Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ

Chương 4: Lựa chọn 100 Vạn

"Được, tôi nói."

Đối mặt người đàn ông khí thế bức người, Kiều Nhan hoảng sợ, quyết định nói ra hết tất cả, lựa chọn thẳng thắn được khoan hồng.

Nhưng là thẳng thắng đến đâu, cũng phải chú ý, có chút vấn đề không thể nói thẳng ra được.

Tỷ như cô là bạn gái cũ của con trai của anh ta, vẫn là không để anh ta biết thì tốt hơn; không thì đối phương vì bảo vệ người nhà mà quay lại xử lý cô thì biết phải làm sao.

Kiều Nhan nhìn thoáng qua Triệu Quân Khiêm, tạm thời đối nhân phẩm của hắn không chút nào đảm bảo .

Chung quy, một người là con trai nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, người kia chỉ là một người phụ nữ một đêm thân mật, người bình thường nhắm mắt đều biết nên chọn cái nào.

Triệu Quân Khiêm ngước mắt nhìn qua, hai mắt giao nhau một lúc , anh gọi thư ký pha một ấm trà ý chỉ Kiều Nhan có thể nói, anh chăm chú lắng nghe.

Nữ trợ lý cũng rót cho Kiều Nhan một ly trà nóng, Kiều Nhan cầm lên tách trà lên , bình tĩnh sắp xếp lại một chút đem tất cả hành vi nguyên chủ hành vi đã làm một hơi nói hết.

"Tối qua tôi đến đây, thật ra. . .Thật ra là vì trả thù." Kiều Nhan đem những lời này nói ra, đưa tới phản ứng không nhỏ.

Thư ký cùng trợ lý nghe thoáng qua sắc mặt liền thay đổi, chỉ có sếp của bọn họ vẫn mặt không đổi sắc bất động ngồi đó, nghiêm chỉnh không biểu lộ cái gì khác thường.

Hai người bởi vì tiếp thu câu này mà tâm tư nổi sóng, chuyên tâm nghe đối phương nói ra gì đó, nghĩ rằng đa phần chính là câu chuyện yêu đơn phương mà không được báo đáp.

Đã qua nhiều năm như vậy, mị lực của sếp không hề giảm đi chút nào, tối qua tiệc rượu không phải là có một đám người vây quanh hay sao.

Đáng tiếc, lúc này bọn họ đã đoán sai phương hướng.

". . . Trả thù bạn trai của tôi, chúng tôi quen nhau đã được hai năm, thế mà anh ta chưa bao giờ chạm vào tôi, gần đây nhất lại cùng một người phụ nữ khác liên tục ra vào khách sạn, lại gạt tôi nhất quyết không chịu chia tay, làm sao có thể như vậy? !"

"Hắn không những cho tôi bị cắm sừng, còn bắt cá hai tay muốn tôi bỏ qua như vậy, tôi, tôi liền cho hắn đỉnh đầu đổi sắc..."

"Lẫn vào yến hội vốn là để đi tìm đối tượng thực hiện kế hoạch. Chỗ đó, chỗ đó chỉ có Triệu tiên sinh nhìn ưu tú nhất, cho nên tôi liền. . . Không cẩn thận lại chọn đúng Triệu tiên sinh , thật sự là rất xin lỗi, tôi sai rồi!"

Kiều Nhan sắm vai một cô gái bị tra nam vứt bỏ, bởi vì tình cảnh đáng thương mà làm ra những việc ngu xuẩn, nghẹn ngào kể rõ nguyên do sự việc.

Cô kể ra lúc trước nguyên chủ phát hiện chân tướng có bao nhiêu đau khổ, muốn trả thù nhưng lực bất tòng tâm, bi phẫn, thương tâm thoạt nhìn giống như con mèo nhỏ đáng thương.

Cô gái bị khi dễ muốn báo thù, lại bởi vì suy nghĩ non nớt, ngay cả tổn thương người khác đều không làm được, cuối cùng chỉ có thể phí công thương tổn tới mình.

Triệu Quân Khiêm đem hết thảy để ở trong mắt, đôi mắt chợt loé lên một ánh sáng nhạt, trên mặt như cũ không chút thay đổi, nhìn không ra đối với lời giải thích này của Kiều Nhan có hài lòng hay không.

