ chằm chằm nhìn người trước mặt.
Trước giờ hắn ta chưa bao giờ thấy ai ngoan ngoãn như vậy, bị trấn lột tiền liền lập tức đưa tiền. Sắc mặt tên lưu manh nhất thời có chút ngốc ngốc.
Nhìn sắc mặt hắn ta ngốc đần ra, trong lòng Hiếu Kỳ không khỏi có chút bất đắc dĩ. Hóa ra là bị ngốc à, thảo nào…
Lưu manh không biết là người đối diện đã nhìn hắn ta bằng cặp mắt khác. Hiếu Kỳ ngoan ngoãn rút tiền, hắn ta cho là anh đang sợ hãi trước uy nghiêm của hắn nhưng lại không nhận thấy được ánh mắt của anh đã trở nên khác thường, trong lòng hắn ta cực kỳ đắc ý.
Tên lưu manh giật lấy cọc tiền trong tay Hiếu Kỳ, lúc này hắn mới để ý đến ánh mắt của anh, dù không hiểu ý nghĩa ánh mắt nhưng toàn thân hắn vẫn cảm thấy khó chịu. Hắn ta cầm trong tay xấp tiền, hung hăng đạp vào bụng Hiếu Kỳ một cái. Hiếu Kỳ bị đạp đau liền lảo đảo ngã xuống đất còn hắn ta thì vui vẻ xoay lưng bỏ đi.
Nhìn bóng lưng tên lưu manh dần rời khỏi, sắc mặt Hiếu Kỳ vẫn hờ hững như cũ. Cuối cùng anh vẫn không tránh khỏi bị hắn ta đá một cái nên khe khẽ thở dài.
Anh đứng dậy, phủi phủi một chút đất bụi dính sau mông của mình.
Tên lưu manh dễ dàng cướp đoạt tiền của người khác thì trong lòng cực kỳ sảng khoái. Hắn vừa đi dọc bên mép sông vừa huýt sáo cực kỳ vui vẻ.
Một màn vừa rồi, Tuyết Ân đều thu vào tầm mắt. Ngay khi tên kia bước đến gần chỗ cô, Tuyết Ân đột ngột đứng lên khiến cho tên lưu manh va vào vai cô nhưng lại khó phân biệt được là lỗi của ai.
Tuyết Ân đứng quay lưng lại với hắn ta, tên lưu manh chỉ có thể thấy được một phần góc mặt của cô. Tâm trạng hắn ta vốn đang vui, vì đâm phải cô mà trở nên nổi cáu. Hắn ta túm lấy vai Tuyết Ân, mạnh bạo xoay phắt người cô lại, mặc kệ cô có phải là con gái hay không. Hắn ta nghểnh mặt lên trời mở miệng quát: “Con mẹ mày, đi không biết… “ nhìn đường hả?
Mấy chữ sau cùng hắn tính quát ra nhưng khi nhìn thấy mặt Tuyết Ân thì như bị nghẹn lại, dù thế nào cũng không thể quát ra. Sắc mặt hắn ta từ giận dữ dần chuyển sang cứng đờ, sau đó có chút hồng hồng tựa như thanh niên say rượu, nhìn Tuyết Ân đến ngây ngẩn.
Đệch, con nhỏ này sao mà đẹp quá!
Ánh mắt hắn ta liên tục đảo trên mặt Tuyết Ân, không kiềm nén được mà nuốt nước miếng ực một cái.
Hắn ta lập tức đổi thái độ, giọng cợt nhả xoa xoa tay nói: “Này cô em, đêm hôm khuya khoắt đứng đây chi vậy? Hay là đi cùng với anh đi?”
Thấy Tuyết Ân không phản ứng, hắn ta chủ động tiến tới một bước, một tay giơ qua luồng qua eo cô. Khuôn mặt hắn ta kề sát mặt cô cười nham nhở, thậm chí có thể thấy được một lớp dầu bóng loáng cùng mụn trứng cá chi chít trên mặt hắn.
Bóng đêm như nuốt chửng mọi biểu cảm của Tuyết Ân, chỉ nghe thấy tiếng cô cười khẽ một cái. Sau đó, tiếng "răng rắc" của xương gãy lạnh gáy vang lên.
Mọi việc xảy ra vừa nhanh vừa bất ngờ, gần như là chớp nhoáng, khiến cho tên lưu manh hoàn toàn sững sờ. Hắn ta chỉ cảm nhận được cánh tay mình bị người khác tóm lấy sau đó là cơn đau tê dại lập tức ập đến. Phải mất một lúc sau hắn mới định hình được cánh tay của hắn đã bị người ta chấn lên đầu gối dẫn đến gãy xương.
