Dịch: Nguyễn Hạ Lan
'ĐỊNH QUYẾN RŨ AI?'
*****
Làn gió đêm mát rượi khẽ lướt qua, mùi mồ hôi trên người anh chui vào khoang mũi, mang theo tia cám dỗ khó gọi tên, lặng thầm chìm xuống đáy tim. Lưng Kiều Mộ dán lên vách tường đã phát lạnh, cô ngẩng đầu, thở hổn hển.
Trước nay, Tiêu Trì luôn trực tiếp, song giây phút này anh lại không hề bình tĩnh, thậm chí còn hơi hoảng. Thực sự có phần... bất ngờ. Hàng mi Kiều Mộ giấu trong bóng tối chớp chớp, đôi mắt bừng ánh cười nồng đượm, "Bằng không anh tưởng thế nào?"
"Tưởng thế nào? Giỡn xong rồi tính quẳng đi, đâu ra chuyện tiện lợi thế." Tiêu Trì nhìn vào mắt cô, nghiến răng cảnh cáo: "Không được lấy!"
Dứt lời, bên kia phòng khám truyền tới tiếng động có người đang đi vào cửa, cả hai đều giật mình.
Tiêu Trì nhanh chóng khôi phục nhịp thở, khẩn trương giơ tay che miệng cô, xoay đầu nhìn bên ngoài.
Đứng ở góc độ của anh, vừa vặn trông thấy được cửa sau của phòng khám. Ánh sáng hiu hắt, người tới mặc sơ mi trắng quần âu đen, bước chân nặng nề và do dự.
Người đó đã đi hết hành lang gấp khúc. Nhận ra là Tần Bân, hai đầu lông mày Tiêu Trì bỗng chốc trĩu xuống.
"Kiều Mộ à?" Tần Bân đột nhiên cất lời, tiếng bước chân cũng mỗi lúc một gần.
Tầm mắt của Kiều Mộ bị Tiêu Trì che khuất, cô không thể nhìn thấy tình hình viện trước. Nghe ra giọng của Tần Bân, cô lặng lẽ trợn mắt, đốm lửa không tên bốc lên.
Anh ta đến làm gì?
Tiếng bước chân tới ngoài nguyệt môn*, Tiêu Trì khẽ mài hai hàm răng vào nhau, lấy tay che miệng Kiều Mộ, ngọn lửa ghen tuông cuồn cuộn trong lòng, anh lại cúi đầu phủ kín môi cô.
Ấu trĩ! Kiều Mộ cười thầm, hai tay túm lấy chiếc áo phông của anh. Dưới lòng bàn tay, trái tim đang đập điên cuồng của Tiêu Trì, hệt thủy triều xuyên qua lớp vải vóc, dần dần trùng khớp với nhịp tim cô.
"Kiều Mộ..." Tiếng Tần Bân bỗng nhiên im bặt, dừng chỗ nguyệt môn. Anh ta nheo mắt không dám tin, há miệng mà chẳng phát ra nổi chút âm thanh nhỏ.
Phòng khách vẫn sáng đèn, hai bóng dáng nơi hành lang gấp khúc bên phải cửa lớn, dẫu hóa thành tro, Tần Bân liếc mắt cũng có thể nhận ra ngay chính là Kiều Mộ và Tiêu Trì.
Anh ta biết cô không thích mình, nhưng chưa bao giờ nghĩ, có một ngày sẽ tận mắt trông thấy cô và người đàn ông khác ôm hôn thắm thiết như vậy...
Tiêu Trì bình thản dời môi, híp mắt quay đầu đối diện với cái nhìn của Tần Bân. Anh vừa thở gấp vừa cười nói: "Tổng giám đốc Tần, muộn thế này còn tìm bạn gái tôi có chuyện gì?"
Kiều Mộ bị vây trong vòng ôm của Tiêu Trì, đôi mắt hiện lên vẻ tinh nghịch. Cô duỗi ngón tay trỏ chọc mạnh vào l*иg ngực anh.
Cô thành bạn gái anh lúc nào hả?
"Có việc nghiêm túc!" Mặt Tần Bân lạnh đi, ánh mắt toát ra sự tức giận: "Tôi cần nói với cô ấy!"
"Chẳng có gì hay để nói hết! Tôi hy vọng chuyện chiều này sẽ không xảy ra nữa!" Kiều Mộ giành mở miệng trước khi Tiêu Trì lên tiếng. Cô dửng dưng nói: "Tốt nhất không phải ý của anh, bằng không mọi người đều khó coi đấy!"
Đứng sững tại chỗ, hai tay Tần Bân siết chặt thành nắm đấm, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, đôi mắt vẫn chiếu thẳng vào họ. Hồi lâu, anh ta từ từ quay gót, cất bước đi ra ngoài, "Không phải ý của anh! Chúc em hạnh phúc!"
