Bão tuyết thổi khắp nơi, làm cho trời đất trắng xóa một mảnh.
Trong Lãnh Mai Các của phủ Trấn Viễn Hầu, một con chim tước lông xám đang lẻ loi đậu trên cây mai ở góc tường. Đang gật đầu đắc ý kêu hai tiếng chiêm chϊếp, lại bị từng đợt khói nhẹ từ phòng bên thổi ra làm cho kinh sợ, lập tức chú chim tước tròn như quả bóng phành phạch một tiếng vươn cánh bay đi, khi móng vuốt của nó rời khỏi cành mai khiến những hạt tuyết đang bám trên cây nhè nhẹ bay xuống.
Chỉ một chút động tĩnh như vậy lại khiến cho người trong phòng bị dọa sợ hãi.
Toàn thân Ngưng Hương nóng bừng, khó chịu giống như đang bị hấp ở trong nồi, trong lúc tưởng chừng như nàng không chống đỡ nỗi, đột nhiên khí nóng lại tản ra, rồi một cơn gió lạnh thấu xương bỗng nhiên thổi qua. Khi lạnh khi nóng, khiến nàng run lẩy bẩy, không gian xung quanh tối đen, Ngưng Hương thử nhớ lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong đầu liền thoáng hiện lên những chuyện cũ rời rạc, nhưng bất chợt giống như có một nguồn nước lớn cuốn trôi đi tất cả...
Giật mình hét lên một tiếng, Ngưng Hương đột nhiên bừng tỉnh, cả người đều là mồ hôi, hít thở dồn dập.
Còn chưa biết bản thân đang ở nơi nào, đã thấy rèm cửa bị người khác vội vàng kéo lên, Ngưng Hương theo bản năng quay đầu, nhìn thấy Tố Nguyệt đang ngơ ngác đứng ở ngoài cửa. Nàng mặc chiếc áo màu đỏ thẫm có thêu hoa mai, trên khuôn mặt trái xoan trắng nõn đang ửng đỏ, đôi mắt xinh đẹp hơi xếch chăm chú nhìn nàng, ánh mắt phức tạp
Ngưng Hương không phát hiện được ánh mắt phức tạp đã được che giấu kia.
Nàng chỉ cảm thấy mừng như điên!
Mặc dù nàng không hiểu vì sao rõ ràng hai người đã rơi xuống nước, nhưng hiện tại bây giờ đều bình an vô sự, không hiểu vì sao Tố Nguyệt đang đứng trước mặt cùng với Tố Nguyệt có khuôn mặt gầy gò tiều tụy tràn đầy phẫn hận trong trí nhớ của nàng lại không giống nhau, Ngưng Hương òa khóc, đôi mắt mơ hồ đẫm lệ gọi nàng, "Tố Nguyệt..."
Thì ra các nàng đều chưa chết.
"Cuối cùng muội cũng tỉnh rồi!"
Tố Nguyệt vui mừng nói, bước nhanh tới trước giường, đỡ Ngưng Hương ngồi dậy đẩy vào lại trong chăn, đặt mu bàn tay lên trán nàng xem xét một chút rồi cười nói: "Không nóng, phương thuốc của Lý lang trung quả nhiên có tác dụng. Ngưng Hương nên nghỉ ngơi cho tốt, thế tử đã nói, cứ để muội an tâm dưỡng bệnh, hết bệnh rồi làm việc sau."
Thế tử?
Ngưng Hương sửng sốt, khó có thể tin nhìn cô nương đang đứng trước mặt nàng. Hai người các nàng đã bị Tɧẩʍ ɖυ Du bán đi, Tố Nguyệt chẳng những hận Tɧẩʍ ɖυ Du, ngay cả thế tử đã cưới Tɧẩʍ ɖυ Du cũng hận không kém, từ trước tới nay đều không cho nàng nhắc tới bất cứ ai trong Hầu phủ, nhưng bây giờ đột nhiên lại nở nụ cười, tựa như lúc trước thế tử còn chưa thành thân...
