- Đẹp trai cái đầu mày! – Thằng Sơn nổi cáu – Tao mặt mụn còn hơn mày mặt rỗ!
- Lại thêm một thằng ngu! – Thọ trừng mắt – Mặt rỗ là dấu hiệu của thiên tài! Nó toát ra vẻ đẹp… tinh thần, hiểu chưa?
Thiên tài Lãnh Nguyệt Hàn giành là người đầu tiên gõ cửa tiệm thuốc bắc Xuân Lan Đường.
- Chào cô ạ.
Nó cúi đầu lễ phép khi nhác thấy cô Hiền bước ra.
Cô Hiền có vẻ ngạc nhiên trước sự xuất hiện bất ngờ của bốn chàng thi sĩ. Cô tròn mắt ra một lúc, ngay sau đó cô nhoẻn miệng cười:
- A, chào các em. Các em đi thăm cô đấy à?
Cô vẫy tay niềm nở:
- Các em vào nhà đi!
Phòng của cô bày biện đơn sơ nhưng ngăn nắp. Sách vở chất đầy một ngăn tủ nhỏ. Một chiếc đàn tranh trên vách. Trên bàn, cạnh xấp bài cô chấm dở là một lọ hoa tươi – hoa cúc vàng chắc cô xin ở nhà ai.
Thấy bọn tôi đứng khép nép cạnh cửa phòng, cô mỉm cười:
- Các em ngồi đi!
Trong phòng chỉ có bốn chiếc ghế con nên bốn đứa tôi ngần ngại đưa mắt nhìn nhau.
Cô Mười vén tóc, cười nói:
- Các em cứ tự nhiên! Cô và cô Hiền ngồi trên giường được rồi!
Cô Mười cười với bọn tôi bằng mắt ngay từ lúc bọn tôi bước vào. Trông cô vui tính và thân thiện, cảm giác cô có thể cười suốt ngày. Đợi bọn tôi ngồi xuống ghế, cô Hiền chỉ tay vào từng đứa vui vẻ giới thiệu:
- Học trò mình đó, Mười.
Lạ lùng là cái cách cô giới thiệu sau đó giống hệt những gì thằng Thọ tưởng tượng:
- Kia là thì sĩ Cỏ Phong Sương! Còn đây là thi sĩ Hận Thế Nhân… Còn anh chàng này là thi sĩ Lãnh Nguyệt Hàn…
Tất nhiên, các từ “mặt mụn” và “đẹp trai” không có trong câu nói của cô.
Cô Mười lặng yên quan sát bọn tôi, miệng tủm tỉm trong khi bọn tôi nóng ran mặt mày vì sung sướиɠ và cả vì mắc cỡ trước lời giới thiệu trang trọng của cô Hiền.
Hôm đó, bọn tôi mời hai cô giáo đi dạo.
- Đi đâu hở các em?
- Đi xuống cầu Hà Kiều chơi đi, cô! – Thọ quảng cáo. – Tối nay có trăng, ngồi trên cầu hóng gió thơ mộng lắm, cô!
Cô Hiền và cô Mười năm đó mới ra trường, khoảng hai mươi, hăm mốt tuổi, chỉ lớn hơn tôi, Hòa, Sơn năm, sáu tuổi và lớn hơn thi sĩ Lãnh Nguyệt Hàn chừng ba, bốn tuổi, vẫn còn ham chơi. Ở xứ lạ không quen biết nhiều, tối nào cũng ru rú trong phòng, được bọn học trò rủ đi chơi thì thích lắm.
Hai cô giáo và bốn học trò sóng bước bên nhau dưới ánh trăng, xuôi chợ Hà Lam rồi theo con đường cuối chợ chạy dọc ruộng lúa rẽ ra bàu sen.
Thọ chỉ cây cầu xi măng ngắn ngủn vắt ngang bàu với các khóm trúc xanh xào xạc ở hai đầu cầu, khoe: - Cầu Hà Kiều đó cô.
- Ôi, chỗ này đẹp quá hả Mười? – Cô Hiền reo lên như trẻ con được kẹo – Tụi mình ở thị trấn này gần nửa năm rồi mà chưa đến đây bao giờ!
Cô Mười cười:
- Thật là thiếu sót!
Sáu người ngồi trên thành cầu trò chuyện vừa đưa mắt ngắm mặt nước loáng ánh trăng bạc, thỉnh thoảng vài đóa hoa sen bị đánh thức bởi một chú cá đớp mồi, giật mình bung cánh và ngơ ngác tỏa ra thứ hương thơm kín đáo cứ thoang thoảng chập chờn trong gió như gần như xa.
Bây giờ hồi tưởng lại, tôi không nhớ rõ các cô giáo và bọn học trò đã nói với nhau những gì trong buổi tối tuyệt vời đó. Nhưng tôi nhớ như in thứ ánh sáng mỡ màng, mông lung và huyền hoặc tráng lên mọi vật, kể cả các gương mặt quanh tôi, khiến đôi lúc tôi có cảm giác tôi đang lạc vào một nơi nào đó rất xa nơi tôi đang sống.
Trong suốt một tuần, hầu như tối nào bọn tôi cũng ghé tiệm Xuân Lan Đường rủ cô Hiền và cô Mười đi dạo.
Tới ngày thứ bảy, tình thầy trò giữa hai cô giáo và các học trò không cách xa lắm tuổi tác đã bắt đầu phảng phất tình chị em lẫn tình bạn bè.
