Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ

Chương 15: Duyên phận

Kiều Nhan vịn tường xoay người nhìn lại, phát hiện người gọi cô lại thế nhưng là vị tổng tài cô tránh như tránh tà.

"Triệu tiên sinh? Thật là đúng dịp."

Mấy ngày hôm trước vừa đυ.ng phải trên máy bay, hiện tại lại gặp anh ta ở đây, quả nhiên duyên phận không thể đùa được.

Người nọ cho dù đang ở bệnh viện, vẫn một thân tây trang giày da nghiêm túc bình tĩnh, bộ dáng tổng tài cao cấp, không hổ là lão đại trong đám thương nhân, chuyên gia bày mưu tính kế người khác.

Chỉ là lần này hơi có một chút khác biệt, anh ta không có đeo caravat, cúc áo sơ mi trắng cũng nới lỏng vài cái, lộ ra xương quai xanh mạnh mẽ, lên trên chút nữa chính là hầu kết gợi cảm, nơi đó đã từng bị cô cắn qua một lần...

Kiều Nhan đưa mắt nhìn qua chỗ khác, cảm giác chính mình vừa gặp được anh, đầu óc đều trở thành phế liệu, thật sự không nên.

Triệu Quân Khiêm bình tĩnh đi tới, nhẹ nhíu mày, trầm giọng hỏi, "Kiều tiểu thư, cô bị bệnh sao? Vừa rồi xem trạng thái của cô có vẻ không tốt lắm."

Kiều Nhan lắc lắc đầu, chỉ vì gần đây cô chạy đi chạy lại quá nhiều, bôn ba khắp nơi nên có chút mỏi mệt mà thôi, chờ qua đợt bận rộn này chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được.

"Tôi không sao, cám ơn anh. Triệu tiên sinh tại sao lại ở chỗ này..." Hỏi đến đây, Kiều Nhan dừng lại, ý thức được, đó việc riêng của đối phương, không cần cô phải hỏi thăm, hành vi này không lễ phép chút nào.

Người trong giới thượng lưu chú trọng nhất chuyện riêng tư, mà cô cũng không muốn biết.

"Tôi đến thăm một người bạn đang nằm viện, còn cô thì sao?" Triệu Quân Khiêm ngắn gọn trả lời, cũng làm ra tư thế mời cô, ý bảo bọn họ có thể đi tới hàng ghế bên cạnh ngồi xuống rồi nói.

Dù sao, sắc mặt của cô nhìn qua có chút không tốt.

Kiều Nhan nhếch miệng mỉm cười, vội vàng vẫy tay cự tuyệt, "Không có gì, thật ngại quá. Triệu tiên sinh, tôi còn có việc gấp cần xử lý."

Triệu Quân Khiêm khuôn mặt nhàn nhạt, ánh mắt sâu hun hút nhìn cô, tựa như nhìn thấu được nội tâm của cô, làm người ta có chút sợ hãi.

"Chị, đã lấy được số giường bệnh chưa? Cha ngồi xe lăn không quen. . ." Em trai Kiều kịp thời xuất hiện, giải cứu Kiều Nhan khỏi tình cảnh xấu hổ này.

Kiều Nhan nhìn em trai chạy về phía mình, trong lòng quyết tâm, hướng sang người bên cạnh áy náy nói, "Triệu tiên sinh, tôi đi trước đây, tạm biệt."

Dứt lời, cô liền chạy đến chỗ Kiều Lỗi vẫy vẫy tay, cầm biên lai cùng hồ sơ nhập viện chạy chậm nghênh đón cậu.

Chị em rất nhanh gặp nhau, một bên thảo luận cái gì đó một bên rẽ sang hướng khác rời đi.

Triệu Quân Khiêm đứng ở tại chỗ, ngoại hình cao lớn ưu tú hấp dẫn phần đông ánh mắt của người đi đường, chỉ là thần sắc thản nhiên, khí thế bất phàm, vừa thấy đã nhận ra đây không phải là người nhà bệnh nhân bình thường , cho nên cũng không có người dám đi lên bắt chuyện.

Anh ta như có như không nhìn về hướng Kiều Nhan vừa đi khuất, sau đó nâng tay nhìn đồng hồ một chút, biểu tình hờ hững.

Thư ký Lý đã đứng nấp lâu như vậy cuối cùng cũng được xuất hiện, nâng gọng kính dưới mắt, nắm tay đưa lên miệng giả bộ khụ khụ một tiếng, đi đến bên người ông chủ của mình báo cáo tình huống.

"Sếp, vị trí phòng bệnh của lão Hồ đã hỏi được, chúng ta bây giờ liền đi?" Thư ký Lý mặt không đổi sắc thực hiện đầy đủ chức trách, giả vờ không thấy được một màn vừa rồi ông chủ bị người khác cự tuyệt.