Suy nghĩ trong đầu hỗn loạn không ngừng, ánh mắt Ngưng Hương di chuyển xung quanh, nhìn qua một lượt những vật dụng quen thuộc đang bày biện trong phòng, nhưng càng nhìn càng giống với Nhĩ phòng phía đông khi các nàng còn là nha hoàn ở Hầu phủ!
Ngay lập tức nàng hết sức khϊếp sợ, Tố Nguyệt chậm rãi đem những chuyện xảy ra trong lúc nàng còn đang hôn mê nói rõ , "Ngưng Hương, sau khi thấy Nhị công hôm qua tử làm loạn như vậy, thế tử đã phạt hắn rồi, chập tối sau khi thế tử hồi phủ sẽ tới thăm muội, trước mặt ngài, muội đừng nhắc lại chuyện này, nếu không thế tử lại vì trút giận cho chúng ta mà đi dạy dỗ Nhị công tử, lão phu nhân nhất định sẽ khó chịu... A, bên ngoài thuốc vẫn đang được nấu, ta ra ngoài xem một chút."
Nói xong liền bước nhanh ra ngoài.
Để lại Ngưng Hương đang tràn đầy khϊếp sợ.
Nhị công tử nghịch ngợm, ngã bệnh...
Ngưng Hương từ từ nhớ lại.
Tháng giêng năm nàng mười bốn tuổi, thế tử ra ngoài kết giao bạn bè, chú chó yêu quý của Nhị công tử không biết tại sao lại chạy tới Lãnh Mai Các, Nhị công tử lúc ấy tám tuổi đuổi theo nó đến đây, lúc bắt chó không cẩn thận bị ngã. Bởi vì bị ngã, nên Nhị công tử được nuông chiều từ bé này cực kì phẫn nộ, ra lệnh cho đầy tớ bên cạnh đem chú chó ném vào trong ao, thế nhưng cơn giận vẫn chưa tiêu tan, liền kêu nàng cùng Tố Nguyệt đi xuống dưới bắt chú chó, các hạ nhân khác muốn giúp đỡ lại bị hắn khăng khăng phản đối muốn để các nàng tự làm.
Nhị công tử là hỗn thế ma vương của Hầu phủ, có lão phu nhân sủng ái, hai người Ngưng Hương và Tố Nguyệt không dám không nghe lời, cùng nhau bước xuống hồ, nhưng tầng băng mỏng trong hồ lại không thể chịu được sức nặng của hai nàng. Nước trong hồ lạnh đến thấu xương, các nàng ở trong nước ngâm đến không biết bao nhiêu lâu, rốt cuộc cũng tìm được chú chó đã chết rét, sau đó Ngưng Hương chống đỡ không nổi nữa liền ngất đi.
Nhưng Ngưng Hương vẫn còn nhớ rõ ràng, lúc ấy nàng bị sốt tầm ba ngày, khi tỉnh lại lại được thế tử yêu cầu nghỉ ngơi thêm hai ngày mới có thể xuống giường, còn bởi vì trận bệnh này nên đã bỏ lỡ ngày nghỉ cuối tháng của nha hoàn, không thể trở về gặp gia đình, thế nhưng lần này sao chỉ mới hôn mê một ngày đã tỉnh?
Có thể là, nàng đã chết đuối, sau khi chết oan hồn không tan, trọng sinh trở lại năm mười bốn tuổi này?
Ngưng Hương không thể tin được.
Người đã chết làm sao có thể sống lại?
Nhưng nhìn thấy những bài trí quen thuộc trong phòng, cộng thêm những chuyện Tố Nguyệt vừa nói, Ngưng Hương liền không thể không tin.
Nếu hồn phách của nàng đã trở lại , vậy Tố Nguyệt đâu?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lúc còn đang nghĩ ngợi thì Tố Nguyệt bưng khay nhỏ bước đến, thấy Ngưng Hương mờ mịt nhìn mình chằm chằm, Tố Nguyệt cười với nàng, "Vì sao nhìn ta như vậy? Chẳng lẽ bệnh đến phát ngốc rồi, không biết ta là ai sao? Chao ôi, thuốc còn đang nóng, đợi lát nữa rồi hãy uống."
