Chỉ Riêng Mình Em Là Thật

Chương 7

CHƯƠNG 7

Khi Ôn Giản đặt tay lên đầu, Giang Thừa nhớ mang máng ở vị trí ấy từng có một vết sẹo nhỏ.

Tối hôm cô xuất hiện ở trong tủ áo của anh, không chờ được mẹ của mình. Anh muốn đi ngủ, cô thì sợ anh đuổi ra ngoài nên tò tò theo sau lưng anh. Thấy anh trải nệm, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm, nhẹ giọng: “Anh ơi, em cũng buồn ngủ quá!”

Ánh mắt chờ mong pha lẫn sự rụt rè, giọng run run, bộ dạng rất đáng thương.

Anh thật sự không thích có người lạ nằm trên giường của mình, đặc biệt là bé tí như thế, cái độ tuổi mà lúc nào đi ngủ cũng chảy dãi. Do vậy, anh đắn đo rất lâu mới trải nệm dưới nền nhà, để cô ngủ dưới sàn còn anh nằm trên giường.

Có lẽ chưa từng nằm dưới sàn nên cô sợ không ngủ được, nhỏ giọng gọi anh. Anh thì đặt người lên giường là ngủ ngay không để ý đến cô. Trong lúc mơ hồ chợt nghe có tiếng động nhỏ, tiếng bước chân, sau đó cánh tay anh bị đè lên, anh giật mình vung tay lên theo bản năng, không ngờ lực quá mạnh khiến cô bé bị đẩy văn xuống đấy, và vào cạnh ghế.

Đến bây giờ Giang Thừa vẫn nhớ như in cảnh tượng lúc anh vừa bật đèn, máu từ trên đầu cô chảy xuống cần cổ trắng nõn. Lúc đó anh cũng bối rối, chạy ra ngoài lấy bông băng, thuốc khử trùng và kéo, trong đầu chỉ lăm lăm một ý nghĩ phải giúp cô cầm máu. Tuổi đó chẳng biết nặng nhẹ, anh lại còn đòi khâu vết thương cho người ta. Cũng may anh học theo thím cắt tóc ở nơi có vết thương, khử trùng, cầm máu cho cô. Mái tóc của cô vốn dĩ rất dài, rất đẹp, mấy nhát kéo của anh khiến đám tóc nơi đó ngắn cũn, chỉa hết lên. Nhìn qua gương cô thấy tóc mình dựng lên như con nhím, bộ dạng đang từ một chiến sĩ hi sinh thân mình thì ngay lập tức viền mắt đỏ ửng, ngân ngấn nước mắt, muốn khóc nhưng không dám khóc, xụt xịt hỏi anh xem tóc ở chỗ đó có mọc ra nữa không.

Đúng là lứa tuổi không hiểu chuyện, xảy ra việc lớn như vậy mà không báo với người lớn, tự mình xử lý. Cũng may cô bé bị thương không nặng, máu cầm rất nhanh, đầu…

Giang Thừa không nhìn cô nữa, anh thầm nghĩ ắt hẳn chỗ ấy không sao, bởi cô có thể học nhảy lớp, lại còn khiến anh phải nghẹn họng; chắc là nhờ cú ngã ấy thông được hai mạch Nhâm Đốc.

*Mạch Nhâm Đốc: Trong quan điểm của y khoa cổ truyền phương Đông thì mạch Nhâm cùng với mạch Đốc tạo thành hai mạch chủ trọng trên cơ thể con người (một mạch thâu tóm các kinh dương và một mạch thâu tóm các kinh âm), hai mạch Nhâm Đốc thông thì trăm mạch đều thông, các tạng phủ sẽ hoạt động điều hòa và cơ thể sẽ khỏe mạnh

Tan học buổi chiều, vẫn là Ôn Giản ra khỏi lớp trước, Giang Thừa đi sau lưng cô. Hai người vẫn không hề nói chuyện với nhau.

Hôm nay Ôn Giản đạp xe đi học, cô đạp xe vẫn chưa thuần thục lắm, đi xiêu xiêu vẹo vẹo, Giang Thừa đạp xe cách cô một khoảng vẫn có thể cảm nhận được cô đang căng thẳng.

Anh đạp nhanh hơn một chút, vịn vào tay lái cô dựng thẳng xe đạp lại.

“Nếu không đạp xe được thì cứ đi bộ hoặc xe bus, tránh cho khỏi ngã gãy xương.” Anh liếc cô, “Em còn muốn đi thi đại học không?”

“Tôi biết lái xe!” Ôn Giản ngẩng đầu nhìn anh, “Chỉ vì lâu rồi không đạp xe nên hơi gượng tay lái mà thôi.”

“Thật sao!” Giang Thừa đột nhiên buông lỏng tay.

Xe đạp của Ôn Giản loạng choạng theo hình chữ S, Ôn Giản giật nảy mình, nhảy xuống xe, theo đà chạy theo xe một khúc mới dừng lại, dáng vẻ vô cùng chật vật.