Giọng nói khàn khàn cùng tiếng bước chân nện mạnh bị gió đêm thổi tan, dần dần biến mất không còn nghe thấy nữa.
Dưới ánh đèn lờ mờ, tiếng cửa lớn của phòng khám đóng lại, tất cả trở về với yên tĩnh, tiếng ve râm ran lúc gần lúc xa.
Kiều Mộ đẩy Tiêu Trì ra, gắng đứng thẳng lên. Mới đi được một bước, cô lại bị anh kéo về, cả cơ thể đυ.ng phải vòm ngực dày rộng của anh, bả vai khẽ đau.
"Chơi anh sao?" Tiêu Trì ôm cô, sức lực kinh người. Khóe môi không ngừng cong lên.
Hôm ấy, lời Tam Nhi nói trên xe quả tình rất có lí, thật sự bên nhau, tương lai dẫu có chuyện gì xảy ra, đều có khả năng anh sẽ không thể dứt ra để ở cạnh cô.
Tiêu Trì từng nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này. Ban nãy ăn tối, khi nghe thấy ông cụ Kiều nói bố mẹ Tần Bân tới nhà bàn chuyện kết hôn của cô và Tần Bân, anh không cam lòng, nhưng nhiều hơn là những bực bội không thể giải thích rõ.
Sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát, anh phấn đấu một mạch từ cấp sở tới cục cảnh sát, đúng là anh đã gặp không ít cô gái, cả trong lẫn ngoài ngành. Nhưng sâu trong lòng anh thủy chung luôn nhớ kĩ gương mặt lạnh lùng trong trẻo của cô, nhớ lúc cô cầm súng trả cho anh, nhớ xúc cảm lành lạnh khi chạm phải lòng bàn tay cô.
Tia lạnh lẽo ấy chìm xuống tận đáy lòng, bén rễ nảy mầm, cuối cùng đợi được sự đáp lại của cô, mầm cây mạnh mẽ lớn lên. Ai dè, một chậu nước lạnh trút ngay vào đầu, chết úng luôn.
Lại không gì hơn đồ phá hoại này.
"Anh để em chơi à?" Kiều Mộ ngẩng mặt, ánh cười chứa chan trong mắt.
"Công việc bác sĩ này rõ thật không phù hợp với em đâu. Em nên đi làm đặc vụ đi!" Tiêu Trì khom người gác cằm lên bờ vai mảnh mai của cô, tiếng cười vui sướиɠ không ngừng tràn ra trong cuống họng: "Ngã trên tay em, xem như anh lời rồi!"
Kiều Mộ đẩy Tiêu Trì ra, cô khoanh tay dựa vào tường, nhàn nhạt nói: "Vậy giữ mạng trở về đấy!"
"Vẫn giữ cho em mà!" Tiêu Trì nghiêng người qua, hôn 'chụt' lên trán cô, nhéo mạnh bả vai cô một cái rồi quay lưng sải bước khỏi giếng Trời.
Kiều Mộ nhíu mày, vô thức xoa xoa bả vai bị anh bị anh nhéo đau, dõi mắt nhìn theo bóng dáng cao lớn của anh.
Viện trước không bật đèn, bóng hình anh hòa vào sắc đêm, đường nét mờ dần.
Đợi bóng anh hoàn toàn rời khỏi tầm mắt, tiếng cửa lớn mở ra đóng lại tắt hẳn, cô thở phào nhẹ nhõm, đi tắt đèn phòng khách, sau đó lên lầu.
Mong sao anh nói được làm được...
Sáng sớm, Kiều Mộ thức dậy đánh cọc gỗ, tiện thể kể với ông nội chuyện bố mẹ Tần Bân đến nhà không liên quan tới Tần Bân.
"Ý của bố mẹ cậu ta, còn không phải ý của cậu ta sao? Có gì khác nhau." Ông nội buồn bực nói: "Bố mẹ cậu ta còn bảo gì mà thay bố mẹ cháu chăm sóc cháu. Mặt cháu thế này, liệu được mấy nhà chồng chấp nhận nổi."
"Quang minh chính đại nhỉ!" Kiều Mộ cau mày, tăng thêm lực trên tay.
Tóm lại, họ tự coi mình là chúa cứu thế đây mà! Quả nhiên cha mẹ nào thì con nấy.
"Họ còn đến nữa đấy, ông mặc kệ chuyện này!" Ông nội hừ một tiếng, thu thế rồi lau mồ hôi xách chim họa mi sang tìm bác Trần A cùng tản bộ.
