Chỉ Riêng Mình Em Là Thật

Chương 9

CHƯƠNG 9

Đến lớp, Giang Thừa vứt đại vòng tay này lên bàn, rồi ngồi xuống, trong đầu suy nghĩ đến chú chó Rottweiler tên Pudding, dáng vẻ khi chú đảo quanh Giang Thừa, miệng dùng sức kéo đồ ở tay anh ra.

Anh đoán khả năng chiếc vòng tay này còn lưu lại mùi của Ôn Giản, nhưng anh không chắc chắn lắm, dù sao nó cũng cất trong tủ cả hơn chục năm, mùi hương gì cũng bay hết rồi.

Nếu còn, có lẽ là do mồ hôi bám lên dây thừng màu đỏ. Đây là món đồ cô bé thường xuyên đeo, hơn nữa con nít lại không biết giữ sạch sẽ như người lớn. Chuỗi dây thừng đỏ kết thêm hai viên ngọc bình an, hơi mẻ một chút, trong đó viên gần hạt đào có một vết màu đỏ như máu.

Giang Thừa cảm thấy người tặng cho Ôn Giản một chú chó đã được huấn luyện kỹ như vậy khẳng định là rất thương yêu cô.

Hà Thiệu vừa đến, trông thấy chiếc vòng tay ở trên bàn Giang Thừa, cậu ấy nhanh tay tóm lấy, cười cười: “Thừa ca, anh vẫn còn giữ mấy thứ đồ trẻ con này ư?”

Vừa nói vừa đưa lên gần quan sát: “Hạt đào, tránh được họa, giữ bình an. Khi còn bé bà nội em cũng đeo chiếc vòng đỏ này vào cổ tay em, bảo với em còn có thể trừ tà…”

Lại quay sang Giang Thừa mở miệng trêu: “Thừa ca, anh vẫn còn giữ món đồ con nít này, nó không hợp với khí chất của anh một tí nào.”

Vì giọng Hà Thiệu khá lớn nên thu hút sự chú ý của các bạn nhìn về phía bên này.

Sắc mặt Giang Thừa vẫn bình thường, anh đưa tay về phía cậu ấy: “Đưa đây!”

Lâm Bằng Bằng cũng vừa quay đầu lại, nhìn vòng tay hạt đào trên đầu ngón tay Hà Thiệu, cảm thấy quen mắt, cô ta tiến đến.

“Đây là gì vậy?”

Lâm Bằng Bằng vóc người cao ráo, tính tình phóng khoáng nên các bạn cùng lớp khá yêu thích đặc biệt là nam sinh. Khi cô ta tiến tới, cũng kéo theo những bạn học khác, hiếm có cơ hội được trêu chọc Giang Thừa. Độ tuổi này hầu hết tình bạn đều được rút ngắn khoảng cách nhờ những lần đùa vui nhau thế này.

Ôn Giản vừa bước vào lớp đã thấy cảnh mọi người đang tụ họp với nhau ở một góc, Hà Thiệu đứng ở giữa đám đông, tay phải giơ cao, đầu ngón tay treo một vòng tay… trông khá quen mắt.

Cô từ từ bước đến.

Giang Thừa cũng nhìn cô, không nhúc nhích mà chờ cô đến, nghiêng đầu, gãi nhẹ cổ, không lên tiếng.

Lâm Bằng Bằng muốn kéo Ôn Giản vào tám chung, Giang Thừa lạnh nhạt nhắc: “Cô đến rồi!”

Đang còn ồn ào mọi người lập tức giải tán về chỗ của mình.

Giang Thừa đưa tay ra cất vòng đi.

Khi thấy nét mặt Giang Thừa không vui lắm, Hà Thiệu tự giác, không dám cười nói.

Bốn phía chợt yên tĩnh trở lại.

Ôn Giản chống cằm, tay phải xoay xoay cây bút, bộ đề cương mở ra trước mặt nhưng tâm tư không đặt lên đó.

Cô cảm giác hơi lúng túng… Hình như vòng tay ấy là của cô.

Đó là bảo bối của cô khi còn bé, sau đó cô tặng lại cho anh trai nhỏ, không ngờ có ngày còn trông thấy nó, hơn nữa lại chứng kiến cảnh nó một lần nữa bị lấy ra làm trò đùa.

Hiện tại ngẫm lại tặng người ta món quà như vậy thật sự ngượng ngùng.