Triệu Quân Khiêm xoay người, gương mặt tuấn mỹ hiện lên biểu cảm khó đoán, đảo mắt nhìn qua thư ký Lý, nhẹ bẫng hỏi, "Cậu rất vui vẻ nhỉ?"

"A..." Ý cười trong mắt thư ký Lý cứng đờ, lập tức thu hồi sạch sẽ, đổi thành ánh mắt cẩn thận nghiêm túc còn hơn trước kia.

"Dĩ nhiên rồi, sếp. Ông Hồ không những là người quen của lão phu nhân, đồng thời còn là nhân vật mấu chốt trong kế hoạch lần này của chúng ta."

Thư ký Lý vừa đi vừa cẩn thận phân tích với ông chủ nhà mình, biểu hiện tài năng của mình đồng thời cũng phải thay đổi suy nghĩ của sếp, anh ta thật sự rất chuyên tâm làm việc nha.

Cùng lúc đó, ở bên này Kiều Nhan cũng bị em trai Kiều tò mò tìm hiểu.

"Chị, người vừa rồi đứng cùng chị là ai thế? Là bạn của chị sao?" Kiều Lỗi nhịn không được nhiều chuyện hỏi thăm.

Tuy rằng chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, nhưng cậu cũng kịp nhìn rõ, người kia so với con gái còn xinh đẹp hơn, nhưng lại cho cảm giác không dễ tiếp cận lắm, làm cho người khác theo bản năng không muốn làm phiền

"Người ta là ông chủ lớn, làm sao có khả năng là bạn của chị được chứ. Em hỏi nhiều như vậy làm gì, nhanh lên đi tìm phòng bệnh, đưa cha lên giường nghỉ ngơi trước, sắp đến giờ cơm trưa rồi"

Kiều Nhan trả lời có lệ hai câu sau đó vỗ đầu em trai, thúc giục cậu nhanh chóng làm việc, một nam sinh đã lớn như vậy còn thích nhiều chuyện làm gì chứ, không biết lòng hiếu kỳ có thể gϊếŧ chết mèo sao?

Lúc hai chạy đến nơi thì cha Kiều đang ngồi trên xe lăn, thoạt nhìn biểu tình có chút đau đớn, sắc mặt sưng đỏ không bình thường.

Kiều Nhan hoảng sợ, lập tức bảo Kiều Lỗi đi phòng cấp cứu gọi bác sĩ, còn mình thì vội vàng đẩy xe lăn chạy theo.

Mẹ Kiều lấy đồ chạy theo sau, hốt hoảng không biết phải làm sao bây giờ.

Hai bên rất nhanh chạm mặt nhau, bác sĩ cấp cứu lập tức đem người chuyển đến giường bệnh, vừa bảo y tá làm cấp cứu vừa hỏi tình huống của bệnh nhân.

Một đám người hớt hải chạy qua hành lang, vội vội vàng vàng chạy đến phòng cấp cứu, những người khác nhìn thấy tình huống khẩn cấp cũng nhanh chóng tránh sang một bên nhường cho họ một con đường, sau khi nhóm người chạy qua, mấy người qua đường nhìn quanh suy đoán liên tục.

Giờ phút này Triệu Quân Khiêm đang đứng trước lan can phòng bệnh cao cấp ở tầng cao nhất của bệnh viện, thư ký Lý đi theo phía sau, hai người đều nhìn thấy quá trình cấp cứu vừa mới phát sinh ở bên dưới.

"Sếp?" Lần này thư ký Lý đã thận trọng hơn từ lời nói đến hành động, hướng sang ông chủ dò hỏi ý đồ.

Nói gì thì nói, người kia cũng là người phụ nữ duy nhất từng lên giường với ông chủ, thật sự có thể dễ dàng để người ta chạy mất sao?

Triệu Quân Khiêm nhăn mày trầm tư, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên lan can, cũng không trả lời.

Lúc này, cửa phòng bệnh phía sau bọn họ mở ra, từ bên trong đi ra một người mặc áo blouse trắng thái độ cung kính hướng hai người cúi người chào hỏi, "Triệu tổng, ông Hồ cho mời ngài vào."

...

Sau khi đẩy cha Kiều vào phòng cấp cứu, Kiều Nhan nhịn không được một thân ra đầy mồ hôi lạnh.

Thế nhưng lúc này cô vẫn chưa thể thả lỏng, bởi vì trải qua việc này, mẹ Kiều sợ quá mà khóc nức nở, cô còn phải nhanh chóng trấn an bà.

Em trai Kiều sau khi hoảng hồn xong cũng đứng bên cạnh khuyên nhủ. Tốt xấu cũng phải để mẹ Kiều tin tưởng việc xảy ra không phải do bà chăm sóc không chu toàn, chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, chẳng ai đề phòng trước được.