Kiều Mộ nhún vai, đánh đủ nửa tiếng. Cô hoạt động gân cốt ở chân một lúc, đoạn lên tầng tắm rửa, thay quần áo đi làm.
Trương Dương đã tỉnh, tình trạng cơ bản giống với phán đoán của cô. Trở lại phòng làm việc, nhớ ra thuốc dự phòng trong hòm thuốc đã gần hết, cô cất tiếng chào Mạnh Trường Phong, rồi lên danh sách, đến phòng thuốc mua bổ sung.
Bận rộn đến giờ nghỉ trưa, vốn định đến ngó qua Hoàng Viện, nhưng không ngờ bị bố mẹ Tần Bân chặn đường.
Kiều Mộ nhịn xuống vẻ không vui, mời họ tới quán cá nấu nồi đá không xa đối diện bệnh viện để ăn trưa. Có lẽ Tần Bân đã nhận được tin, các món vừa được bưng lên thì anh ta cũng tới cửa.
"Tần Bân nhà chúng tôi rất thích cháu. Vì cháu, nó biến mặt mình bị thương thành nông nỗi này. Làm bố mẹ, ai mà không mong con cái mình hạnh phúc." Liêu Bồi Thanh giơ tay chỉ vào mặt Tần Bân, giọng điệu bất mãn: "Cháu không đau lòng tí nào sao?"
Tần Mộ ngẩng đầu, bấy giờ mới để ý thấy trên mặt Tần Bân dán băng cá nhân, hẳn là vết thương nhỏ.
"Không liên quan đến cô ấy, chẳng qua mặt con nổi mụn thôi." Mặt Tần Bân lạnh tanh, rành rành đang tức giận: "Con nói rồi, chuyện của con, không cần bố mẹ phải tham gia."
"Cái gì gọi là tham gia! Con thích thì chúng ta giúp con nghĩ cách cưới người ta về. Mấy năm nay giới thiệu cho con còn ít sao?" Tần Vĩnh Thọ gập ngón tay, gõ mạnh lên bàn.
Kiều Mộ nhướng mày, chợt nghĩ tới lời chị cả Thanh Lam nói, bậc phụ huynh có thể nuôi dưỡng nên đứa trẻ 'gấu' như vậy, tuyệt đối không phải cha mẹ chồng tốt, quả nhiên là thật.
Chỉ bởi Tần Bân thích, cho nên không thèm đếm xỉa đến ý nguyện của họ, ép buộc họ phải kết hôn?
Bệnh không nhẹ nha.
"Chuyện này không cần bố mẹ lo!" Tần Bân đùng đùng nổi giận, anh ta đứng bật dậy, túm cổ tay Kiều Mộ, kéo cô bước nhanh ra ngoài.
Mặt Trời ban trưa gay gắt, lưng áo sơ mi màu đen của anh ta gần như ướt đẫm, không biết đã đến đây bằng cách nào.
Vùng khỏi tay Tần Bân, Kiều Mộ khoanh tay, nheo mắt nhìn anh ta, "Tôi không cần thương hại, cũng không cần người ngoài tới thay cho bố mẹ tôi! Không ai thay thế được bố mẹ tôi hết."
Tần Bân cúi đầu, nghiêng mặt đối diện với cô, anh ta cụp mắt nhìn mặt đất nóng rát, im lặng rất lâu.
Kiều Mộ chẳng có một tí ti cảm thông. Đợi đèn xanh sáng lên, cô liền băng qua đường, quay lại bệnh viện lấy xe.
Về nhà ăn trưa, Hoàng Viện gọi điện thoại cho cô, con bé hỏi cô cuối tuần này con bé có thể dọn đến chưa với giọng điệu yếu ớt.
Kiều Mộ đồng ý rất vô tư. Gác máy, cô xách hòm thuốc và thuốc đã mua được, rẽ sang phòng thuốc tìm ông nội. Vào cửa, ngồi xuống ghế, cô giải thích về hoàn cảnh của Hoàng Viện cho ông nội nghe, bình thản nói: "Cháu đã đồng ý với cô bé rồi ạ!"
"Đón con bé qua đây đi! Còn nhỏ thế mà đã gặp bao chuyện phiền lòng như vậy! Vừa vặn có người bên cháu." Ông nội Kiều thở dài, nhìn sang hòm thuốc trên tay cô, "Chuyện Tiêu Trì với cháu thế nào rồi?"
"Không có chuyện gì ạ." Động tác trên tay Kiều Mộ thoáng khựng lại.
Ông nội lim dim mắt, nhẹ nhàng đung đưa cái ghế bập bênh và nói: "Thằng ranh này còn hợp ý ông. Hai năm cháu ra nước ngoài, nó hay tới bầu bạn với ông lắm. Nhưng mệnh của nó không tốt, xưa nay ông Hứa cháu nhìn người chưa bao giờ sai. Lúc trước, nếu chẳng phải bố mẹ cháu nhất quyết không tin thì bây giờ ông cũng đâu đến nỗi canh cánh thế này. Cái gì cũng có chừng có mực thôi."