Thế nhưng, cô thật lòng cảm kích anh trai nhỏ ấy, cũng cảm giác hơi áy náy. Còn nhỏ nên không phân biệt được đồ nào đáng giá đồ nào không, cô chỉ cho rằng nếu tặng cho người ta món quà mình thích nhất là tuyệt lắm rồi.

Không ngờ thế giới lại nhỏ như vậy.

Hết tiết, Ôn Giản quay đầu nhìn Hà Thiệu.

“Này…”

Hà Thiệu khẽ kinh ngạc khi Ôn Giản chủ động bắt chuyện với mình, mở miệng hỏi cô: “Sao sao?”

Ôn Giản muốn hỏi cậu ấy vòng tay đó là của ai, cô thật sự muốn xác nhận có phải là của Giang Thừa hay không. Đột nhiên Giang Thừa ngước đầu nhìn cô, nhớ đến dáng vẻ lạnh lùng của anh khi nãy cô lắp bắp, đổi sang câu hỏi khác: “Có phải cậu đau cổ họng không? Thấy vừa rồi cậu ho khù khụ….”

“Không… Không đau!” Hà Thiệu vỗ ngực trước mặt Ôn Giản ra vẻ mạnh mẽ, nhưng giọng lại lắp bắp: “… Chỉ khô họng một chút thôi!”

Ôn Giản ờ một tiếng: “Trước tớ cũng bị vậy, cậu chưng lê với đường phèn uống là hôm sau đỡ hẳn, về nhà cậu làm thử xem sao!”

“À… Ừ, được… được!” Hà Thiệu gãi đầu, nét mặt vẫn còn lơ ngơ, rồi đi ra ngoài.

Ở bàn chỉ còn Giang Thừa.

Ôn Giản nhìn vào mắt Giang Thừa. Anh vẫn nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh, sâu thăm thẳm và dĩ nhiên chẳng nói lời nào.

Ôn Giản nhớ lần trước bị “tự rước nhục” nên khẽ lúng túng, không dám mỉm cười với anh, xoay người ngồi thẳng lại. Không ngờ tóc cô đột nhiên có người kéo nhẹ, kéo cô nghiêng đầu sang.

Là Giang Thừa đang kéo tóc cô, không lên tiếng gọi, chỉ nghiêng đầu nhìn cô không chớp mắt.

Ôn Giản khẽ do dự, cô đưa tay thử gỡ ra nhưng Giang Thừa lại kéo nhẹ một cái, vẫn tiếp tục không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn cô.

Ôn Giản cũng không dám nói, lặng lẽ cố gắng thu tóc về. Giang Thừa bỗng nhiên lên tiếng: “Năm đó em nhảy cấp thế nào?”

“À… à…” Ôn Giản nhìn anh, “Thì… thành tích cũng khá, ở nhà mẹ tôi cũng kèm thêm và cho làm những bài tập của lớp lớn hơn. Sau đó mẹ thấy tiến độ học tập của tôi khá tốt nên thảo luận với cô giáo để tôi thi thử kỳ thi vượt cấp. Lần đó thành công vượt cấp.”

Đáy mắt cô lộ vẻ thấp thỏm: “Có gì không?”

“Không có việc gì!” Giang Thừa buông tóc cô ra, đột nhiên cảm thấy bản thân thật ấu trĩ, 4 tuổi, thì nhớ gì chứ.

Then chốt ở chỗ, việc cô có nhớ hay không có liên quan đến anh sao?

Một cảm xúc ngắn vụt qua.

Tan học, Giang Thừa bỏ về trước, cũng không quan tâm Ôn Giản sau đó sẽ như thế nào.

Khi anh đạp xe đến ngã rẽ, Giang Thừa chợt nhớ đến vụ án, nhớ đến bóng dáng anh gặp tối hôm ấy, chần chừ một chút rồi anh quyết định quẹo xe đi về phía khu vực quán bar.

Thời gian này đáng lẽ là thời khắc nhộn nhịp nhất của khu vực này nhưng liên quan đến vụ án gϊếŧ người hai ngày trước nên bốn bề khá yên tĩnh, không còn vẻ náo nhiệt thường ngày, đặc biệt là quán bar “Dạ Mạt”, trước cửa chính không có ai, một sự tĩnh mịch dị thường.