Để cái khay trên bàn, Tố Nguyệt ngồi vào một bên giường, giúp Ngưng Hương kéo chăn đắp lại, oán trách đầy vẻ bất đắc dĩ, "Muội xem, lúc trước đã nói sẽ gặp chuyện không tốt, nhất định chính là hôm qua gặp cái tai họa này mà ngã bệnh, nhìn ta xem, sau khi lên bờ liền uống ba chén canh gừng, toát mồ hôi một đêm, sau đó lại không thấy chuyện gì nữa..."
Thao thao bất tuyệt, nói rất nhiều.
Nhìn thấy khuôn mặt rực rỡ của nàng ấy, thấy nàng ấy lại tươi cười như vậy, Ngưng Hương ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Ba năm trước đây mẫu thân cùng đệ đệ lần lượt bị bệnh, lang trung trên trấn nói trị không thể hết, thấy nàng đáng thương nên không lấy tiền khám bệnh. Mắt thấy bệnh tình mẫu thân ngày càng nặng thêm, nàng vội vã mời lang trung trong huyện, đối phương vừa mở miệng đã đòi hai mươi lượng. Phụ thân mất sớm, trong nhà lại nghèo không một xu dính túi, Ngưng Hương đến từng nhà trong thôn cầu xin, tính đi tính lại chỉ mượn được hai lượng bạc, bán thêm hai mẫu đất, tổng cộng mới được mười hai lượng.
Ngưng Hương không có cách nào, nàng đành tự bán mình cho những kẻ buôn người.
Nhưng mà mẫu thân vẫn không qua khỏi , may mắn đệ đệ hai tuổi vẫn còn sống.
Thấy đệ đệ đã tốt hơn, Ngưng Hương nhờ Đại bá phụ cùng Đại bá mẫu chiếu cố cho đệ đệ, còn nàng thì bị bán cho phủ Trấn Viễn Hầu, ở cùng Tố Nguyệt.
Trong ba năm, nàng cùng Tố Nguyệt học quy củ, cùng nhau từ nha hoàn thô sử tam đẳng dần dần trở thành đại nha hoàn bên cạnh thế tử, tình cảm chẳng khác gì so với tỷ muội ruột thịt. Cho đến lần ngã bệnh này, Tố Nguyệt mới phát hiện thế tử thích nàng ấy, nhưng lại càng thích nàng nhiều hơn, Tố Nguyệt lúc ấy mới dần dần bất hòa với nàng, ngoại trừ lúc nhất định phải nói chuyện, thì ánh mắt Tố Nguyệt nhìn nàng giống như người xa lạ.
Ngưng Hương rất khổ sở, bởi vì nàng đối với thế tử không có bất kỳ tâm tư nào khác.
Sau đó thế tử thu Tố Nguyệt làm thông phòng, cũng muốn thêm nàng, nhưng bởi vì nàng kịch liệt phản đối, cho nên thế tử mới nhẫn nhịn.
Tháng mười, thế tử cùng biểu cô nương Tɧẩʍ ɖυ Du đính hôn, tháng năm năm sau thành thân. Hai vợ chồng son vừa mới cưới nhau, thế tử tạm thời không có thời gian làm phiền nàng, nhưng Tɧẩʍ ɖυ Du vẫn xem nàng và Tố Nguyệt là cái đinh trong mắt. Vào thu, thế tử nhận lệnh xuất chinh đi Tây Bắc, trước khi đi tính nhẫn nại đã hết, muốn dùng sức mạnh với nàng, lúc ấy Ngưng Hương đã tuyệt vọng, Tɧẩʍ ɖυ Du nghe tin liền chạy tới.
Ngưng Hương thực cảm kích Tɧẩʍ ɖυ Du đã cứu nàng, cho dù Tɧẩʍ ɖυ Du chỉ là không muốn thế tử chạm vào nàng.
Bỗng nhiên sau khi thế tử xuất phát một vài ngày, Tɧẩʍ ɖυ Du liền sai người trói nàng cùng Tố Nguyệt lại với nhau, đem các nàng bán cho người què họ Lưu, người què họ Lưu chuyên làm ăn kinh doanh những chuyện trăng hoa, dựa theo lời nhờ vả của Tɧẩʍ ɖυ Du muốn đưa các nàng đi tới Giang Nam xa xôi ngàn dặm. Lúc rời thuyền đi về phía nam, bởi vì Tố Nguyệt đã bị thất thân, nên bị người què họ Lưu nhiều lần làm nhục. Hổ thẹn không ngừng, nên đến lúc đến được Dương Châu, Tố Nguyệt mới tìm được cơ hội gϊếŧ chết tên què họ Lưu.