Gò má Ôn Giản nóng bỏng, quay đầu nhìn Giang Thừa đang đạp xe đến gần, cô tức giận: “Là anh cố ý!”

Giang Thừa bình tĩnh nhìn cô: “Không phải em nói biết lái xe sao?”

Ôn Giản: “…”

Cô leo lên xe lần nữa, lần này đúng là lái tốt hơn, không còn nghiêng qua nghiêng lại nữa.

Giang Thừa vẫn đạp xe theo sau lưng cô, khóe mắt nhìn chiếc xe hơi màu đen ở đằng sau, nhớ tới cảnh tượng anh vừa ra khỏi cổng trường. Trên xe có hai người đàn ông, vì ngược sáng nên không thấy rõ khuôn mặt, lẫn trong dòng xe cộ, lái xe rất chậm, cực kỳ chậm.

Giang Thừa nhớ đến vụ án gϊếŧ người, bất giác nhìn theo cô gái đang đạp xe phía trước, anh liền đuổi theo. Khi đạp xe song song với cô, thì tay anh bám lên tay lái của Ôn Giản, Ôn Giản quay đầu nhìn anh ngạc nhiên.

“Bên trái đi!” Giang Thừa đột nhiên lên tiếng, không chờ Ôn Giản phản ứng, anh bẻ tay lái của cô sang trái.

Khóe mắt anh trông thấy chiếc xe hơi đen ấy cũng quẹo trái.

Bọn họ tiếp tục quẹo phải, quẹo trái, rồi lại quẹo trái…

Chiếc xe hơi ấy vẫn chậm rãi bám theo hai người…

Ôn Giản rốt cục cũng nhận ra được điểm kỳ lạ.

Cô thấp giọng hỏi anh: “Sao vậy?”

Sắc mặt Giang Thừa vẫn bình tĩnh: “Trong nhà có sắp xếp người đón em không?”

Ôn Giản lắc đầu: “Không có!”

Theo bản năng cô muốn quay đầu lại nhìn, Giang Thừa bất chợt đưa tay đặt trên đầu cô, giữ thẳng đầu: “Đừng quay đầu lại!”

Ôn Giản hoảng hốt nghe theo lời anh.

Giang Thừa nhìn bốn phía, cách đó là một trung tâm thương mại khá náo nhiệt. Anh dẫn cô vào đó, đi vào một cửa hàng bán bánh ngọt, quay đầu hỏi cô: “Muốn ăn gì?”

Ôn Giản khẽ lắc đầu, hai tay siết chặt quai đeo, thỉnh thoảng muốn quay đầu nhìn ra đường lộ.

Cánh tay Giang Thừa khoác lên vai cô, đẩy cô tiến lên phía trước: “Đừng nhìn lung tung!”

Rồi đi đến sát quầy: “Nhìn xem muốn ăn món gì!”

Ôn Giản khẽ gật đầu nhìn thực đơn, gọi món trà sữa khoai môn, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống.

Lát sau Giang Thừa mang hai phần ngồi xuống đối diện cô.

Ôn Giản bất an, nhìn Giang Thừa thì thầm: “Có phải có người theo dõi không?”

Giang Thừa nhìn cô: “Tôi không dám xác định! Nhưng quả thật có một chiếc xe đi theo em, đó là lý do vừa rồi tôi mới hỏi em có người thân nào đến đón em tan học hay không!”

Ôn Giản lắc đầu: “Nhà tôi ở đây không có người thân.”

Vừa dứt lời điện thoại cô vang lên, là Ôn Mộ, anh họ của cô gọi đến. Ôn Giản nhận máy.

“Giản Giản còn nhỏ mà đã bày đặt yêu đương rồi sao? Chàng trai đi cùng em là ai?”

Ôn Giản: “…”

Cô ngước mắt nhìn Giang Thừa ở phía đối diện, Giang Thừa nhìn cô hỏi dò.

Ôn Giản đè loa nghe, lúng túng: “Người vừa đi theo tôi… hình như đúng là người họ hàng.”

Giang Thừa hơi nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ thủy tinh sát sàn, nhìn ra phía ngoài quảng trường, có một chiếc xe hơi màu đen dừng ở đó, Ôn Giản cũng trông thấy.

“Để tôi ra ngoài một lát!” Nói xong, Ôn Giản đứng dậy đi ra ngoài dừng trước cửa chiếc xe hơi.

Ôn Mộ bước xuống xe, trong tay vẫn còn cầm di động, vừa tựa cửa vừa nhìn cô, sắc mặt rất khó coi.

Đi xuống cùng anh ấy còn có thêm một người bạn khác.

Ôn Giản không dám nhìn vào mắt anh họ, chỉ chào anh một tiếng “Anh ba!”