Thư ký cùng trợ lý - hai người ngược lại là sau khi nghe xong có chút không biết nói gì, khóe miệng không ngừng run rẩy, không thể không bội phục ánh mắt của cô gái này.

Trong bữa tiệc có nhiều đàn ông như vậy, liền có thể chọn trúng sếp của bọn họ.

Đồng thời, bọn họ cũng đối với suy nghĩ ngu xuẩn của cô cũng thực sự ngạc nhiên.

Kiều Nhan bĩu môi, vì nguyên chủ trình bày chi tiết.

Ngạc nhiên cái gì chứ, chỉ là nhân vật nhỏ bị ức hϊếp, quá phẫn uất mà bất đắc dĩ hành động điên khùng mà thôi.

Kiều Nhan kể xong nhất thời im lặng, cuộn tròn mình trên ghế sofa, có vẻ nhỏ yếu lại không ai giúp đỡ.

Cô đáng thương như vậy rồi, các ngươi thật sự có thể xuống tay được hay sao?

Vì để tránh cho vị tổng tài này nghi ngờ , Kiều Nhan đem hết tất cả kỹ năng diễn xuất từ kiếp trước áp dụng toàn bộ, chỉ hy vọng đối phương đại nhân có đại lượng buông tha cho cô lần này.

Kiều Nhan tin tưởng, chỉ cần vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt, sau đó chính là trời cao biển rộng.

Không khí yên tĩnh một lúc, đối phương rốt cuộc cũng có động tác.

Đinh một tiếng, cốc trà được hắn đặt mạnh lên bàn, phát ra một chút tiếng vang thanh thuý.

Kiều Nhan phảng phất bị giật mình, khiến cho khoe mắt nữ trợ lý cong lên, ra vẻ vạch trần một chút, trực tiếp quay mặt đi, mà thư ký tiên sinh thì mỉm cười nâng gọng kính dưới mắt, khóe miệng cong lên mang chút ý vị thâm tường.

Nhưng mà đại bá tổng tài giống như không để mắt đến bộ dạng đáng thương của cô gái , ngồi dậy nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô, tiếp tục tra hỏi vấn đề.

"Thiệp mời đến bữa tiệc cô làm sao mà có ?" Anh cau mày hỏi , giọng điệu không có chút nào cảm động, ngược lại so với trước càng thêm đôi chút lãnh đạm.

Kiều Nhan trong lòng hoảng sợ, cảm giác chính mình vừa rồi quá tự tin, không chỉ vô dụng, còn có vẻ chọc vị này không kiên nhẫn.

Xem ra, hắn đối kiểu người bạch liên hoa nhu nhược đặc biệt không thích.

". . . Nhặt được ." Dù sao trên thiệp mời không viết rõ tên người nhận.

Kiều Nhan nghiêm trang nói hươu nói vượn, kiên quyết không để đối phương có cơ hội phát hiện bạn trai cô là người nào không suy ra được chân tướng.

Thư ký Lý nghe được câu trả lời ho khan một tiếng, cảm thán cô gái này nói dối không cần chớp mắt.

Bữa tiệc tối qua chỉ dành cho giới thượng lưu, bình thường thiệp mời đều không mang ra ngoài, chỉ có người trong giới mới có. Bên ngoài dùng nhiều tiền mua cũng có rất ít cơ hội, lại có ít người có thể làm được, khả năng nào cô ta có thể nhặt được đây.

Trừ khi nhân duyên trùng hợp, đối phương vận khí lên trời... Thư ký Lý cúi xuống, trên mắt kính xẹt qua một tia sáng.

Cô gái này có thể làm cho sếp của bọn họ nảy sinh ham muốn, không phải chính là có vận may đấy sao.

Nói không chừng thật sự là nhặt được.

Triệu Quân Khiêm thần sắc thản nhiên nhìn chằm chằm Kiều Nhan một lát, đối với đáp án này không nhìn ra anh có tin hay không.

"Năm nay bao nhiêu tuổi ?" Anh ngược lại không chút để ý hỏi tiếp.

Kiều Nhan hồi tưởng một chút ký ức của nguyên chủ, làm bộ sợ sệt trả lời, "Hai mươi."

Triệu Quân Khiêm điểm nhẹ ngón tay tính toán, ánh mắt nhìn về phía tay Kiều Nhan .