'Vâng', Kiều Mộ khẽ nhấp môi, gật đầu, dọn sạch hòm thuốc.
Khi tới đáy hòm, cô phát hiện không biết có thêm một cái thẻ nhớ trong đấy từ bao giờ, bên trên còn có một vết máu đã khô.
Đây là... Kiều Mộ bỏ hòm thuốc xuống, cầm thẻ nhớ lên lầu tìm đầu đọc thẻ. Mở hồi lâu mà máy tính không chạy, trán cô vã mồ hôi.
Tối hôm ấy đi gặp Khương Bán Hạ, lúc hấp hối, tay cô ấy gác lên hòm thuốc của Kiều Mộ. Khi đó Trời tối không chú ý, về sau trong thời gian này cũng không dùng tới hòm thuốc, cho nên không nhận ra.
Máy tính chạy chương trình, Kiều Mộ siết chặt nắm tay, cắm đầu đọc thẻ vào ổ.
Nhìn chằm chằm tên những tệp ấy một lúc, cô ngập ngừng nhấp chuột mở ra.
Xem xong toàn bộ tài liệu, đáy lòng Kiều Mộ dâng lên cảm xúc bất an. Cô nhanh chóng lấy di động chụp lại tài liệu, gửi cho Tiêu Trì.
Không thể kết nối, gọi điện cho Tam Nhi cũng vậy.
Rút thẻ nhớ ra, nghĩ tới Quan Công vẫn đang nằm trong bệnh viện, cô chạy luôn xuống lầu.
"Ông ơi, cháu ra ngoài một lát!" Kiều Mộ băng qua viện trước, hô một tiếng. Cũng chẳng bận tâm ông nội có nghe thấy hay không, cô đã theo lối cửa nhỏ đi lấy xe, vừa gọi cho Quan Công vừa lái xe đến bệnh viện.
Trước đấy, Khương Bán Hạ bị thương, 'phía dưới' của cô ấy rõ ràng bị xé rách, Kiều Mộ chỉ nghĩ theo hướng 'xâm hại tìиɧ ɖu͙©', nhưng chính Hoàng Viện đã nhắc tới tàng trữ vận chuyển ma túy bằng cơ thể. Đúng là chưa từng nghĩ tới sẽ có loại thủ đoạn như vậy.
Đỗ xe, Kiều Mộ đi xuống, chạy bước nhỏ vào sảnh lớn của bệnh viện, vội vã nhấn nút thang máy, đồng thời không ngừng gọi cho Tiêu Trì.
Cô biết anh đang theo vụ án của Sang Thiên, tuy nhiên cô không nói toạc ra. Lần này đột nhiên không có tin tức, chắc hẳn đang thực hiện hành động bắt giữ.
Ra khỏi thang máy, Quan Công đã đứng đợi trước cửa. Trông thấy cô, gã lập tức trở vào phòng bệnh.
"Nghĩ cách liên lạc với anh ấy! Sắp có chuyện rồi!" Kiều Mộ thở gấp, đóng cửa lại và mở luôn nắp chai nước, ngửa đầu uống.
Quan Công xem qua ảnh cô gửi. Chẳng mấy chốc sau khi nhận được thẻ nhớ đã có đồng nghiệp tới. Cắm thẻ nhớ vào máy tính, xem hết tài liệu, gã lập tức liên lạc với sếp phó Lương - tổng chỉ huy của vụ án này.
Kiều Mộ cắn chặt môi, ôm cánh tay đứng một bên.
Một lát sau, Quan Công kết thúc cuộc gọi, ỉu xìu mở miệng: "Đội trưởng Tiêu bảo nhiệm vụ vẫn tiếp tục! Anh ấy sẽ giữ mạng quay về."
Có lẽ là chạy quá gấp nên mồ hôi trên mặt Kiều Mộ hãy còn lấm tấm, những lo âu viết đầy trong mắt, gần như không giấu nổi. Quan Công miết miết di động, giống như phát hiện một bí mật bất ngờ nào đó, gã thầm cười thành tiếng.
Kiều Mộ khôi phục cảm xúc, cô vẫy tay tạm biệt, rời đi.
Vào lại trong xe, uể oải dựa lưng ghế, sau một loạt tưởng tượng về tình trạng cái chết của Tiêu Trì, rốt cuộc cô mới hoàn toàn bình tĩnh.