Nhà cậu có hai người con trai, sống với nhau từ nhỏ nên bỏ đi từ “anh họ” mà chỉ gọi là anh hai hoặc anh ba.

Ôn Mộ nhìn Giang Thừa đang ngồi ở phía cửa sổ sát sàn, quay sang Ôn Giản hỏi: “Người đó là ai?”

“Là bạn học của em!” Ôn Giản giải thích, sợ anh họ hiểu lầm, cô vội vàng nói thêm: “Thật sự chỉ là bạn học, cậu ấy vừa…”

Cô muốn nói là do có người theo dõi cô… Tuy nhiên cô sợ sau đó mình vô tình lộ ra đã từng chứng kiến một vụ án gϊếŧ người, sẽ khiến cả nhà lo lắng, rồi sẽ kéo theo biết được chuyện cô tình cờ gặp được ba mình. Cả nhà cô ngoài cô và mẹ thì không một ai thích ba cô, dù cho cậu đối xử với mẹ cô rất tốt nhưng luôn than phiền việc ba cô bạc đãi hai mẹ con nên cô đành phải trả lời theo hướng khác: “Cậu ấy… Cậu ấy muốn giúp em, em đạp xe vẫn chưa quen tay!”

Ôn Mộ hừ lạnh, khom người gõ vào trán cô em họ: “Em vẫn còn nhỏ, đừng nóng vội mà yêu đương, coi chừng bị lừa!”

Ôn Giản ừ một tiếng, nhìn hàng ghế phía sau, hỏi dò: “Anh mang Pudding về đây cho em rồi ư?”

Ôn Mộ mở cửa ghế sau, chú chó Rottweiler nhảy xổ ra, chui vào lòng Ôn Giản, le lưỡi liếʍ liếʍ ngửi ngửi người Ôn Giản, cùng cô chơi đùa.

Chú chó này cùng Ôn Giản lớn lên, năm cô sáu tuổi ba tặng chú chó này cho cô, cô nuôi nó đến tận bây giờ. Vừa rồi do gấp gáp chuyển nhà nên chưa tiện đưa nó về cùng, đành phải gửi nó ở nhà cậu. Lần này anh họ đến đây công tác nên đưa nó về đây giúp cô.

Giang Thừa vẫn ngồi yên tại chỗ quan sát một người một chó đang cùng nhau chơi đùa, không đi qua mà chỉ ngồi đó quan sát chú chó to lớn và cực kỳ nhạy bén kia.

Rottweiler là giống chó thường được nuôi mục đích bảo vệ cho các thành viên trong gia đình.

*Rottweiler hay còn gọi là rốt hoặc rotti là một giống chó có nguồn gốc tử Đức được dùng như loại chó chăn gia súc nhưng thường được huấn luyện để trở thành chó nghiệp vụ. Chúng còn là những con chó chiến đấu tốt và có khả năng chịu đựng được các vết thương. Rottweiler còn là loài chó khoẻ mạnh, thông minh.

Ánh mắt anh di chuyển từ chú Rottweiler sang chiếc xe màu đen, khẽ nhíu mày. Sau đó anh đứng lên đi ra ngoài.

Ôn Mộ nhìn Giang Thừa đang đến gần, thầm nhận xét tướng mạo của cậu thanh niên trước mắt mình. Cũng rất tuấn tú nhưng vì nghi anh sẽ gạt cô em họ nên Ôn Mộ cũng chẳng có ấn tượng tốt, gương mặt không một chút cảm xúc nhìn anh.

Giang Thừa dừng trước mặt Ôn Mộ, hỏi Ôn Giản: “Là người nhà của em sao?”

Ôn Giản gật đầu: “Là anh ba, anh họ của tôi.”

Sau đó quay sang giới thiệu với Ôn Mộ: “Đây là bạn học cùng lớp của em, Giang Thừa!”

Ôn Mộ khẽ gật đầu không nói tiếng nào.

Giang Thừa cũng không bắt chuyện, anh nhìn Ôn Giản: “Nếu không có việc gì tôi về trước.”

Ôn Giản gật đầu, do dự một lúc rồi lên tiếng: “Vừa rồi cám ơn anh!”

“Đừng khách sáo!” Giang Thừa leo lên xe đạp đi.

Khi về lại tiểu khu, Giang Thừa đạp xe qua nhà chú Giang Bảo Bình, chú anh cũng vừa tan ca về nhà. Thấy Giang Thừa đến, giọng chú ngạc nhiên: “Sao hôm nay lại rảnh rỗi qua đây?”

Giang Thừa ngồi xuống ghế salon, trầm ngâm một chút rồi nói: “Chú à, cháu nghi Lâm Giản Giản bị theo dõi.”

- - -

Tác giả có lời muốn nói:

Thừa ca (hình như cách gọi này thấy hay hơn) nhà chúng ta lần đầu tiên “hẹn hò”

Ngọt không? Có căng thẳng không?