Vì có người chết quán bar Dạ Mạt nên tạm ngừng kinh doanh để sửa chửa, cánh cửa lớn khép hờ.

Giang Thừa trầm ngâm một chút rồi tiến lên đẩy cửa ra.

Cửa vừa mở một nửa lập tức nghe được giọng một người đàn ông truyền ra: “Thật ngại quá, vì gần đây xảy ra chút chuyện Dạ Mạt tạm ngừng kinh doanh, mấy ngày nữa quý khách đến ủng hộ nhé!”

Giọng nói rất ôn hòa.

Đang khi nói chuyện thì người kia đã ra đến cửa, là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi, cao 1m73, dung mạo nhã nhặn, mặc một chiếc jacket màu xám lông chuột.

Giang Thừa khẽ gật đầu: “Xin lỗi!”

Anh lui ra.

Cánh cửa chính đóng lại.

Giang Thừa đi ra lối sau, lợi dụng bóng tối, anh leo tường nhảy vào lối sau.

Cửa sau của quán bar không khóa, ánh đèn vàng hắt từ bên trong ra, không gặp người đàn ông khi nãy.

Lưng Giang Thừa dán vào tường, đứng ở cửa sau quan sát một chút, sau đó mới bước lên lầu một.

Lầu một vẫn tối om om nhưng không còn ồn ã và ánh đèn nhấp nháy đủ màu sắc như mọi ngày, vắng lặng đến dọa người.

Trong một không gian tối tăm như vậy, ánh đèn ở nơi cuối hành lang trở nên đặc biệt bắt mắt.

Giang Thừa dọc theo lối đi đến nơi phát ra ánh sáng.

Nền thảm nhung dày hút tiếng bước chân của anh, anh khẽ khàng đi đến cạnh cửa, không làm kinh động bất kỳ người nào.

Cửa phòng đóng chặt nhưng vẫn nghe được thấp thoáng âm thanh truyền ra, nữ có, nam có.

Giang Thừa dỏng tai nghe. Có ít nhất bốn người, trong đó có giọng người đàn ông anh gặp hôm ấy.

“Hắn” quả nhiên không vô cớ xuất hiện ở một địa điểm nào đó.

Bàn tay buông thõng khẽ nhúc nhích.

Giang Thừa lấy di động, bấm nút ghi âm, tay dí sát di động vào vách cửa.

Tất cả vốn dĩ rất thuận lợi.

Đột nhiên một tin nhắn rác gửi đến máy, Giang Thừa nhanh tay thu điện thoại trở về nhưng vẫn kinh động người ở bên trong.

Sau tiếng hét lên “Ai đó!” là tiếng bước chân áp sát.

Giang Thừa xoay người bỏ chạy, nhưng anh lại không may, khi đến gần cuối hành lang đυ.ng phải người đàn ông mặc áo jacket ở cửa chính.

Hắn ngẩn người một lúc.

Đám người đuổi theo phía sau la lớn “Đừng cho nó thoát!”.

Giang Thừa rút dao, nhanh gọn xông về phía hắn, một tay bám mạnh lên vai gã mượn lực nhảy qua. Hai tay nắm lấy tay vịn cầu thang, vọt nhanh xuống lầu, chạy ra theo hướng cửa chính. Không ngờ dưới lầu còn có người, tên này có võ, Giang Thừa còn chưa chạy đến cửa một chiếc ghế từ phía sau quăng đến.

Giang Thừa nghiêng người, tránh được. Anh nhanh chân xoay người, đá nó lại về phía hắn, trong lúc hắn đang bất ngờ, anh mở cửa, lách ra ngoài.

Bọn chúng bảy tám người đuổi theo anh, sau một hồi đã có thể vây anh lại.

Giang Thừa quét mắt nhìn, khuôn mặt trầm tĩnh liếc nhìn thêm mấy người nữa đang chẫm rãi đi tới, một trong hai người đàn ông đó anh nhận ra một người, là Lâm Cảnh Dư. Gã còn lại Giang Thừa chưa từng trông thấy, tầm hơn 50 tuổi, đeo kính gọng vàng, gương mặt lạnh tanh, trông có vẻ là người cầm đầu.

Gã không nói câu nào, chỉ hạ tay ra hiệu đám thủ hạ xông lên.