Lập tức cơn đau đớn hoàn toàn chi phối, tên lưu manh ôm lấy cánh tay đã bị gãy xương quẹo qua một bên, lảo đảo lui về phía sau vài bước. Đôi mắt hắn trở nên đỏ ngầu, không biết vì quá đau đớn hay là do quá tức giận. Hắn ta cả khuôn mặt đều nhăn lại, nghiến răng trèo trẹo như muốn ăn tươi nuốt sống Tuyết Ân: "Con đĩ chó, mày chán sống rồi hả?! Mày vậy mà dám bẻ gãy tay tao!!!"
Tuyết Ân nghiêng đầu, không chút gì sợ hãi mà còn lộ vẻ châm biếm: "Chậc, quả nhiên cái hố rác không thể phun ra được mấy lời hoa mỹ, mõm chó không mọc được ngà voi."
Thái độ của Tuyết Ân khiến tên lưu manh tức điên.
Hắn ta ôm cánh tay đau của mình liên tục kêu gào: "Mày… mày… "
Tuyết Ân nhìn thấy xấp tiền nửa trong nửa ngoài trong túi hắn ta cùng với sắc mặt tức tối của hắn ta, ánh mắt lạnh đi vài phần. Cô hiện tại thật phiền chán khi tiếp tục nhìn mặt tên này, có cảm giác cực kỳ "ô nhiễm" mắt.
Bước tới một bước, Tuyết Ân trực tiếp đấm một đấm vào bụng hắn ta, khiến hắn ta đau đến mức trợn mắt, gần như muốn phun hết tất cả nước dãi trong miệng ra. Hắn ta ôm cánh tay ngã lăn xuống đất, cô bồi thêm vài cú đá vào lưng, tiếng bị thịt bị đập không ngừng vang lên khiến hắn ta không ngừng gào rống rêи ɾỉ. Tiếng hắn la cao đến mức đã không còn nhận ra giọng nam hay nữ.
Hiếu Kỳ sau khi bị tên lưu manh kia đá ngã, anh đứng dậy tính rời khỏi, nhưng khi thấy hắn ta cùng một người khác giằng co nữa thì khiến anh chú ý.
Người mà tên lưu manh kia giằng co hình như là một cô gái.
Cái tên lưu manh này thật là…
Trấn lột tiền của anh thì thôi đi, ngay cả con gái người ta cũng không kiên dè gì.
Nếu người kia là con trai Hiếu Kỳ có lẽ sẽ bỏ mặc, dù gì cũng là chuyện của người ta. Hai thằng con trai thì còn có thể làm gì? Bất quá thì đánh nhau vài đấm thì thôi. Nhưng con gái thì lại khác.
Hiếu Kỳ "chậc" một tiếng, tiến tới chỗ lưu manh và Tuyết Ân đang đứng.
Hành động khiếm nhã của tên lưu manh kề sát mặt Tuyết Ân bị Hiếu Kỳ nhìn thấy, khiến anh càng phẫn nộ.
Bước chân anh càng nhanh hơn.
Đến nơi, cô gái anh muốn giúp đỡ khi bị khi dễ không có, thay vào đó, tên lưu manh bị đánh đến mức ngã xuống đất không ngóc đầu dậy nổi. Sắc mặt anh có chút cứng đờ, khóe miệng không khéo cũng khẽ giật giật.
Anh đến đây là để… giúp ai?
Tuyết Ân cảm nhận được sự xuất hiện của người thứ ba, cô ngước đầu lên thì thấy người kia đang nhìn mình, giọng không vui mắng: "Nhìn gì?! Chưa thấy người khác đánh người bao giờ à?!"
Hiếu Kỳ bị mắng thì giật mình, mặt có chút mất tự nhiên, giọng anh trở nên lúng túng: "Tôi… tôi… "
Tuyết Ân nhìn Hiếu Kỳ một chút, quan sát đối phương. Cô suy nghĩ xem, đối phương đến đây rốt cuộc là để làm gì?
Ánh mắt cô lại chuyển sang xấp tiền đang muốn rớt ra trong túi quần của tên lưu manh, cô như sực tỉnh ra.
Tuyết Ân hung hăng giẫm lấy bàn tay của lưu manh khiến hắn ta rêи ɾỉ, sau đó thoáng cúi người xuống giật lấy xấp tiền trong túi hắn ta ra. Cầm xấp tiền trong tay, Tuyết Ân lại đứng dậy, đưa trước mặt Hiếu Kỳ rồi nói: "Đây, anh đến đây là để lấy lại cái này phải không?"
