CHƯƠNG 5
Ôn Giản do dự gật đầu, rồi đi theo anh cảnh viên vào phòng nghỉ giáo viên, ngồi xuống.
Thấy Ôn Giản khá căng thẳng, Uông Tư Vũ mỉm cười: “Đừng quá lo lắng, tôi đến tìm em chỉ muốn biết thêm thông tin về một vụ án, không phải đến bắt em, em yên tâm.”
Câu nói này khiến Ôn Giản hơi lúng túng, cô mím môi: “Vậy anh hỏi đi ạ!”
Câu hỏi của Uông Tư Vũ liên quan đến vụ án ngày hôm qua. Sau khi nhận được báo án, cảnh sát nhanh chóng xuất quân. Từ bãi rác ở lối cửa sau của quán bar cảnh sát tìm được một thi thể chưa kịp xử lý, nạn nhân là nữ, tạm thời chưa có manh mối về hung thủ, trong quán bar không có camera ghi hình.
Cảnh sát thông qua số điện thoại báo án tìm ra được trụ điện thoại, trích xuất camera ghi hình và tra ra được trường học của cô từ huy hiệu cô đeo trước ngực áo. Cảnh sát biết được tin cô đã chuyển trường, vì không tìm được địa chỉ nhà cụ thể nên buộc phải đến trường học tìm cô.
Uông Tư Vũ thuật sơ lại tình huống một lần, sau đó hỏi Ôn Giản có trông thấy hung thủ hay không?
Ôn Giản lắc đầu.
“Không thấy gì hết sao?” Uông Tư Vũ cau mày, “Dù chỉ là mũi giày hay một góc quần áo?”
Ôn Giản suy nghĩ một chút, khẽ lắc đầu, lúc đó cô quá sợ, chỉ thấy một vũng máu rất lớn cùng với cánh tay ấy, còn lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Uông Tư Vũ: “Vì sao em cho rằng khả năng hung thủ vẫn còn trốn bên trong?”
Ôn Giản: “Tiếng hít thở.”
“Hắn…” Ôn Giản khẽ nhíu mày, “Lúc ấy rất yên tĩnh, tiếng hít thở của hắn phập phồng, giống như đang cố gắng nín thở, nếu như … nếu như là của người … chết!”
Ôn Giản nhắc hai chữ “Người chết” bất giác rùng mình một cái, sau khi lấy lại bình tĩnh mới nhìn Uông Tư Vũ: “Nếu như là tiếng hít thở của cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ phải kêu cứu chứ không phải lo mình sẽ bị phát hiện.”
Uông Tư Vũ: “Là nam hay nữ?”
Ôn Giản: “Em cho rằng là đàn ông.”
Uông Tư Vũ: “Em bình tĩnh lại, nhớ thử xem có bỏ sót manh mối nào liên quan đến hung thủ hay không?”
Ôn Giản lắc đầu: “Em không dám cúi đầu nhìn!”
Bỗng nhiên cô nhớ ra gặp được người phụ nữ cao lớn ở cửa nhà vệ sinh. Uông Tư Vũ chăm chú nghe cô kể xong, nhờ cô miêu tả lại hình dáng của người phụ nữ ấy.
Ôn Giản gãi gãi đầu, lúc đó cô sợ quá nên không dám nhìn kỹ, chỉ nhớ cô ta rất cao, tầm 1m7, hơi mập, mặc áo gió màu nâu nhạt, quấn khăn lụa hoa, tô môi son đỏ chót.
Đây là toàn bộ thông tin cô có thể nhớ được.
“Không sao!” Uông Tư Vũ mỉm cười động viên, “Trước tiên cứ thả lỏng, đứng quá cố gắng!”
Ôn Giản thả lỏng không được, trước mặt cảnh sát đã dễ căng thẳng, tin tức cung cấp được cũng có hạn, trong đầu cô lại toàn là hình ảnh vũng máu, đầu óc càng thêm hỗn loạn.