Sau này, khi lên cấp ba và đại học tôi cũng nhiều lần chơi thân với các thầy giáo, cô giáo, nhất là các thầy cô giáo dạy các môn mà tôi là học sinh xuất sắc, nhưng mãi mãi tôi vẫn không bắt gặp lại cảm giác êm ái và thi vị lúc tôi và ba thằng bạn trong bút nhóm Mặt Trời Khuya cùng hai cô giáo trẻ dạo bước dọc các cánh đồng để nghe hương lúa lẫn hương sen thấm vào óc váo áo, ngủ một đêm sáng dậy vẫn chưa tan.
Tiếc là những buổi dạo chơi dưới trăng đó chỉ kéo dài đúng một tuần.
Thoạt đầu là các nàng thơ của chúng tôi tỏ phản ứng.
Như đã nói, bốn cặp bọn tôi chơi với nhau hết sức trong sáng. Gọi là cặp nhưng chưa cặp nào trao nhau một nụ hôn. Cầm tay bọn con gái thì chỉ có thằng Sơn và thằng Hòa (về sau hai thằng này mới thật thà khai báo và biện bạch rằng tụi nó cầm tay Xí Muội và Cúc Tần là để kéo hai nàng thơ nhảy qua mấy con mương).
Trong sáng, thật thế, nhưng điều đó không có nghĩa các nàng không tự ái (tôi không nghĩ là… ghen tuông) và cảm thấy mất mặt với thiên hạ, ít ra là với tụi bạn trong trường vẫn tin chúng tôi là những cặp đôi khắng khít đến mức chẳng ai hồ nghi gì chỉ có cái chết mới chia lìa đôi lứa. Thỏ Con bùng nổ trước tiên:
- Tôi thấy quá đủ rồi đó!
- Quá đủ gì cơ? – Tôi giả nai.
Cúc Tần nhìn bọn tôi, ánh mắt toát ra sự lạnh lẽo đủ khiến mặt trời (dù là mặt trời khuya) phải đông cứng lại: - Mấy ông đừng có giả bộ ngây thơ!
Thọ mấp máy môi định nói gì đó nhưng Hạt Dưa nhe răng sún khiến nó vội vàng khép miệng và giật lùi ra xa:
- Nghe đây! Từ hôm nay yêu cầu mấy ông chấm dứt trò rủ cô giáo đi chơi!
- Trời đất! – Thằng Hòa xộc mười ngón tay vào mái tóc, như sẵn sàng đυ.c thủng đầu mình vì bị oan ức – Học trò đi chơi với cô giáo có gì đâu mà…
- Tùy mấy ông! – Xí Muội chu mỏ, trông nó rất giống một con ngỗng đang nổi khùng – Nếu đi chơi với cô Hiền và cô Mười thì khỏi đi chơi với tụi tôi!
Hạt Dưa không nhe răng sún nữa, nhưng nó ngậm miệng là để lấy hơi nã phát súng quyết định:
- Đừng chọc tụi này! Chọc tụi này ngứa mắt, tụi này sẵn sàng rút khỏi ban báo chí!
Trong một giây, thế giới bỗng tối sầm trước mắt bốn đứa tôi. Từ khi tập tành làm văn nghệ, tập tành yêu, chưa bao giờ tụi tôi gặp phải lời đe dọa nào tồi tệ hơn thế.
Thằng Sơn hi bọn, từ đầu đến cuối chỉ đưa mắt ngó lơ chỗ khác. Nghe Hạt Dưa ra tối hậu thư, nó quay nhìn thằng Thọ bằng ánh mắt như muốn nói “Chết cha rồi, mày ơi!”.
Tôi không hình dung được thi sĩ Lãnh Nguyệt Hàn cảm thấy mùi vị gì trong miệng vào lúc này nhưng nhìn gương mặt nhăn nhó của nó có cảm giác nó đang nuốt nhầm một con bọ xít.
- Bình tĩnh, bình tĩnh nào, các bạn! – Nó ấp úng (con bọ xít chắc chưa khạc ra được!), tay phác một cử chỉ mơ hồ như vẽ bùa, có lẽ muốn làm bọn con gái mất tập trung trong khi nó loay hoay nghĩ kế.
- Bình tĩnh cái gì mà bình tĩnh? – Cúc Tần nóng nảy.
- Đừng có mà quang quác lên! – Thọ gầm gừ – Các bạn có biết đi chơi với cô Hiền có một mối lợi to lớn lắm không?
Tôi nhìn sững Thọ, chẳng biết thằng này sắp bịa ra chuyện gì. Chính tôi là đứa xúi cả bọn ghé tiệm thuốc bắc Xuân Lan Đường, có vì lợi lộc gì đâu, chẳng qua do ngại ngùng vì nghỉ tiết sinh vật của cô nhiều quá.
Hòa và Sơn chắc cũng đang tự hỏi như tôi, hai đứa cắm mắt vào mặt thằng Thọ như ăngten đang dò sóng:
- Lợi gì? – Cúc Tần hỏi lại, giọng nghi ngờ.
- Lợi này rất là lớn! Lớn, lớn lắm! – Thọ vênh mặt bô bô, theo cái kiểu các tay quảng cáo thuốc cao – Chơi thân với cô, mai mốt đến thi học kỳ, cô sẽ cho tụi mình biết trước đề thi.
Hóa ra Thọ lên giọng hách dịch vì nó nảy được lý do này. Nhưng mặt bọn con trai chưa kịp nở ra, Xí Muội đã gạt tay ngay một thùng nước lạnh:
- Tụi này không cần!