Hiếu Kỳ nhìn xấp tiền trong tay Tuyết Ân có chút sững sờ, anh không ngờ cô lại cho rằng anh đến đây là để lấy lại tiền. Ánh mắt anh vô tình nhìn vào bộ đồ ngắn cô đang mặc thì càng thêm cứng họng. Mặc đồ ngắn thế mà cũng có thể đánh người sao?
Thấy Hiếu Kỳ không ngừng nhìn chằm chằm vào người mình, hơn nữa vị trí ánh mắt của anh lại trùng hợp rơi xuống vị trí ngực của cô, sắc mặt Tuyết Ân liền sa sầm.
Hóa ra lại thêm một tên biếи ŧɦái.
Không nói lời nào, Tuyết Ân trực tiếp giơ tay lên tát vào mặt Hiếu Kỳ một cái như trời giáng, tựa như đem anh tát đến mức nhìn thấy ngôi sao bay vòng vòng quanh đầu. Xấp tiền cũng bị cô tát xong ném trước mặt anh khiến cho nó bay tá lả.
Hiếu Kỳ bị tát thì cảm thấy choáng váng, tai ù hẳn đi. Anh không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Tựa như: Tôi là ai? Đây là đâu?
Tuyết Ân tát Hiếu Kỳ xong, không quên mắng anh một câu "biếи ŧɦái" sau đó rời khỏi. Vừa đi cô không ngừng chùi chùi tay cầm tiền vào áo mình.
Hừ, cô đúng là vừa làm chuyện thừa thải. Thật kinh tởm!
Hai chữ "biếи ŧɦái" Hiếu Kỳ hoàn toàn nghe rõ, anh từ sững sờ chuyển sang sững sốt, không dám tin vào tai mình.
Cái gì vậy? Anh vừa rồi hình như mới bị mắng biếи ŧɦái? Nhưng anh đã làm gì đâu?
Đang còn thần người thì bỗng một bàn tay từ phía sau vỗ lên vai anh.
"Này! Mày làm gì mà thẫn thờ vậy?"
Gia Bảo đi xong trở về, thấy Hiếu Kỳ đứng đây thẫn thờ thì vỗ vai anh một cái. Cùng lúc đó, Gia Bảo quay sang nhìn thấy "đống bị thịt" nằm kế bên liền giật mình, giọng cực kỳ khoa trương kêu lên:
"Oái! Mày đánh nó sao?"
Nghe xong, Hiếu Kỳ liền quăng cho Gia Bảo cặp mắt cực kỳ khinh thường. "Mày nghĩ tao có thể sao?"
Không nói đến khả năng lười quan tâm đến người khác, ngay cả khả năng đánh đấm của Hiếu Kỳ cũng cực kỳ tệ. Nói khoa trương một chút chính là đấm vô gốc cây cũng không thể khiến cho lá cây rơi. Gia Bảo đực mặt ra một chút, cảm thấy quả thật không có khả năng, lúc này mới gãi đầu cười hì hì. "Mày nói cũng phải. Vậy ai đánh nó thế?"
Hiếu Kỳ hờ hững buông một câu: "Nữ hoàng sàn nhảy của mày." Nói rồi anh một mạch đi thẳng, bỏ mặc Gia Bảo vẫn còn đang đứng.
Gia Bảo mờ mịt đáp lại: "Hả là sao? Này, mày đợi tao với, đừng có bỏ bạn giữa chợ thế chứ thằng kia!"
............*******..............*********............
Về đến nhà ngay lập tức cô liền bị ba mẹ "sạc" cho một trận vì đã về khuya, mãi cho đến khi vào phòng thì nhìn đồng hồ đã chỉ 2h sáng, cô lắc lắc cái vai mỏi nhừ vài cái sau đó soạn bộ đồ tắm rửa để chuẩn bị đi ngủ. Tuy cơ thể này hai linh hồn khác nhau, nhưng nó vẫn phải tuân theo đồng hồ sinh học như những người khác, một ngày ngủ 8 tiếng, cô 4 tiếng Nguyệt An 4 tiếng.
Nằm trên giường nghịch điện thoại, cô chợt phát hiện người ban nãy cô gặp dường như rất quen. Cô nhăn mi suy nghĩ, nhưng mãi vẫn không ra bèn không quan tâm nữa mà thay vào đó đánh một giấc cho yên thân.