Lần đầu tiên trong đời anh thật lòng cảm kích ông nội vì từ năm 5 tuổi đã bắt anh học võ, cũng cám ơn những ngày tháng trong quân ngũ đã giúp anh được phần nào có thể đấu được với đám lâu la này.

Bọn chúng mới đầu còn hùng hùng hổ, loáng một cái đã bị đánh ngã từng tên một, tiêng kêu rên thảm thiết. Trong lúc hỗn loạn, nòng súng lạnh toát nhẹ nhàng dí vào sau gáy anh. Giang Thừa từ từ đưa hai tay đầu hàng, chậm rãi xoay người, ánh mắt nhìn chằm chằm gã đeo kính gọng vàng đang dùng súng chỉ thẳng vào anh.

“Oắt con, thân thủ khá đấy!” Gương mặt hắn không chút cảm xúc, khẽ nhếch miệng,

Giang Thừa cũng chẳng e sợ, lạnh tanh nhìn hắn, tầm mắt từ từ chuyển xuống bàn tay phải của gã đang cầm súng. Tay phải anh bất ngờ đập xuống bàn tay đang cầm súng, tay trái vòng qua, động tác rất nhanh và chuẩn, súng chuẩn xác rơi trúng tay trái, xoay một phát, nòng súng chĩa thẳng mi tâm của gã, sắc mặt trầm tĩnh, ánh mắt quyết liệt, không còn vẻ cao ngạo lãnh đạm bình thường.

Tình cảnh này vừa vặn lọt vào mắt của Ôn Giản đang đứng ở đầu hẻm. Cô đang phải chạy trốn chối chết,  tay cầm điện thoại, di động kề sát bên tai, đang gọi điện thoại, mái tóc dài vì chạy quá nhanh nên rối tung. Tiết trời tháng 11 nhưng trán cô lấm tấm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, đôi môi khẽ run, bàn tay cầm điện thoại cũng run rẩy.

Đầu dây bên kia chính là Uông Tư Vũ, anh ấy cảm nhận được sự khác lạ của phía bên Ôn Giản nên gấp gáp hỏi lại: “Có chuyện gì vậy?”

Hơn mười phút trước cô gái đang được cảnh sát âm thầm bảo vệ này gọi điện thoại báo cho anh ấy với cảnh sát rằng cô nghi ngờ mình đang bị theo dõi.

Ôn Giản khẽ lắc đầu: “Không… Không có chuyện gì.”

Trong đáy mắt Ôn Giản ánh lên sự bình tĩnh và cảnh giác, từ từ nhìn lướt qua đám người trước mắt: Giang Thừa, gã đàn ông đang bị chĩa súng vào đầu và Lâm Cảnh Dư.

Lâm Cảnh Dư cũng nhìn cô một cái, con ngươi không một tia gợn sóng, sau đó ông đưa mắt sang Giang Thừa.

Giang Thừa cầm súng, nòng súng chĩa thẳng mi tâm gã đeo kính gọng vàng, không một ai dám động đậy.

Giang Thừa đẩy gã đeo kính, nòng súng cũng xoay theo chĩa vào thái dương của gã, anh kèm người quay lưng về phía Ôn Giản, từng bước lùi về sau, lui về phía Ôn Giản.

Ôn Giản nhìn Giang Thừa đang chậm rãi đến gần, không dám tiến lên, chân cũng vô thức lùi xuống.

Đầu dây bên kia Uông Tư Vũ đang rất sốt ruột, liên tục hỏi Ôn Giản đang ở đâu.

Ôn Giản muốn nói cho Uông Tư Vũ biết vị trí của mình. Cô biết anh ấy rất gần chỗ cô, vì chính anh ấy kêu cô chạy qua đây, thứ nhất ở đây đông người hơn, thứ hai anh ấy cũng có thể chạy qua kịp.

Thế nhưng cô không hề nghĩ đến đoạn đường này không những “đông vui” mà còn gặp được người không nên gặp.

Uông Tư Vũ không chờ được, giọng gấp gáp: “Vẫn còn ở đó chứ? Hiện tại đi đến đâu rồi?”

“Còn… còn ở bên ngoài…” Ôn Giản bình ổn tâm trạng, run run trả lời, không dám nhìn Lâm Cảnh Dư, cũng không dám nói cho Uông Tư Vũ vị trí cụ thể, sợ anh ấy sẽ gặp được ba cô.