Sau đó Tố Nguyệt đã có thể tự mình chạy trốn, nhưng nàng ấy lại không như vậy, vụиɠ ŧяộʍ tới cởi trói cho nàng, muốn dẫn nàng đi cùng.
Cũng chính khi đó, Ngưng Hương mới biết được, Tố Nguyệt mặc dù bên ngoài thể hiện không thích nàng, nhưng bên trong trước sau vẫn coi nàng là tỷ muội tốt.
Đáng tiếc vận khí các nàng không tốt, bị người khác phát hiện, cùng đường, Tố Nguyệt kéo nàng nhảy xuống thuyền...
"Ngẩn người cái gì, uống thuốc nhanh lên ."
Bên tai vang lên tiếng thúc giục của Tố Nguyệt, Ngưng Hương hoàn hồn, thấy Tố Nguyệt đem chén thuốc kia bưng đến, nàng liền chống người dậy, tiếp nhận chén thuốc. Mùi thuốc đắng nồng nặc bốc lên khiến nàng khổ sở, nhưng so sánh với những thứ trong kí ức kia, chút đắng chát này có là gì?
Một chén thuốc lớn, Ngưng Hương uống vài hớp đã hết, nước thuốc nóng trôi xuống bụng, khiến nàng ấm áp thư thái hơn rất nhiều.
"Há miệng." Tố Nguyệt cầm chén thuốc bỏ lại vào khay, lại đưa một viên mứt hạnh đến, Ngưng Hương muốn cầm lấy, Tố Nguyệt lại không chịu đưa, chỉ cười cười muốn đưa vào trong miệng nàng.
Ngưng Hương há miệng. Mứt hạnh vừa vào, chua chua ngọt ngọt, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười không lo nghĩ của Tố Nguyệt trước mắt, Ngưng Hương muốn khóc.
"Hai mắt sao lại đỏ như vậy?" Thấy vẻ đáng thương của nàng , Tố Nguyệt nghi ngờ hỏi, lại sờ cái trán của Ngưng Hương, "Có phải còn khó chịu hay không?"
Ngưng Hương lắc lắc đầu, đem nước mắt nghẹn lại, không nhanh không chậm tìm từ thích hợp, nửa thật nửa giả đem lời trong lòng nói cho nàng biết, "Tố Nguyệt, trong lúc ta mê man đã nằm mơ, mơ thấy thế tử thành thân , thế tử phu nhân thấy thế tử đối xử tốt với chúng ta nên sinh ra lòng ghen ghét, đem bán chúng ta, trên đường ngươi kéo ta cùng nhau chạy bán sống bán chết..."
Tố Nguyệt nâng cằm nàng lên, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú, nghe đến đó nhẹ nhàng hỏi: "Chạy thoát không?"
"Không biết, đang chạy thì đã tỉnh." Ngưng Hương thuận miệng nói dối, điều nàng muốn nói chính là chuyện phía sau , không khỏi siết chặt tay Tố Nguyệt, "Tố Nguyệt, chúng ta tích góp tiền, chờ thế tử phu nhân vào cửa, chúng ta sẽ chuộc thân, nàng ấy không thích chúng ta, sẽ để cho chúng ta đi ."
Thế tử là người bá đạo, chỉ có thể sau khi Tɧẩʍ ɖυ Du vào cửa các nàng mới có cơ hội. Để các nàng có thể chuộc thân ước chừng hai mươi lượng, hiện tại bây giờ bắt đầu tích góp, lương tháng cộng với tiền thưởng, sang năm lúc thế tử xuất chinh là có thể tích góp đủ, trong lúc ấy nàng sẽ từ từ khuyên Tố Nguyệt thu lại tình cảm đối với thế tử, cố gắng bảo trì sự trong sạch.