Coi như không có chuyện gì xảy ra, Kiều Mộ về Nhân Tế Đường, ông nội đã nghỉ trưa. Cô sẽ sàng thu dọn hòm thuốc rồi xem thời gian, quay lại bệnh viện làm việc.
Buổi chiều, Hứa Thanh San bất ngờ đến tìm Mạnh Trường Phong. Cô nàng bừng bừng lửa giận.
Không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, Kiều Mộ giao bệnh nhân cho y tá, nghi hoặc đi theo.
Vào phòng làm việc, Hứa Thanh San như lên cơn điên, cầm xấp văn kiện trên bàn làm việc việc hung dữ đập xuống, chỉ vào mũi Mạnh Trường Phong và mắng: "Anh có ý gì đây? Vậy mà lại bắt tay với cái tên khốn Tần Bân lừa Kiều Mộ."
Kiều Mộ khẽ nhăn mày, cô bước vào kéo Hứa Thanh San qua một bên, trừng mắt cảnh cáo, sau đó quay sang nhìn Mạnh Trường Phong.
Mạnh Trường Phong xấu hổ, xoa xoa tay, ngượng ngùng đứng dậy: "Tôi thật sự không lừa Kiều Mộ! Anh Tần cũng vậy! Anh ấy tìm tôi ăn cơm là muốn giúp Kiều Mộ mau chóng hồi phục khuôn mặt."
Hứa Thanh San hiển nhiên chẳng tin, cô nàng hất cao cằm, nheo mắt nhìn anh ta chòng chọc, mạch máu gần hai bên huyệt thái dương nổi lên, chẳng khác gì gà mẹ bị chọc giận, sẵn sàng nhảy bổ vào mổ người ta bất cứ lúc nào.
"Vô ích thôi! Anh về nói với anh ta, cho dù anh ta đem mặt mình châm thành cái sàng, tôi cũng không cảm động đâu!" Kiều Mộ quẳng lại câu này, tiếp đấy lôi Hứa Thanh San ra ngoài.
Trưa nay, thấy mặt Tần Bân dán băng cá nhân, cô còn lấy làm khó hiểu, hóa ra chuyện là vậy. Thảo nào Liêu Bồi Thanh chỉ trích cô không xót con trai bà ta.
Đúng là một nhà thần kinh.
Đi tới hành lang, con ngươi Kiều Mộ tối đi, cô giơ ngón trỏ dí mạnh vào trán Hứa Thanh San, "Mày có thể thảo luận với tao trước không hả. Chẳng trách chị cả, chị hai đều bảo mày là đứa ngốc nhất."
Hứa Thanh San lè lưỡi, giọng điệu yếu hẳn đi. Cô bạn lấy lòng với Kiều Mộ: "Tối hôm nọ tao đi ăn cơm cùng phía đối tác, bắt gặp hai người họ, định báo cho mày mà về sau quên béng!"
Kiều Mộ căn bản chẳng tin. Cô nâng cổ tay nhìn đồng hồ rồi kéo Hứa Thanh San rời khỏi cửa khoa khám chữa bệnh.
Còn mấy phút nữa là hết giờ làm, khu vực chờ đợi của phòng khám bên này đã vắng hoe, không khí oi bức thốc tới, phút chốc đã toát mồ hôi.
Vào trong đình nghỉ chân hóng mát, Kiều Mộ dừng bước nhìn Hứa Thanh San, bảo cô nàng kể rõ ngọn ngành.
Chuyện đã mấy hôm trước, giờ mới nhớ tới để nổi bão, cung phản xạ của cô nàng dài quá cơ.
Hứa Thanh San giơ tay làm quạt, ra sức quạt gió cho mình, "Buổi trưa tao đi chọn váy, gặp ba người nhà Tần Bân, còn nghe thấy anh ta gọi điện thoại cho bác sĩ Mạnh nói chuyện về mày. Tan họp, tao qua đây luôn, sợ mày bị người ta che mắt, chẳng nghĩ nhiều đến thế."
"Mày nom tao giống bị người ta che mắt không?" Kiều Mộ cốc đầu cô bạn một cái, bảo cô nàng đợi mình cùng ăn tối.
Quay lại phòng làm việc, vừa thấy cô, Mạnh Trường Phong bèn đứng phắt dậy, trên mặt lộ nụ cười gượng gạo.
"Không liên quan đến anh, là con bạn nối khố của em kích động quá" Kiều Mộ xua tay, xách túi, bổ sung thêm câu: "Chuyện mặt em thế nào, em rõ hơn Tần Bân. Anh cũng hiểu rõ hơn cả anh ta, vậy mà còn làm bậy theo à?"
Mạnh Trường Phong cười khổ: "Một ngày anh ta gọi mười mấy cuộc điện thoại, anh cũng bị quấn lấy nên hết cách."