Ba người thấp thỏm bất an, trong lòng nóng như lửa đốt đứng chờ ở bên ngoài, cho đến khi đèn trên cửa phòng cấp cứu tắt đi, bác sĩ từ trong đi ra nói.

"Bệnh nhân chỉ là ngồi một chỗ quá lâu khiến máu không lưu thông được cộng thêm tình trạng viêm nặng dẫn đến sốt cao... Không có gì nguy hiểm đến tính mạng, lát nữa sẽ được chuyển vào phòng bệnh cụ thể quan sát trị liệu, kính xin người nhà bệnh nhân yên tâm."

Sau khi giải thích xong, đối phương mang y tá vội vàng rời đi, chỉ để lại một nữ y tá chờ bệnh nhân sau khi ổn định rồi đẩy sang phòng bệnh tương ứng.

Mẹ Kiều cảm tạ một hồi lâu, xác định chỉ là sợ bóng gió mà thôi, tinh thần buông lỏng suýt chút nữa ngất xỉu tại đó. Kiều Lỗi nhanh chóng đỡ lấy, đỡ bà ngồi xuống một hồi lâu mới trở lại bình thường.

"Mẹ, mẹ không cần lo lắng, cha không có nguy hiểm đến tính mạng, lần này chỉ dọa chúng ta một chút thôi." Kiều Nhan với y tá cùng nhau đẩy giường bệnh, không quên an ủi mẹ Kiều một chút.

"Hù chết mẹ rồi, vậy cha con tại sao vẫn còn chưa tỉnh?" thanh âm mẹ Kiều còn run lẩy bẩy, nghĩ thôi cũng đã thấy sợ.

"Bệnh nhân bây giờ đang ngủ, chờ nghỉ ngơi đủ sẽ tỉnh lại thôi, người nhà không cần lo lắng quá mức." Nữ y tá vội lên tiếng giải thích tình huống.

Mẹ Kiều cùng Kiều Lỗi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới triệt để yên tâm.

Kiều Nhan nghe xong không khỏi thở dài, có lẽ là bởi vì vừa đến thành phố lớn khí hậu không thích hợp, cha Kiều chưa kịp thích ứng với không khí ồn ào náo nhiệt ở đây, tiết tấu sinh hoạt cũng khác ở quê. Mấy ngày vừa qua, ở khách sạn cũng chưa từng nghỉ ngơi đầy đủ, có khuyên cũng chỉ bảo là không ngủ được.

Hiện tại rốt cuộc ông cũng đi ngủ, lại do tác dụng của thuốc mê chưa hết.

Kiều Nhan vốn đang tính, sau khi chữa khỏi vết thương cho cha và em trai Kiều, cô sẽ bảo bọn họ ở lại đây, tìm một công việc ở thành phố để làm, so với ở Huyện thành nho nhỏ lạc hậu thì tốt hơn nhiều.

Nhưng bây giờ xem ra, đoán chừng có là ổ vàng cũng không bằng ổ chó nhà mình.

So với sự phồn hoa bận rộn mà lạnh nhạt của thành phố lớn, bọn họ có lẽ càng muốn nhàn nhã tự tại ở nơi thôn quê quen thuộc hơn.

Tâm tư thay đổi nhanh chóng, Kiều Nhan dụng tâm tính toán, một bên tính toán chi phí chữa bệnh ở đây, một bên hỗ trợ đem cha Kiều đặt lên giường bệnh vừa lấy được.

Chẳng qua, suy đi tính lại nhiều lần, việc trọng yếu trước mắt vẫn là chữa khỏi bệnh cho hai cha con họ cái đã, nếu không thì tất cả cũng chỉ là suy tính mà thôi.

Chờ bọn họ tiễn y tá rời khỏi, lại sửa sang lại phòng bệnh cho cha Kiều thì đã đến giờ ăn cơm trưa.

"Em trai, nơi này đã có chị chăm sóc, em và mẹ đi theo bọn họ đến nhà ăn ăn cơm đi." Kiều Nhan cầm ra phiếu cơm, chỉ vào mấy người nhà bệnh nhân khác đang chuẩn bị đi ăn, bảo bọn họ đi theo mấy người đó.

Ăn cơm xong cũng là giữa trưa, buổi chiều còn phải đi tìm vị chuyên gia uy tín kia, đến lúc đó sẽ còn bận rất nhiều việc.

Kiều Lỗi tiếp nhận phiếu cơm, nghe lời mà đồng ý.

Cậu chỉ là một thằng nhóc từ nhỏ lớn lên ở trên núi, đến nơi này chính là cái gì cũng không biết, đương nhiên chị cậu bảo làm cái gì cậu sẽ làm cái đó.