Uông Tư Vũ cũng không ép cô, thấy cô không thể cung cấp thêm manh mối liền đưa cô số điện thoại, dặn dò cô nếu nhớ thêm điều gì thì gọi lại cho anh ấy, sau đó cho cô về lớp học.
Cả người Ôn Giản như trong mơ, sắc mặt tái nhợt, nghĩ đến chủ nhân cánh tay ấy là một cỗ tử thỉ, vừa lo vừa sợ, cực kỳ căng thẳng, mọi thứ như tối xầm trước mắt, gần đến cửa lớp suýt chút nữa cô cắm đầu vào tường, may nhờ có bàn tay phía sau kéo lại.
Cô mờ mịt ngẩng đầu. Giang Thừa đang cau mày nhìn cô.
“Cám… cám ơn!” Lúng túng nói lời cám ơn, rồi cô đi về chỗ ngồi.
Tiếng đọc sách nhỏ dần, có mấy bạn học hiếu kỳ quay đầu nhìn cô, tiếng bàn luận xôn xao.
Hứa Nhiễm thấy sắc mặt Ôn Giản không tốt lắm, lo lắng hỏi thăm cô. Ôn Giản lắc đầu. Thật ra cũng chẳng có chuyện gì, chỉ do cô quá hoảng hốt, lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng gϊếŧ người tường tận đến như vậy nên cô nhất thời không kịp tiêu hóa.
Giáo viên chủ nhiệm xuất hiện trước cửa lớp, quét mắt một vòng, tiếng đọc bài lập tức lại vang lên văng vẳng.
Cô chủ nhiệm đi đến chỗ cô, cúi thấp người hỏi tình hình của Ôn Giản, cô giáo khá lo lắng về tình trạng của cô.
Ôn Giản lắc đầu.
Chủ nhiệm vừa đi khỏi, Hà Thiệu không thể kìm lòng, kéo ghế của cô hỏi cảnh sát tìm cô có việc gì.
Giang Thừa vốn chẳng để ý, hai từ “cảnh sát” lọt vào tai khiến anh lập tức ngẩng đầu nhìn cô.
Ôn Giản không biết vụ án này có cần bảo mật hay không nên không dám nhiều lời, cô khẽ lắc đầu. Tuy nhiên cô càng im lặng càng lôi kéo lòng hiếu kỳ của những người khác.
Chuông hết tiết vang lên, một nhóm người kéo đến chỗ cô.
Cô vừa chuyển trường đến đây, chưa quen thân nên không ai dám công khai hỏi chuyện ngoại trừ Lâm Bằng Bằng.
Hôm qua Ôn Giản mới biết đến Lâm Bằng Bằng.
Ngày hôm qua có mấy người đến chỗ cô ngồi, tuy phần lớn là tìm “vị đại thần kia” nhưng cũng có người tìm nàng. Đại khái bạn học tò mò về cô nên đi ra chỗ cô bắt chuyện, hỏi cô vì sao cô chuyển đến trường này, cảm giác như thế nào, trong nhóm đó người nhiệt tình nhất chính là Lâm Bằng Bằng.
Khi ấy Ôn Giản mới biết Lâm Bằng Bằng là hàng xóm ở gần nhà cô.
Họ hàng thân thích của ba cô đều ở trấn Văn Lương, một trấn nhỏ gần thành phố Tùng. Nhà ông bà nội còn có một bác và hai chú, đại gia đình ở chung với nhau trong một căn nhà lầu năm tầng, mỗi gia đình ở một tầng. Cô và mẹ sống ở đây cho đến năm cô 4 tuổi. Tiếng tăm về ba cô không được tốt, hồi đó mẹ cô cắt đứt quan hệ với người nhà, cương quyết bám chặt lấy ba cô, hơn nữa không phải là người trong làng nên ông bà nội cũng không thích lắm. Các cô bác không dễ nói chuyện, quê nhà thì nhiều chuyện nên mẹ không thể chờ thêm được nữa, nghỉ công việc đang là giáo viên tiểu học, dắt cô lên thành phố Tùng tìm ba.