"Anh ta gọi tới nữa thì cứ bê nguyên si lời của em nói lại với anh ta." Kiều Mộ quả thực dở khóc dở cười.
Đầu óc Tần Bân có vấn đề không thế? Chưa gặp người nào ngang như vậy.
Buổi tối Hứa Thanh San phải đi làm nên chọn chỗ ăn cơm gần đài phát thanh của cô nàng. Kiều Mộ kể hết đầu đuôi chuyện bố mẹ Tần Bần đến cửa, sau đấy chuyển đề tài, cô hỏi: "Ngoài đoán bừa chuyện tình duyên ra, mày có sở trường gì khá hơn không?"
"Chẳng có sở trường gì hết! Nhưng nói thật, Mạnh Trường Phong hợp với mày lắm luôn!" Miệng nhét đầy rau, Hứa Thanh San lúng búng: "Hôm nay tao cư xử với anh ta như thế mà anh ta cũng không nổi giận."
Kiều Mộ lặng lẽ lườm Hứa Thanh San một cái, móc tờ giấy trong túi quần ra đưa cho cô bạn: "Xem xem họa hay phúc."
Hứa Thanh San gắng sức nuốt rau trong miệng xuống, cầm lấy tờ giấy. Cô bạn nghía qua rồi để lên bàn, mở khóa di động.
Kiều Mộ nghiêng đầu nhìn màn hình một lúc, lấy tờ giấy về: "Hay đừng xem nữa đi, đỡ phải bị mày xem cho chết!"
"Không có ngày giờ sinh cụ thể, khó tính ra lắm! Có điều, xem ngày sinh tháng đẻ thì vẫn hung lắm đấy!" Hứa Thanh San chau mày: "31 tuổi, nam giới?"
"Hung lắm ư." Kiều Mộ lảng tránh câu hỏi. Cô cụp mắt, mờ ám nhìn chằm chằm vào ngực Hứa Thanh San: "Muốn quyến rũ ai?"
"Người đã định sẵn trong số mệnh của tao ấy." Hứa Thanh San nhướng mày đắc ý: "Một người cực kì tài hoa, mặt mũi và vóc dáng đều có thể coi là hoàn mĩ. Đợi tao theo đuổi được sẽ mời mày cùng ăn bữa cơm nhá!"
Kiều Mộ 'ờ' một tiếng, lạnh lùng chẹn họng cô bạn: "Chẳng phải ông nội Hứa bảo mày phải cưới về một chàng rể sao?"
Hứa Thành San sặc nước miếng, ho khan kịch liệt một hồi, trừng mắt ai oán nhìn Kiều Mộ: "Đừng nói chuyện gây chết người được không?"
"Được." Kiều Mộ gật đầu.
Hứa Thanh San lại sặc, tặng luôn cho Kiều Mộ một cái liếc xéo.
Kiều Mộ tỉnh bơ, hoàn toàn không để lửa giận của cô nàng vào trong mắt.
Hôm sau, học sinh đến bệnh viện truyền dịch dinh dưỡng tăng lên, y tá khoa châm cứu bên này bị điều động sang bên đó hỗ trợ. Mạnh Trường Phong và Kiều Mộ cũng chẳng kịp uống nước. Mãi tới thứ Năm, Tiêu Trì vẫn không có bất cứ tin tức nào cho Kiều Mộ, trái lại là Quan Công gọi điện thoại một lần, bảo cô đừng lo lắng quá!
Hình như cô... cũng không quá lo lắng.
Buổi chiều tan làm, Kiều Mộ lái xe đến trường cấp hai Số Bốn đón Hoàng Viện về Nhân Tế Đường, sắp xếp cho cô bé ở gian phòng bên cạnh phòng mình, rồi cùng cô bé thảo hiệp ước ba chương: Thứ nhất, trước tuổi trưởng thành, không cho phép 'quan hệ' với Trương Dương, nếu có thì phải mang 'bao'.
Thứ hai, phải hoàn thành bài tập trong thời gian sớm nhất, nếu điểm trung bình cuối kỳ thấp hơn 90, tự mình 'cuốn xéo'.
Thứ ba, thẻ Khương Bán Hạ để lại, sau khi công chứng, tạm thời dùng theo cách tính phí sinh hoạt, chi trả hàng tháng cho đến khi cô bé đủ 18 tuổi mới được toàn quyền sử dụng. Thời gian sống ở Nhân Tế Đường, không được đi sớm về khuya, phải vâng lời.
"Em cam đoan sẽ làm được!" Hoàng Viện thẳng sống lưng, gương mặt thanh tú non nớt thấp thoáng toát ra tia quật cường: "Vi phạm bất cứ điều nào, em tự rời đi!"