Giang Thừa và gã đàn ông kia đã tiến đến sát người cô, anh thầm hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Hình như tôi bị theo dõi!” Ôn Giản trả lời, cố gắng kìm nén tâm trạng bất ổn nhưng âm thanh run run như sắp khóc tiết lộ cô đang rất hoảng loạn.

“Đừng sợ!”

Hai chữ đơn giản và trầm thấp, Giang Thừa bất thình lình đẩy mạnh gã đàn ông đang bị khống chế xuống đất, bắn vài phát súng, sau đó thừa dịp mọi người đang hỗn loạn anh nắm tay kéo cô chạy đi. Xuyên qua vài con hẻm nhỏ và những căn nhà cũ nát, gió đêm thổi mạnh tung bay vạt áo.

Giang Thừa chặn một chiếc xe máy ở giữa đường, ném cho người đó một ít tiền và số điện thoại liên lạc của anh sau đó nhảy lên xe, kéo Ôn Giản ngồi phía sau, để hai tay cô vòng bên hông anh, chỉ kịp nói một tiếng “Ngồi chắc vào!”, rồi phóng xe vội vã chạy đi.

Tiếng gió thổi vù vù bên tai, trước mắt là bờ vai rộng và vững chãi, tim Ôn Giản bình ổn hơn.

Giang Thừa lái xe thẳng đến Cục cảnh sát, tìm chú Giang Bảo Bình.

Vừa vào phòng làm việc, anh ném chiếc điện thoại lên bàn, đẩy nó về phía chú: “Chú xem nó có hữu dụng cho vụ án không!”

Chú Giang Bảo Bình liếc mắt nhìn anh: “Ở đâu vậy?”

Ánh mắt từ từ chuyển từ gương mặt anh sang cánh tay đang nắm chặt kia rồi dừng lại.

Ôn Giản theo bản năng cũng cúi đầu nhìn, bây giờ cô mới phát hiện tay mình vẫn nằm yên trong lòng bàn tay Giang Thừa, hai má nóng bừng lên, cô lúng túng rút tay ra.

Giang Thừa hình như không để ý, anh vẫn nhìn chằm chằm chú Giang Bảo Bình: “Cháu vừa đi quán bar Dạ Mạt một chuyến, vô tình bắt gặp.”

Chú Giang Bảo Bình cau mày: “Tại sao cháu lại đi đến Dạ Mạt?”

Giang Thừa không nói cho chú biết anh sang đó để tìm người, sắc mặt chẳng chút thay đổi trả lời chú: “Cháu có hứng thú với vụ án nên ghé qua đó xem còn manh mối nào không!”

“Hồ đồ!” Chú Giang Bảo Bình quát khẽ, cầm lấy di động.

Ra khỏi Cục cảnh sát đã gần khuya.

Bà Ôn Ti Bình đợi mãi không thấy con gái về, bà gọi điện thoại cho Ôn Giản muốn nổ máy; rồi còn Uông Tư Vũ không liên lạc được với cô, cũng không yên lòng, gọi đi gọi lại mấy lần.

Ôn Giản gọi cho Uông Tư Vũ trước báo bình an, sau đó gọi cho mẹ, cố gắng nói một cách thoải mái để mẹ cô không lo.

Giang Thừa đứng bên cạnh nhìn cô gọi điện thoại cho xong.

Sắc mặt cô vẫn còn trắng bệch, tóc rối tung, nhìn qua có hơi chật vật.

“Không sao chứ?” Thấy cô cúp điện thoại, anh lên tiếng hỏi.

Ôn Giản khẽ lắc đầu: “Không có chuyện gì!”

Nhớ tới vừa rồi anh cứu cô, cô ấp úng nói tiếng cám ơn anh.

Giang Thừa không đáp lại đi thẳng ra chỗ đậu xe máy, mở khóa xe ngồi lên. Quay đầu nhìn phát hiện Ôn Giản vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, anh khẽ nhíu mày: “Không về?”

“…” Ôn Giản chần chừ đi về phía anh.

“Nhà em ở đâu!” Giang Thừa đưa chiếc nón bảo hiểm duy nhất trên xe cho cô đội.

Cô đáp: “Minh Loan Thế Kỷ.”

Vừa dứt lời sắc mặt của Giang Thừa có hơi kỳ lạ, Ôn Giản hỏi ngay: “Sao vậy?”

“Không có chuyện gì!” Vẫn là câu trả lời ấy.