Mẹ Kiều lại lắc đầu nói không khẩu vị không muốn đi, bà hình như bị chuyện cấp cứu vừa rồi dọa sợ, lúc này nhìn không chớp mắt người đang ngủ say trên giường, không dám có gì sai sót.

Kiều Lỗi nhìn về phía Kiều Nhan, bị cô xua xua tay đuổi đi, dặn cậu đi ăn trước đi, nhớ mang ba phần đồ ăn trở về.

Mẹ Kiều trạng thái không ổn, Kiều Nhan quyết định sẽ ở lại đây cùng bà.

Rời khỏi phòng bệnh, Kiều Lỗi đuổi theo mấy người đã sắp đi xa, nhưng mà đuổi tới nơi cậu mới phát hiện bọn họ trực tiếp từ đại sảnh rời đi bệnh viện, căn bản không phải là mấy người nhà bệnh nhân muốn đi nhà ăn lúc nãy.

Cậu nhận nhầm nhóm người rồi.

Đứng trong đại sảnh, cậu nhìn quanh một vòng, khắp nơi đều người người là vội vàng qua lại, ai ai cũng giống nhau đeo lên khuôn mặt lạnh lùng, trên đầu như gắn tấm biển không liên quan chớ làm phiền.

Kiều Lỗi có chút hoảng sợ, chân vẫn đứng tại chỗ không dám chạy đi tìm ai để hỏi đường, cũng không có di động để liên hệ với chị cậu.

Đột nhiên, từ thang máy đi ra một người, thân hình cao lớn, tuấn mỹ dị thường, khí thế cường đại, Kiều Lỗi sau khi nhìn thấy nhịn không được hai mắt sáng lên.

Đương nhiên, cậu không phải bị sắc đẹp của đối phương làm cho kinh diễm, mà là đang hoang mang lo sợ, chân tay luống cuống thì rốt cuộc cũng nhìn thấy được một người quen !

Tuy rằng chỉ có gặp mặt một lần, nhưng người này có quen biết chị của cậu, nhất định có thể giúp cậu chỉ đường một chút.

Cho dù người này thoạt nhìn có chút không dễ chọc, cậu cũng bất chấp tất cả, so với người xa lạ vẫn tốt hơn, chị cậu vẫn đang chờ cậu mang cơm trở về nha.

"Này, chú gì ơi, chú chờ một chút." Kiều Lỗi nổi lên dũng khí hưng phấn mà xông lên, giang hai tay đem người ngăn lại.

"Chú, chú sao?" Thư ký Lý chăm chú nhìn ông chủ từng bước bị đối phương ngăn lại, bị một tiếng chú này thiếu chút nữa bị sặc, nhịn không được nghĩ xem là người nào váng đầu dám cản đường ông chủ của anh, đã thế còn dám xưng hô như vậy, lại thấy một tên nhóc có chút quen quen.

Thấy rõ người chạy tới, thư ký Lý không khỏi ngẩn ra, chuyện gì vậy, đây không phải là em trai của Kiều tiểu thư hay sao, là cậu "em vợ" tiện nghi của ông chủ nhà mình đây mà.

Lý Bí Thư nháy mắt rụt người lại, quyết định tạm thời đứng một bên xem tình huống phát triển thế nào.

"Chú?" Triệu Quân Khiêm nhướn mi, nhìn tiểu quỷ chặn đường trước mắt, cũng nhận ra được cậu là ai.

Kiều Lỗi bị ánh mắt thâm tường của anh liếc đến cả người giật mình, mẫn cảm nhận thấy người này không thích kiểu xưng hô kia, vì thế nhanh chóng sửa miệng.

"Vậy, cái đó, anh trai này, chị của em nói... nói anh chính là ông chủ của chị ấy, chúng ta coi như cũng có chút quen biết. Nếu đã là người quen, anh có thể bớt chút thời gian chỉ đường đến nhà ăn cho em được không? Em tìm mãi mà không thấy, chị em vẫn đang chờ em mang cơm trở về."

Thiếu niên ban đầu ăn nói lắp ba lắp bắp, về sau càng nói càng trôi chảy.

Nói xong thiếu niên nhớ lại một chút, chắc lúc ấy chị ấy nói vậy cũng chính là ý này.

Thư ký Lý lặng lẽ vươn ra ngón cái, bội phục chàng trai này không biết sợ trời sợ đất, bảo ông chủ mình, người chỉ dùng tay để ký hợp đồng toàn trên trăm triệu chỉ đường, thật sự là gϊếŧ gà bằng dao mổ trâu mà.

Không cần suy nghĩ nhiều, khẳng định sẽ là cự tuyệt rồi.

Nhưng mà, ngay sau đó, Triệu Quân Khiêm gật đầu lên tiếng trả lời.

Thư ký Lý: "..." Mặt có chút đau.