Tố Nguyệt rất thích nhìn dáng vẻ khẩn trương của nàng, trong mắt đều là ý cười, "Chỉ là một giấc mộng mà đã khiến muội sợ hãi như vậy, vậy muội còn nhớ người thế tử cưới là ai không? Nghe nói lão phu nhân đang vừa ý biểu tiểu thư của Thẩm gia, chẳng lẽ lại là nàng ấy?"
Còn không phải là nàng ta sao?
Ngưng Hương trong lòng cười khổ, nhưng lại không muốn nói rõ, "Trong mộng mơ mơ hồ hồ , không biết là ai. Tố Nguyệt, tỷ cùng ta chuộc thân đi, đến lúc đó tỷ theo ta về nhà, chúng ta tiếp tục làm tỷ muội." Tố Nguyệt là cô nhi, ngay cả nhà ở cũng không có, chỉ cần nàng bằng lòng, Ngưng Hương nguyện ý mang nàng về nhà.
Tố Nguyệt buông tiếng thở dài, "Thế tử đối với chúng ta tốt như vậy, muội lại muốn bỏ đi, nếu ta nói cho ngài ấy biết, ngài ấy chắc chắn sẽ rất buồn?"
Ngưng Hương lập tức luống cuống, khẩn cầu nhìn nàng, "Tố Nguyệt tỷ đừng nói..."
Kiếp trước nàng đã từng van xin một lần, đến bây giờ Ngưng Hương vẫn còn nhớ rõ nụ cười lạnh lùng của thế tử, hắn đè ở trên người nàng, từng chút từng chút nhóm lửa trên ngực nàng, nói nàng sinh ra là người của hắn, chết cũng là quỷ của hắn, còn dám nói như vậy một lần nữa, hắn chắc chắn sẽ ăn sạch nàng.
"Nhìn muội sợ như vậy, yên tâm đi, tỷ sẽ không nói đâu." Tố Nguyệt thu lại nụ cười, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, "Muội muốn tốt cho ta, ta biết, chỉ là chuộc thân không đơn giản như vậy, hơn nữa thế tử phu nhân tương lai cũng không nhất định sẽ giống như người trong giấc mơ của muội, muội đừng suy nghĩ nhiều quá, bây giờ cứ lo chăm sóc bản thân cho tốt đi đã."
Việc này quả thực không vội vàng được, Ngưng Hương cúi đầu dạ một tiếng.
"Vậy muội nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài nhìn một chút." Tố Nguyệt nhìn ra cửa, "Thế tử sắp về rồi , bên ngoài tuyết lớn, ta phải đi đón ngài."
Ngưng Hương gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống nhìn nàng nói, "Tỷ đi đi."
Tố Nguyệt cười cười, đứng dậy, bưng khay rời khỏi phòng.
Ngưng Hương thu hồi ánh mắt, nhìn lên nóc nhà, khẽ thở phào một cái.
Ông trời đối với nàng cũng không tệ, để cho nàng sống lại một lần nữa, lần này chắc chắn nàng sẽ nghĩ ra biện pháp bảo vệ bản thân, cũng như bảo vệ những người thân bên cạnh. Hôm nay đã là hai mươi tám, cuối tháng nàng nhất định phải về nhà, thăm đệ đệ một chút, đời kiếp đệ đệ đang sống thật tốt đến cuối năm, nhưng lại bởi vì đùa nghịch băng trên sông nên không cẩn thận rơi vào vết nứt của tảng băng...
Nàng không cho phép hắn đi đến bờ sông nữa, nếu hắn cứ nhất quyết đi nàng sẽ đánh, đánh cho tới khi hắn nhớ kỹ lời dạy của nàng.
Trong lúc vừa khóc vừa suy nghĩ, dưới mái hiên đột nhiên truyền đến giọng nói nam nhân quen thuộc, "Ngươi đi nhìn xem các nàng bày cơm chưa, ta qua thăm Ngưng Hương một lát."
Ngưng Hương trong lòng căng thẳng, nhanh chóng lau khô nước mắt trên mặt, nhắm mắt lại.
Nàng rất sợ người nam nhân kia, nếu như nàng giả bộ ngủ, hắn nhìn một cái rồi sẽ đi chứ?