Mai Nguyệt An, một nữ sinh trung học 17 tuổi.
"Suỵt!"
Ngón tay thanh mảnh của Nguyệt An để lên đôi môi, đôi môi kia khẽ cong lên chứa đựng một sự bí ẩn.
Cô, một nữ sinh trung học mang theo bên mình một bí mật...
........................
Rầm!
Tiếng va đập cực lớn đột ngột vang lên, kéo theo sau đó là tầm nhìn chao đảo tưởng chừng như như muốn ngất đi. Trước mọi việc xảy ra quá bất ngờ, cô chỉ biết, bản thân vừa rồi đã bị một chiếc xe tải hạng nặng tông phải.
Tiếng người đi đường không ngừng xì xào, tiếng còi cứu thương vang lên inh ỏi, tiếng mẹ cô không ngừng khóc lóc gào lớn bên cạnh.Tất cả mọi thứ cứ xoay chuyển bên tai cô, khiến cho trí óc cô càng lúc càng mơ hồ.
Mẹ cô khóc khá nhiều, nhiều đến mức giọng bà khản cả đi nghe không ra giọng thường ngày của bà.
Nghe bà khóc đến tê tâm liệt phế như vậy, cô cực kỳ đau lòng, chỉ muốn giơ tay lên giúp bà lau nước mắt, muốn nói với bà rằng: "Mẹ, đừng khóc."
Nhưng thân thể kia tựa như không còn là của cô, nặng nề, bất động, nó như muốn lên tiếng kháng cự lại ước nguyện của cô, khiến cho cô không tài nào có thể nhúc nhích.
Cô bất lực, trong lòng thầm thở dài một tiếng, để mặc bản thân trải qua cảm giác nặng nề sau đó dần trở nên nhẹ bẫng. Trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một hố đen cực lớn, cuốn cô vào trong đó, mãi không có hồi kết.
Cô từ hố đen mà bừng tỉnh dậy.
Hóa ra là mơ.
Giấc mơ này là vì sự kiện năm đó cô bị xe tông mà tái hiện lại. Nó luôn thỉnh thoảng xuất hiện trong giấc mơ của cô trong suốt một năm qua.
Cái cảm giác bị xe tông trúng, cái cảm giác bất lực khi toàn thân bị đau đớn nhưng không thể nào nhúc nhích, những cảm giác khó chịu đó liên tục được tái hiện chuẩn xác trong mỗi giấc mơ của cô. Dù có trải qua bao nhiêu lần, cô cũng không tài nào quen nổi.
Để chứng minh cho điều đó, bàn tay Nguyệt An để lên ngực đã cảm nhận được tiếng tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, tựa như có một cái trống nhỏ được ai đó nhét vào l*иg ngực của cô.
Vì cả đêm trải qua ác mộng, tinh thần Nguyệt An không tránh khỏi có chút sa sút. Cô lấy tay vỗ vỗ lên mặt mình, lấy lại một chút tinh thần liền lập tức rời khỏi giường.
Bước ra khỏi phòng, Nguyệt An đi ngang qua căn phòng trống bên cạnh, tầm nhìn cô theo thói quen nhìn vào bên trong một chút, sau đó lông mi tựa cánh quạt mà khẽ rũ xuống.
Nguyệt An mím môi, dường như đang suy nghĩ gì đó. Cô khẽ thở dài một tiếng, tiếp tục nhấc chân bước vào phòng vệ sinh.
Có lẽ khi mơ thấy ác mộng cô đã thật sự khóc cho nên hiện tại đôi mắt cô cực kỳ đỏ, hơn nữa còn sưng húp. Nhìn thấy đôi mắt sưng húp trong gương, Nguyệt An không nén được lại tiếp tục thở dài.
Mặt cô hiện tại chỉ có thể hình dung bằng một chữ.
Thảm.
Nhưng dù có thảm hay không hôm nay cô vẫn phải đến trường. Hôm nay chính là ngày tựu trường lớp 12 của cô, cô không thể cúp.
Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, cô chạy ra ngoài phòng khách vơ lấy cái balo đã được chuẩn bị sẵn. Nguyệt An vừa mang giày vào chân, vừa nhìn mẹ cô ở phòng bếp mà nói: "Mẹ ơi, con đi học", bộ dáng trông cực kỳ vội vã.