Kiều Mộ gật đầu, kéo cô bé xuống lầu ăn cơm.
Tuần tới, Trương Dương phải tham gia kì thi đại học, trước khi xuất viện, Kiều Mộ sắp xếp cho hai đứa gặp mặt nhau một lần. Hai đứa làm hòa, hôn hít cũng chẳng tránh mặt cô, trẻ con bây giờ rõ thật...
Ăn tối xong, ông nội phấn khởi, chuyển bàn cờ tới dưới gốc hồng ngoài viện trước, nghiêm túc dạy Hoàng Viện đánh cờ. Kiều Mộ nhìn một chốc, thấy Hoàng Viện có khả năng tiếp thu cao, cô đi lên lầu tiếp tục 'giày vò' mặt mình.
Hiệu quả thuốc bôi không lớn, nhưng châm kim vào, cảm giác đau đã gần với mức độ 3.
Lúc châm mặt mình thành con nhím, di động bỗng đổ chuông. Nhìn dãy số hiển thị trên màn hình là của Tam Nhi, tim Kiều Mộ thắt lại.
Nghe nói Tiêu Trì bị thương, Kiều Mộ gỡ kim trên mặt xuống, cầm chìa khóa xe, cuống cuồng xuống lầu. Chân trước cô vừa đi, chân sau Tần Bân đã vào cửa. Ông nội không tiếp chuyện với anh ta, vẫn tiếp tục dạy Hoàng Viện chơi cờ.
Tần Bần ngại ngùng đứng một bên, khẽ nhấp môi, chốc chốc lại nhìn lên lầu.
Kết thúc một ván, Hoàng Viện mở nắp ấm trà, thấy đã hết nước, cô bé lanh lợi bưng ấm sang phòng khách thêm nước cho ông nội Kiều và Tần Bân.
Hoàng Viện pha hẳn một ấm trà mới, đưa trở lại. Ông cụ Kiều ngồi trên ghế bập bênh, Tần Bân ngồi trên ghế đá, thẳng sống lưng, hai người không nói gì. Trong sân yên tĩnh, xa xa ve kêu dắng dỏi từng hồi, gió mát thi thoảng thổi qua, cây hồng già xào xạc.
Hoàng Viện nhìn Tần Bân, lấy trong khay trà một chiếc chén sạch, rót cho anh.
Dáng vẻ không tệ, nhưng kém hơn Tiêu Trì chút. Rót trà xong, cô bé mỉm cười với ông nội, giơ tay chỉ lên lầu: "Ông ơi, cháu lên đọc sách. Ấm trà này lát nữa cháu xuống dọn dẹp ạ."
Ông cụ Kiều phất phất tay, ngồi lên cầm một quân cờ, miết trong tay, cũng không nói gì. Qua một lúc, nghe thấy tiếng động trên lầu, ông híp mắt, quay sang nhìn chằm chằm Tân Bân: "Năm nay là năm thứ bao nhiêu rồi?"
"Gì ạ?" Tần Bân ngẩn người.
Ông cụ khẽ 'xùy' một tiếng, khép mi, nhè nhẹ đung đưa chiếc ghế: "Từ lúc mặt Kiều Mộ bị thương tới giờ, suốt 15 năm nay, ta tưởng lần này cậu tới sẽ có trách nhiệm hơn chứ, vẫn không à?"
"Ông Kiều..." Mặt Tần Bân trắng bệch, hít thở bỗng chốc trở nên nặng nề, gân xanh trên trán nổi lên, như thể bị người ta giáng cho một cái bạt tai thật mạnh.
"Cháu gái ta thế nào, không ai rõ hơn ta. Nó ngốc nữa cũng sẽ không để cả cây châm cắm vào mặt, làm bị thương đến dây dây thần kinh." Ông cụ lạnh giọng.
Năm đó mặt Kiều Mộ bị thương, ông đã hỏi đám trẻ chơi bóng hôm ấy, ai là người ném quả bóng vào cô, trong đó cũng bao gồm cả Tần Bân.
Tần Bân không thừa nhận, những đứa khác cũng không thừa nhận. Nhưng xâu chuỗi những lời ấy lại với nhau, về cơ bản có thể biết được là ai làm.
Trẻ con nói dối, lô gic không rành mạch như vậy, duy có Tần Bân là ngoại lệ.
Chính bởi quá lô gich và hợp lí nên ông cụ mới khẳng định chính là anh ta.
Nói ra cũng lạ, Kiều Mộ không biết là anh ta làm, nhưng chán ghét dành cho anh ta từ nhỏ đến giờ vẫn không thay đổi.
"Cháu thừa nhận, mặt Kiều Mộ quả thực là do cháu mới trở nên như vậy." Tần Bân cúi đầu, thấp thỏm không thôi; "Cháu chỉ là muốn bù đắp, chăm sóc cho cô ấy."