Đoạn ký ức đó Ôn Giản vẫn còn nhớ như in. Cô nhớ cô và mẹ đến tìm ba chưa được bao lâu thì ba đuổi mẹ con cô đi. Mẹ đưa cô đến trong một căn nhà rất lớn, ở đó đợi bốn ngày. Tâm trạng bị vứt bỏ nhớ mãi không thể nào quên, lúc đó còn có một cậu bé không lớn hơn cô bao nhiêu ở cùng. Quá trình ấy tuy có chút “khốc liệt”, mấy ngày đợi chờ trong tâm trạng thấp thỏm và lo âu, hận không thể cách thật xa anh trai nhỏ nghiêm túc ấy, nhưng nhờ có sự chăm sóc và làm bạn của anh mà cô có thể yên lòng đợi được mẹ mình.
Cô thật lòng cảm kích tấm lòng của anh ấy, nhưng khi đó cô còn quá nhỏ, cũng đã lâu lắm rồi nên cô không mường tượng được khi lớn anh ấy sẽ trông như thế nào, cô chỉ biết anh ấy rất tuấn tú, tính tình ngay thẳng, nhưng thói xấu cũng nhiều lắm. Cái này không được đυ.ng vào, cái kia không thể rớ đến, cái này phải chỉnh tề, cái kia phải ngăn nắp… không khác gì ông cụ non.
Còn bé tính cô khá ồn ào, lại thêm phải chờ mẹ quá lâu đâm ra càng thêm lo lắng. Muốn tìm anh nói chuyện nhưng vừa mở miệng kêu “Anh ơi!” “Anh à!” chỉ đổi lại vẻ mặt nghiêm khắc bắn về phía mình cũng không nói tiếng nào, lúc đó cô chỉ dám ngậm chặt miệng, im thin thít nhìn anh
Cũng may, anh chỉ ghét bỏ ngoài mặt thôi chứ thật tâm anh đối xử với cô rất tốt, cho phép cô ở phòng anh mấy ngày tuy rằng mỗi tối chỉ có thể ngủ ở sàn nhà.
Năm đó cô được mẹ dẫn về Quảng Đông. Vì mẹ kiên quyết đòi lấy ba nên ông ngoại nhất định không chịu tha thứ cho mẹ, không cho mẹ về nhà. Bà ngoại tuy đau lòng nhưng không thể xen vào, tính ông ngoại nghiêm khắc, nên bà ngoại chỉ có thể len lén đến thăm hai mẹ con.
Cho đến tận bây giờ cô vẫn không biết bốn ngày đó mẹ cô đi đâu, chỉ biết sau khi tới đón cô thì bọn họ đi xe đò đến Quảng Đông, ba cô không theo cùng. Nhà chồng không thể ở, nhà mẹ không được về, mẹ cô đành ôm theo cô một thân một mình tìm kế mưu sinh, qua nhiều năm hai người bọn họ chưa từng quay về thành phố Tùng.
Nửa năm sau ba cô cũng đến tìm hai mẹ con, cả người đầy vết thương.
Tiếp sau đó cứ lâu lâu ba cô lại về thăm hai người, chưa từng như bây giờ đã hơn hai năm vẫn không có chút tin tức nào về ba.
Mặc dù phiêu bạt, nhưng Ôn Giản luôn cảm thấy mình rất hạnh phúc, ba mẹ rất thương yêu cô, mẹ cô lại rất mạnh mẽ, đời sống vật chất của cô luôn đầy đủ. Thêm vào đó hai người cậu đến Quảng Đông lập nhà xưởng, ở rất gần nhà cô nên cậu và anh họ thường qua nhà, quan tâm chăm sóc cho cô.
Còn bên này, vì không ở gần nên những ký ức về quê nội đều phai nhạt. Nếu như không phải Lâm Bằng Bằng hỏi thăm cô đã từng ở trấn Văn Lương hay không thì chắc cô đã quên mất ngày xưa cô và “người chị nhỏ này” thường hay chơi cùng nhau.