Mẹ Nguyệt An nghe thấy, bà theo thói quen dịu dàng đáp lại: "Ừ, con đi cẩn thận."
Nhìn thấy Nguyệt An bộ dáng hấp ta hấp tấp chạy đi mất, bà mỉm cười, lắc đầu tỏ vẻ hết cách.
Con bé này, tựu trường mà cũng không biết dậy sớm một chút.
Nguyệt An họ tên đầy đủ là Mai Nguyệt An, dáng vẻ của cô cực kỳ bình thường. Có thể nói, cô bình thường đến mức khi chơi trốn tìm chỉ cần cô lẩn vào đám đông liền lập tức chẳng có ai có thể nhận ra cô. Nếu nói cô có thứ gì để làm điểm nhấn thì có lẽ phải nói đến đôi tóc bím dày hai bên cùng với đôi mắt kính dày không kém của cô. Đôi mắt kính dày này thoạt nhìn không ra là mấy độ. Hai thứ này đánh vào thị giác người đối diện chính là cảm giác cô là một đứa mọt sách, hơn nữa còn là thể loại mọt sách cực kỳ chăm học.
Vừa bước qua cổng trường cũng là lúc tiếng chuông trường vang lên.
Nghe thấy tiếng chuông trường, bước chân của Nguyệt An bất giác cũng tăng nhanh hơn vài bước. Nhưng khi thân ảnh nhỏ bé của cô vừa chạy lướt qua một hẻm nhỏ thì bước chân lại vô thức trở nên chậm lại.
Hình như vừa nãy cô nghe thấy tiếng gì đó.
Nguyệt An không nén được tò mò mà quay trở lại con hẻm nhỏ, nơi phát ra tiếng động. Cùng lúc đó, cảnh tượng trước mắt khiến cho cô giật mình kinh ngạc, phải nói là có chút kinh hãi.
Trước mắt cô, bảy tám nam sinh bị đánh đến mức xung quanh người toàn vết máu, hơn nữa còn nằm la liệt khắp nơi, không nhúc nhích.
Giữa đám "thi thể" của các nam sinh đó chỉ còn lại một người là không nằm. Cậu ta ngồi gục mặt, tay áo cậu ta được xoắn cao lên, bắp tay lộ ra cùng với chi chít những vết thương đang rướm máu. Cậu ta gục mặt nhưng một chân lại duỗi thẳng, một chân co lại, cánh tay phải tùy ý để lên gối chân đang co, thoạt nhìn trông cực kỳ tùy tiện pha lẫn một chút cảm giác lưu manh.
Rõ ràng chỉ là nhìn thấy sườn mặt của cậu ta nhưng cũng đủ khiến cho toàn thân Nguyệt An cảm thấy lạnh buốt, không dám tới gần.
Một người lại có thể đánh lại bảy tám người sao lại không đáng sợ.
Nỗi sợ hãi đều hiện rõ trên khuôn mặt của Nguyệt An khiến cho khuôn mặt cô trắng bệch. Cô căng thẳng đến mức nuốt nước miếng ực một cái, không dám nhìn nữa mà vội vã xoay người bỏ chạy. Vì quá sợ hãi, trong lúc xoay người, Nguyệt An sơ ý đá phải cái xô dưới chân.
Tiếng xô trong vắt vang lên, toàn thân Nguyệt An thoáng run một cái.
Cô càng chạy càng nhanh, thật sự không dám quay đầu trở lại.
Vào đến lớp, Nguyệt An mới lấy lại được chút bình tĩnh.
Cô đầu óc lưng lửng bước đại vào một cái bàn, kéo ghế ra ngồi, sau đó âm thầm vuốt vuốt ngực mình.
Thật là xui xẻo, tại sao ngày đầu tiên đi học cô lại gặp phải chuyện này kia chứ. Nhớ lại khuôn mặt người kia, Nguyệt An không tự chủ được mà khẽ rùng mình một cái.
Cảnh đánh nhau máu me như thế cô thường chỉ thấy trong phim ảnh, hiện tại phải thấy trực tiếp ở trước mắt, tinh thần yêu ớt của cô quả thật chịu không nổi.
Quá đáng sợ!
Mỗi khi mất bình tĩnh Nguyệt An thường lấy sách ra đọc. Mặc dù mắt lướt trên chữ, đầu óc không tiếp thu được chữ nào nhưng vẫn giúp cô lấy lại được chút bình tĩnh.