Kiều Nhan nhìn xuống, nhận ra anh ta đang nhìn chứng minh thư trong tay mình. Hắn đã từng xem qua, nhất định là biết cô bao nhiêu tuổi thế mà vẫn còn hỏi lại không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Trong nhà khai lớn hơn tuổi..." Cô không thể không giải thích một chút.

Năm đó, trong nhà nguyên chủ báo thêm cả tuổi mụ , trước sau khai gian lên mấy tuổi, cho nên đến trường sớm. Năm cô mười sáu tuổi đã học đại học , hiện tại vừa tốt nghiệp không phải mới hai mươi sao.

Kiều Nhan xuyên đến đây tuy rằng phải thu dọn cục diện rối rắm nguyên chủ để lại, nhưng là bù lại cho cô một thân thể trẻ trung, trắng trẻo lại còn xinh đẹp, xem như cô cũng không thiệt thòi.

"Lần đầu tiên?" Đối phương ngay sau đó lại hỏi một câu kỳ quái.

Kiều Nhan đã đọc nhiều thể loại ngôn tình, tư tưởng lão luyện nháy mắt liền hiểu, ngượng ngùng gật đầu. Cô có phải lần đầu tiên hay không, hắn là đàn ông chả lẽ còn không biết, còn cần hỏi rõ ràng? Rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì.

Kiều Nhan bị vô số câu hỏi khiến đầu óc mơ hồ. Thư ký, trợ lý hai người lại liếc nhau, đại khái hiểu được sếp muốn làm cái gì.

Nhiều năm trôi qua rốt cuộc cũng có động tĩnh, thật sự là đáng ăn mừng.

Chỉ là không biết sếp mình có giống như những người đàn ông khác đem cô chơi trò kim ốc tàng kiều, cùng cô kết giao.

Kiều Nhan không biết bọn họ đang suy tính những gì, cô bày ra dáng vẻ vô cùng chán ghét, tận lực đánh mất hứng thú cùng du͙© vọиɠ của đối phương.

Cô không nghĩ cùng nam nữ chủ dây dưa, càng không muốn chọc người đàn ông lãnh đạm này. Động vào kết cục hết sức thê thảm.

Không thể trêu vào, cô còn chưa muốn chết.

Kiều Nhan quyết định, đợi đến khi thoát khỏi Triệu Quân Khiêm, cô liền cùng nam chủ chia tay, sau đó nhanh chóng chạy trốn mới là đúng đắn.

Cô có bằng cấp lại có năng lực, đang lúc tuổi thanh xuân phơi phới. Thế giới lớn như vậy, đến chỗ nào mà không tìm được việc làm?

Bên trong gian phòng, tâm tư mỗi người khác nhau, bởi vì một câu hỏi của Triệu Quân Khiêm, không khí bắt đầu quái dị.

Bỗng nhiên, chuông cửa vang lên, phá vỡ một phòng mập mờ.

"Lý ca, sự tình Sếp muốn tra đã có kết quả ." Người tới cung kính đưa lên một phần tư liệu điều tra, sau đó rất nhanh đi ra.

Theo sau, Thư ký Lý đem gì đó giao đến tay Triệu Quân Khiêm , anh vừa lật hai trang liền buông

"Tối qua. . . Đúng là hiểu lầm, bỏ thuốc tôi là do người khác, là tôi trách nhầm cô." Triệu Quân Khiêm vừa nói vừa tự tay rót cho Kiều Nhan một tách trà.

Hương trà bay thấp thoáng, Kiều Nhan bưng chén lên nhấp một chút xem như chấp nhận lời xin lỗi của anh.

Đến tận giờ cô mới triệt để rửa sạch hiềm nghi, tảng đá trên ngực cũng dỡ xuống, cuối cùng cũng không cần lo lắng bị đại bá tổng tính toán.

"Làm mất sự trong sạch của cô, tóm lại là tôi không đúng. Tôi sẽ bồi thường cho cô. . ." Sự tình phát sinh như thế nào, Triệu Quân Khiêm trong lòng biết rõ ràng, là đàn ông sẽ không đẩy trách nhiệm đến trên đầu phụ nữ.

Kiều Nhan nghe được hai chữ bồi thường nhất thời ngây ra một lúc.