Khi đó nhà Lâm Bằng Bằng và nhà cô ở cùng con đường, cũng coi như là hàng xóm, mấy năm trước Lâm Bằng Bằng mới chuyển vào thành phố nhưng ngày lễ tết vẫn về quê. Cô ta lớn hơn Ôn Giản hai tuổi, nên nhớ được nhiều chuyện hơn so với cô, lại thường hay về nhà nghe ông bà nhắc đến thằng con trai thứ hai vô dụng mang theo cô con dâu và cháu gái biệt tăm biệt tích nên đương nhiên có ấn tượng.
Vì tình cảm khi còn bé nên Lâm Bằng Bằng nhiệt tình với cô hơn những người bạn cùng lớp khác, cũng chẳng đắn đo suy nghĩ, vừa bước đến đã hỏi ngay vì sao cảnh sát lại tìm cô, ngữ điệu khá lo lắng.
Những người khác cũng vểnh tai lên nghe.
Ôn Giản không biết tình hình vụ án như thế nào nên không dám tùy tiện tiết lộ, vì vậy lắc đầu: “Không có chuyện gì!”
Lâm Bằng Bằng nhíu mày: “Có liên quan đến cha em?”
Nụ cười trên môi Ôn Giản cứng đờ, lắc đầu lia lịa: “Không phải, không có liên quan gì đến ba em hết!”
Bên cạnh có người lặng lẽ hỏi Lâm Bằng Bằng: “Ba Lâm Giản Giản làm sao?”
“Ba con bé là tội phạm truy nã!” Lâm Bằng Bằng đáp, giọng căm phẫn, “Nếu không phải vì ông ta bỏ mặc mẹ con Giản Giản thì làm sao nhà của Giản Giản lại thành ra như thế này được chứ!”
Bốn bề tự dưng yên tĩnh hẳn, bầu không khí trở nên vi diệu hơn. Ôn Giản lúng túng, cười không được mà không cười cũng không được, lại càng không thể phản bác lại.
Cô nhớ tới khi còn bé bị mấy đứa cùng tuổi cô lập, chỉ trích ba cô là người xấu, khi ấy cô còn có thể cãi lại rằng ba cô là người tốt; nhưng bây giờ lớn rồi, chẳng con ngây thơ như lúc trước, tranh cãi chẳng có kết quả gì, huống chi ba cô thật sự là tội phạm truy nã, bị truy nã mấy năm trước.
Trong lúc còn đang lúng túng, vai trái của Ôn Giản đột nhiên có người ấn xuống.
Ôn Giản quay đầu lại.
Giang Thừa đang cầm bộ đề cương ôn thi đập nhẹ lên vai cô: “Sách để quên ở nhà tôi, mẹ em đã dặn nhất định phải làm xong hôm nay mà, còn sót hai đề, mau làm đi, đêm nay có muốn được ngủ sớm hay không?”
Ôn Giản: “…”
Cô ngơ ngác nhìn anh.
Sắc mặt Giang Thừa vẫn bình tĩnh như thường, tiếp tục lấy quyển sách chạm vào đầu cô: “Mau làm cho xong đi!”
Rồi vứt vào tay cô.
Không chỉ có một mình Ôn Giản ngạc nhiên, mà ngay cả những bạn học khác cũng sửng sốt. Ánh mắt nhìn Giang Thừa rồi lại liếc sang Ôn Giản, bọn họ mau chóng quên mất đề tài nóng hổi mà Lâm Bằng Bằng vô ý tiết lộ.
Hà Thiệu vẫn còn đang nghi ngờ, cậu ấy nhìn Ôn Giản lúc này đã cúi đầu làm bài và quan sát sắc mặt không hề suy chuyển của Giang Thừa, chớp mắt hỏi: “Thừa ca, tình huống là thế nào vậy?”
Giang Thừa đã mở sách, nhàn nhạt trả lời: “Không có gì!”