"Bù đắp, nói nhẹ nhàng thật!" Ông cụ mở bừng mắt, ánh nhìn vô cùng sắc bén: "Cậu đi đi! Không cần đến quấy rầy chúng tôi nữa! 15 năm nay không có cái gọi là bù đắp và chăm sóc của cậu, con bé vẫn sống tốt như thường."
Tần Bân vịn vào bàn, từ từ đứng dậy, há miệng nhưng chẳng biết nên nói gì.
Anh ta cho rằng bí mật này sẽ mãi mãi không có ai biết, thì ra, ông cụ vẫn luôn nhìn anh ta.
Nhìn anh ta hàng năm đến đây biếu rượu tặng trà, nhìn anh ta quấn lấy Kiều Mộ, hệt một trò đùa.
"Ông giữ gìn sức khỏe!" Tần Bần khom lưng thật thấp, rồi quay gót, nện bước đi ra ngoài.
Ông cụ xua xua tay, chẳng đáp lời.
Kiều Huy chắc chắn sẽ không quay về, chỉ còn lại mình Kiều Mộ, nói gì ông cũng sẽ không để cô cháu gái lấy chồng xa. Đặc biệt còn là người đàn ông không hề có trách nhiệm này.
-------
Kiều Mộ lái xe như bay, chạy một mạch đến nửa chừng đột nhiên quay đầu xe, lái tới quán rượu phía trước, tốc độ xe cũng chậm đi.
Di động lại có cuộc gọi, vẫn là số của Tam Nhi.
Kiều Mộ bắt máy, giọng điệu dửng dưng: "Tôi không phải siêu nhân, cũng không phải người nhện, càng không có bản lĩnh lên Trời xuống đất, bị thương thật thì gọi cho cấp cứu, tìm tôi cũng vô dụng."
Bên tai yên lặng hẳn, Kiều Mộ khẽ mím môi, cúp máy, tiện thể tháo tai nghe.
Nếu đúng là Tiêu Trì bị thương, Tam Nhi phải khóc chứ không phải còn có lòng dạ hỏi cô đi đến đâu rồi.
Tối hôm đó trên cầu Tiền Thủy, Quan Công gào to một hồi, đến giờ cô còn nhớ như in.
Giọng khàn khàn đến xé rách, mang theo hoảng loạn vỡ vụn không kịp đề phòng và nỗi sợ hãi trước cái chết trực diện, xuyên qua màn mưa trút thẳng vào tim cô. Đó mới là anh chị em ruột thịt, là cảm xúc bình thường trước chuyện đang xảy ra trước mắt.
Ở nước ngoài, cô từng gặp rất nhiều trường hợp như thế, Tam Nhi diễn giả quá.
Đỗ xe bên đường, Hứa Thanh San bỗng gửi cho cô một bức ảnh. Trong ảnh, Lí Thành An, Lư Triển Bằng, còn có cả Trương Lương Nghiệp ngồi trong quán uống cà phê, mặt người nào cũng ngập tràn vẻ ủ ê sắp gặp rắc rối.
Kiều Mộ chăm chú nhìn một lúc, gửi lại một tin nhắn nghi hoặc: "Ý gì đây?
Hứa Thanh San mau chóng trả lời: Có phải Ông cụ nhà mày nắm phương thuốc bí mật gì trong tay không? Lí Thành An đàn đúm với đám người Sang Thiên, lại lười không đến Nhân Tế Đường, sẽ không phải nhăm nhe căn nhà với cả mày chứ?
'có công thức bí mật, căn nhà thì đáng chút tiền, còn như tao thì chưa từng nghĩ tìm người đồng hành, huống chi còn là hắn ta.' Kiều Mộ lại gửi tin đi. Ngẩng đầu, cách cửa kính xe, nhìn thấy Tiêu Trì đứng bên ngoài, có khoảnh khắc sửng sốt.
Anh thảnh thơi đứng đó, một tay đút túi quần, ngậm điếu thuốc, đốm lửa đỏ trên môi chớp tỏ chớp lụi.
Quầng sáng vàng của ánh đèn đường hắt xuống, lờ mờ phác họa nên ngũ quan thâm thúy của anh, đôi mắt sáng ngời như gom hết tất cả những vì sao trên dải ngân hà, ánh nhìn lưu luyến dõi qua.
Tim Kiều Mộ loạn nhịp, đã mở khóa điều điều khiển. Anh vứt điếu thuốc, mở cửa ngồi vào trong xe, vừa kéo cô vào vòng tay. Anh nồng nàn hôn lên trán cô, giọng nói mập mờ: "Giữ mạng về cho em rồi đây...."