Triệu Quân Khiêm lấy ra một tờ chi phiếu trống rỗng, bút máy trong tay nhanh chóng viết qua vài con số, sau đó đưa tới trước mặt Kiều Nhan.

"Đây là đưa cho cô." Đàn ông làm loại chuyện này mang chút hành động khinh bỉ, ánh mắt lại vẫn dừng ở trên người phụ nữ đôi diện, nhất cử nhất động của cô đều rơi vào tầm quan sát của hắn.

Kiều Nhan nhìn đến một chuỗi số trên tờ chi phiếu, cảm giác trên trời tự dưng rơi cuống một miếng bánh thịt đập vào đầu. Cô yên lặng đếm, một hai ba bốn năm sáu... Chính...chính là 100 vạn, tất cả sẽ là của cô?

Khả năng chút tiền ấy đối với vị đại gia này hẳn là không đáng để nhắc tới, chính là tùy tay lấy ra đền bù tổn thất cho một đối tượng, nhưng kiếp trước hay kiếp này đối với dân nghèo hai bàn tay trắng như cô mà nói , quả thực là một số tiền lớn!

Cái này không cần phải suy nghĩ, Kiều Nhan không nhịn được hai mắt sáng lên, ngẩng đầu đối diện với sắc mặt nặng nề của người đàn ông phía trước, cô nhếch môi mỉm cười.

"Triệu tiên sinh thật hào phóng, tôi đây từ chối hẳn là không phải phép, cám ơn ngài~" cuộc sống mới cũng rất cần đến tiền, cô không cần mới là phí phạm.

Kiều Nhan cười híp mắt cảm tạ , sau đó thật nhanh cầm lấy chi phiếu trong lòng bàn tay , giống như e sợ cho anh sẽ đổi ý, biểu hiện thật sự hẹp hòi.

Thư ký Lý cùng nữ trợ lý đã muốn không nhìn nổi, còn Triệu Quân Khiêm nhíu đuôi mày, vẻ mặt băng lãnh, nhìn qua tựa hồ có chút thất vọng.

Kiều Nhan vụиɠ ŧяộʍ nhìn thấy phản ứng của đối phương, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Có lẽ là đối với biểu hiện lần này của cô thực sự chướng mắt, Triệu Quân Khiêm rất nhanh liền thả cô đi. Căn cứ phong cách của hắn, còn có thể cho trợ lý đưa thêm cho cô một bộ quần áo. Nếu không thì Kiều Nhan chỉ có thể trùm áo choàng tắm đi ra ngoài.

Đêm qua vận động kịch liệt như thế, lễ phục của nguyên chủ sớm đã bị hắn xé rách từng mảnh, làm sao có thể còn mặc được.

Kiều Nhan cẩn thận ôm chi phiếu trăm vạn nói lời từ biệt, một bộ dạng phụ nữ hám tiền, bị thư ký Lý liếc mắt nhìn thoáng qua.

Thế nhưng đi theo Triệu Quân khiêm đã nhiều năm anh ta cũng không nói thêm gì thừa thãi, chỉ làm theo yêu cầu của sếp mình , lái xe đưa cô rời đi.

Xe lái ra khỏi phạm vi của khách sạn rẽ sang một con phố khác thì Kiều Nhan lập tức gọi dừng xe, xuống xe xoay người hướng tiệm thuốc chạy tới.

May mắn trong ví nguyên chủ ngoại trừ chứng minh thư còn có một chút tiền lẻ, vừa đủ cho cô mua một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp.

Thư ký Lý vừa lúc quay xe trở về, đi ngang qua nhìn thấy Kiều Nhan từ tiệm thuốc đi ra. Trên tay cầm hộp thuốc, dưới ánh mặt trời chiếu vào vô cùng bắt mắt.

Triệu Quân Khiêm nghe được chi tiết thư ký vừa báo cáo , đối với việc này cũng chỉ là gật đầu tỏ ý đã biết, cũng không thèm để ý.

Uống hay không cùng anh không có quan hệ, dù sao cũng không có khả năng mang thai.

Anh thản nhiên lật xem phần tư liệu điều tra , ngón tay nhẹ nhẹ chạm vào đầu xỏ gây chuyện , cuối cùng phong khinh vân đạm nói.

"Hôm nay trời nóng, điều chuyển vị trí một số người đi ."

"Vâng, Sếp!"