Tan học, Ôn Giản đặc biệt đứng trước cổng trường đợi Giang Thừa, chờ đến khi anh đạp xe ngang qua, cô liền chạy đuổi theo trả bộ đề cương lại cho anh.
“Chuyện tối hôm nay cám ơn anh!” Cô khẽ nói tiếng cám ơn.
Ánh mắt Giang Thừa dừng trên khuôn mặt cô một chút.
“Đừng khách sáo!” Anh đáp lời, rồi lấy quyển sách quăng lên rổ xe đạp, anh im lặng một chút rồi lên tiếng hỏi cô: “Cảnh sát tìm em là vì chuyện tối qua?”
Ôn Giản hơi do dự, đôi mắt to tròn trong vắt, thận trọng hỏi lại anh: “Anh thật sự không phải người xấu?”
Giang Thừa: “…”
Hỏi lại cô: “Tướng mạo tôi giống kẻ xấu lắm à?”
Ôn Giản lắc đầu: “Nhưng mà rõ ràng anh xuất hiện ở chỗ đó!”
Giang Thừa hơi khom người, khuỷu tay chống lên tay lái, nhìn cô gái rụt rè trước mắt mình, anh nhìn thẳng vào đáy mắt cô: “Chẳng phải em cũng xuất hiện ở đó à? Em không phải là người xấu thì dựa vào đâu cho rằng tôi là người xấu?”
Ôn Giản mím môi, lén nhìn anh: “Là do anh không nghi ngờ tôi chứ không phải tôi không cho phép anh nghi ngờ.”
Giang Thừa: “…”
Anh liếc cô: “Bây giờ mới sợ tôi gϊếŧ người giệt khẩu liệu có quá trễ rồi không?”
Ôn Giản muốn gật đầu, lại lắc đầu: “Tôi không biết có được phép nói ra hay không? Ngày mai anh cảnh sát ấy chắc chắn sẽ tiếp tục đến tìm tôi, nếu như anh thật sự tò mò… vậy tôi sẽ hỏi ý anh cảnh sát trước xem có thể cho anh cùng có mặt lấy khẩu cung được không.”
Giang Thừa: “…”
“Tôi không tò mò, cám ơn!” Giang Thừa cầm bộ đề trên rổ xe nhét lại vào tay cô, “Tặng em, tôi không cần dùng!”
Rồi đạp xe đi mất.
Về đến nhà mới hơn mười giờ, nhà anh cách trường không xa, là tiểu khu tốt nhất trong khu vực này. Vì để anh đi học thuận tiên nên mấy năm trước ba mẹ đã đặc biệt chọn mua khu nhà này, một ngôi nhà độc lập trong tiểu khu. Cả nhà bọn họ sống cùng ông nội, thỉnh thoảng chú của anh sẽ qua ăn cơm. Nhà anh và nhà của chú ở cùng một tiểu khu.
Khi Giang Thừa về đến nhà mọi người vẫn chưa ngủ, đang nói chuyện, chú Giang Bảo Bình cũng ở đây. Chú ấy là Cục trưởng Cục công an, vừa tan ca, qua đây ăn ké.
Thấy Giang Thừa đi vào, chú Giang Bảo Bình nhìn anh cười cười: “Tan học rồi sao? Lâu rồi mới đi học lại thấy thích ứng được chưa?”
Giang Thừa gật đầu: “Dạ rất tốt!”
Chú Giang Bảo Bình: “Thật sự không suy nghĩ đề nghị của chú à? Cứ trực tiếp tham dự cuộc thi chiêu sinh chính trị và pháp lý của trường cảnh sát, gia nhập hệ thống công an, việc gì phải nhọc lòng thi lại đại học, lãng phí thời gian?”
Ông nội Giang Thừa cũng ở đó, nghe chú anh nói xong thì hừ nhẹ: “Nếu nó chịu nghe lời thì lúc trước đã không chọn xuất ngũ.”
Đối với Giang Thừa, ông nội của anh chỉ hận không thể rèn sắt thành kim.