Đọc được một hồi cảm thấy không còn run sợ nữa, Nguyệt An lại lấy sách đem cất vào balo.
Vì lớp 11 năm ngoái hiện tại lên lớp 12 đều bị tách ra nên bây giờ trong lớp cô hầu như không quen với ai. Đang đưa mắt tìm xem còn ai quen thuộc không thì một tiếng nói sang sảng vang lên.
"Nguyệt An, may mà có bà học chung với tôi, tôi tưởng mình sắp chết vì cô đơn rồi chứ" Vừa nói Tiểu Kiều vừa bẹo má Nguyệt An, khiến cô đau ứa cả nước mắt ra, tuy nhiên cô cũng vui lắm vì gặp được người quen. Đối với một người không giỏi giao tiếp như cô thì gặp người quen giữa những người lạ thế này phải nói là cực kì may mắn.
Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì cánh cửa chợt bị đá cái rầm. Mọi người kể cả cô đều bị giật mình nhìn về phía cửa, khi thấy người bên ngoài bước vào họ lại đẩy ánh mắt sang hướng khác, vờ như không thấy gì.
Riêng Nguyệt An ngay khi vừa chạm mặt cô liền hóa đá, sắc mặt lần nữa trở nên tái mét, Tiểu Kiều thấy vậy liền lay vai cô sốt ruột hỏi: "Bà sao vậy?"
Nguyệt An nói không nên lời, cái người này không phải chính là người đáng sợ lúc nãy hay sao, cậu ta học chung lớp với cô?
Người kia khuôn mặt lạnh nhạt không rõ cảm xúc. Cậu ta tùy tiện vác quai balo lên một bên vai, thân hình to lớn chậm rãi đi về hướng của Nguyệt An.
Khi người kia bước tới chỗ cô, Nguyệt An có cảm tưởng trong giấy phút ngắn ngủi đó tim mình đã ngừng đập.
Cậu ta biết người đó là cô?
Cậu ta muốn tới chỗ cô để đe dọa?
Bao nhiêu câu hỏi lung tung không ngừng nhảy ra trong đầu khiến cho đầu óc Nguyệt An muốn nổ tung.
Cô nhắm mắt lại, mím môi.
Nhưng không giống như cô suy đoán, người kia cũng không dừng lại ở bàn cô mà chủ động lướt qua, sau đó dừng lại ở bàn phía sau. Cậu ta trước sau bộ dáng thờ ơ kéo ghế ra ngồi, dường như không mấy quan tâm đến cô. Vừa bước vào bàn cậu ta liền lập tức gục đầu lên bàn mà ngủ.
Nhìn thấy người kia không tìm mình đe dọa, Nguyệt An mới mở mắt ra thở phào một hơi.
Có lẽ khi nãy cậu ấy cũng không có nhìn thấy cô. Là cô tự hù mình mà thôi, làm sợ chết khϊếp.
"Bà bị sao vậy Nguyệt An?" Bên cạnh Tiểu Kiều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn thấy bộ dáng Nguyệt An như vậy thì cực kỳ lo lắng.
Nguyệt An vội mỉm cười vỗ vỗ tay Tiểu Kiều trấn an: "Không sao, đột nhiên nhớ lại cơn ác mộng tối qua nên có chút hốt hoảng."
Tiểu Kiều cười lớn: "Tưởng gì, chỉ là cơn ác mộng mà thôi, lúc nãy bà làm tôi hết hồn, cứ tưởng bà bị trúng gió."
Nguyệt An cũng cười cười mà đáp: "Xin lỗi, đã làm bà lo lắng."
Tiếng chuông vào tiết một vang lên, Tiểu Kiều cũng thôi nói chuyện phiếm mà về chỗ ngồi.
Trái tim mới hạ xuống chưa được bao lâu lại lần nữa treo ngược trở lên, bởi vì người phía sau tưởng chừng như đang ngủ bỗng dưng đột ngột lên tiếng: "Lúc nãy tại sao lại bỏ chạy?"
Giọng nói đều đều nghe không ra là tức giận hay không, nhưng nhiêu đó cũng đủ làm cho cô đứng hình.
Kỳ này tiêu rồi, quả nhiên là đã bị bắt gặp.