Ông nội là một quân nhân, có tinh thần yêu nước rất cao, vẫn ôm hi vọng con cháu của mình cũng gia nhập quân đội, không ngờ ba của Giang Thừa lại chọn hướng kinh doanh; do đó, ông chỉ còn biết nuôi hi vọng lên người Giang Thừa. Từ nhỏ Giang Thừa đã chịu sự huấn luyện nghiêm khắc, thêm nữa ba mẹ anh lại lo làm ăn nên cơ bản đều do một tay ông nội nuôi lớn.
Tuy nhiên, có lẽ ông nội đã ép buộc anh quá sức. Khi bước vào năm lớp 12 anh nổi loạn một trận, nhưng cũng may không phạm sai lầm lớn. Từ sau lần đó anh đột nhiên suy nghĩ lại một lòng một dạ chuẩn bị cho kỳ thi đại học, dự định sẽ ghi danh vào trường quân đội, chính là ước mong của ông, cũng chính là điều Giang Thừa thích. Phía trường quân đội đã chọn lọc hồ sơ cũng như kiểm tra thể lực, chỉ còn chờ kết quả thi đại học.
Vậy mà không biết làm sao, trong mấy năm ấy vận may Giang Thừa lại không tốt lắm, cứ đến thời khắc mấu chốt là đứt dây. Không hiểu tại sao anh bỏ thi đại học ngày đầu tiên, không có kết quả, không được vào trường quân đội.
Cũng vào năm ấy điều kiện tuyển nghĩa vụ quân sự nới rộng ra từ 17 tuổi, cũng là lứa học sinh cấp ba. Khi ấy Giang Thừa không chọn học lại mà nhập ngũ. Kế hoạch tiếp theo của anh sẽ là ghi danh thi vào trường quân đội trong quãng thời gian đi nghĩa vụ, rõ ràng là tháng 6 năm nay sẽ tham gia cuộc thi… vậy mà trước kỳ thi lại bị trọng thương trong lúc làm nhiệm vụ, lại một lần nữa bỏ qua kỳ thi quan trọng. Sau đó anh lựa chọn xuất ngũ, một lần nữa muốn thi đại học, không bàn bạc với ai.
Đây chính là điều khiến ông nội Giang Thừa giận nhất, dù cho khi Giang Thừa xuất ngũ cũng mang theo một đống huân chương chiến công nhưng vẫn không thể bù đắp tiếc nuối việc anh đã xuất ngũ quá sớm.
Giang Thừa đã quen việc ông than phiền về việc này, người già cũng chỉ tức giận ngoài môi ngoài miệng.
Anh không để ý đến ông, thả balo xuống ra lấy bình nước, khom người rót nước, bên tai văng vẳng tiếng tin tức trên tivi đang nói về vụ án gϊếŧ người. Ban đầu Giang Thừa không lưu ý, nhưng mấy chữ “Quán bar Dạ Mạt” thì động tác anh khựng lại, nghiêng đầu nhìn, sau đó quay sang chú Giang Bảo Bình: “Chiều hôm qua hơn bảy giờ phát hiện được thi thể phải không ạ?”
Chú Giang Bảo Bình đang ăn cơm, chú gật đầu: “Ừ, khoảng hơn bảy giờ ở lối sau quán bar, tìm được trong bãi rác.”
Giang Thừa cau mày: “Là một cô gái báo cảnh sát, thông báo địa điểm là nhà vệ sinh lầu một?”
Chú Giang Bảo Bình ngẩng đầu, liếc nhìn cháu mình, không trả lời. Ông có hơi bất ngờ khi anh nắm được tin tức khá chính xác. Đúng là khoảng gần 7 giờ có một cô gái báo án, những tưởng chỉ là vụ án gϊếŧ người bình thường nhưng sau khi đối chiếu thân phận nạn nhân, vụ án không hề đơn giản như vậy, nạn nhân chính là nữ cảnh sát nằm vùng.
Giang Thừa đặt bình nước xuống, xoay người lấy một tờ giấy và cây bút ở trên tủ rượu: “Cháu có manh mối!”
- - - -