Bội Đức Chi Kiếm

Chương 14

Chương 13: Phiên ngoại: Mưa tạnh
Tuy không phải là tiết thanh minh nhưng mưa vẫn không ngừng trút xuống vùng thâm sơn. Thanh âm tí tách càng tôn lên sự trầm mặc trong căn nhà gỗ xiêu vẹo.

Trong nhà đến cả cái ghế cũng chẳng có, chỉ có thể ngồi bệt dưới đất; tuy đã phí tâm dọn dẹp cả buổi nhưng vẫn không giấu được sự thật là gian nhà này sớm nên báo hỏng.

Hai người ngồi cách nhau khá xa, trong đó một người đang trầm tư, người còn lại yên lặng ngưng mắt nhìn y.

Tâm tình của Thiên Dương rất không tốt. Từ sau khi đi tảo mộ sư phụ trở về, không, từ khi bọn họ bắt đầu lên núi, y càng lúc càng ít nói. Đến bây giờ đã là suốt một ngày không nói chuyện, chỉ ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Thiên Tường cảm thấy sự bất an thấp thoáng, còn có cả bất mãn nữa.

Trên đường từ thâm cốc Nộ Sơn quay về Trung Nguyên, Thiên Dương cũng thường bỗng nhiên trầm mặc không nói gì, hoặc là đi cách gã một quãng, mỗi lần luôn khiến gã hết sức nghi hoặc, nghĩ mình đã làm chuyện gì chọc giận y; có vài lần gã không nhịn được nữa, cơ hồ phải cùng Thiên Dương tranh cãi một trận tới hoa rơi nước chảy; vừa quay đầu lại thấy Thiên Dương cười hi hi như thường, căn bản chẳng có chuyện gì. Lâu ngày gã cũng tiêu tan, hiểu được Thiên Dương không phải cố tình kiếm chuyện, chẳng qua là cần được ở một mình mà thôi.

Mỗi người đều cần có thời gian ở một mình, nhất là lão ca gã.

Nhưng lần này lại khác, gã cảm giác được rất rõ ràng là Thiên Dương có tâm sự, hơn nữa còn là tâm sự mà gã không thể tham gia. Tình huống này gợi lại đoạn hồi ức năm đó khi Thiên Dương chẳng biết vì sao lại né tránh mình, khiến gã càng khó chịu gấp bội.

Đương nhiên gã cũng đoán được việc này có liên quan đến chuyện họ quay về nhà cũ. Tuy Thiên Dương chưa bao giờ đề cập, gã cũng biết, hai người họ từng xảy ra chuyện rất không thoải mái ở nơi này, lại còn hại chết sư phụ. Hiện tại Thiên Dương đang nén chịu nỗi hổ thẹn tra tấn, mà người đầu sỏ, cũng chính là bản thân gã lại không hề nhớ.

Thiên Tường đảo mắt nhìn quanh một chút, đúng là hơi quen thuộc không sai, nhưng mấy căn nhà rách kiểu này trên đời có vô số, dù là ai cũng sẽ cảm thấy quen mắt.

Ngẫm lại thật là mỉa mai, lúc trước gã còn dõng dạc không thẹn rằng chỉ cần về nơi sinh sống từ nhỏ, nhìn thấy mộ sư phụ, ký ức của gã sẽ khôi phục. Nhưng hiện tại đã qua một năm, người đã về đến nhà, cũng tế bái sư phụ rồi, ấy vậy mà trong đầu vẫn chỉ có một số đoạn ngắn linh tinh chẳng rõ là thật hay giả.

Thiên Tường có chút chán nản. Cứ cảm thấy tâm tình Thiên Dương không tốt là trách nhiệm của mình.

Y đang giận ta chăng? Giận ta đến bây giờ còn chưa nhớ lại?

Nhất định phải nhớ lại, như vậy mới có thể chia sẻ nỗi thống khổ của y.

Đã vậy thì cố gắng nhớ lại một chút đi. Có điều phải nhờ một người khác giúp đỡ mới được.

“Trước kia lúc trời mưa, chúng ta đều làm gì?”

“Không làm gì hết, chỉ giống như bây giờ thôi.” Thanh âm không có nhịp điệu, chẳng thể nhận ra tâm tình của y.

“Cứ như thế này? Hai người ngồi đối diện mà ngẩn ra? Mười mấy năm đều như thế?”

Thiên Dương gật đầu.

“Chắc phải tranh cãi một trận mới như vậy nhỉ?”

“Làm sao tranh cãi? Đệ không hề nói chuyện với ta, sao mà tranh cãi được?”

Là huynh không nói chuyện với ta thôi? Thiên Tường nghĩ bụng.

“Thế là đều dùng đánh nhau à?”

Thiên Dương lắc đầu: “Chúng ta chưa bao giờ đánh nhau, luyện kiếm cũng chỉ điểm tới là thôi, hơn nữa chỉ dùng kiếm gỗ.”

“Chưa từng so cho đàng hoàng?”

“Chưa từng.”

“Vậy thì chán quá!”

“Không có biện pháp, đao kiếm không mắt, nếu huynh đệ của mình xảy ra thương tổn gì, chẳng phải sẽ tiếc nuối cả đời?” Vì lo ngại này, tuy thật sự rất muốn đánh một trận cho đàng hoàng với gã, Thiên Dương vẫn phải liều sống liều chết mà nhịn xuống, nhịn đến nỗi vừa nhìn thấy Thiên Tường là tay ngứa ngáy khó chịu. Mãi sau khi chuyện thái quá kia xảy ra, y cuối cùng mới tìm được lý do để chính thức khai chiến với Thiên Tường. Tuy là ngứa tay đã chữa được, ngẫm lại vẫn cảm thấy không được thỏa đáng lắm.

Nói trở lại, huynh đệ mười mấy năm chưa bao giờ cãi nhau đánh nhau thật đúng là hiếm thấy.

Thiên Tường thật sự khó lòng tin được, mình và y trước kia tình cảm đạm bạc đến thế, mà hiện giờ lại khát vọng y như vậy. Nghĩ đến thật sự khó tin.

Một năm trước hai người bị mũi tên chết tiệt kia đưa vào Nộ Sơn sơn cốc, đành phải bôn ba ngàn dặm quay về Trung Nguyên, dọc đường thật sự gặp không ít chuyện lạ lùng cổ quái, cũng từng khốn cùng đến mức mấy ngày không ăn không uống, bất đắc dĩ đành phải đi đánh cướp bọn cường đạo để kiếm lộ phí. Cũng chính vì như thế, dựa vào một năm nay sớm chiều sống chung, từng bước bù vào chỗ trống trong quá khứ.

Nhưng phải chăng có một nơi, vĩnh viễn không thể bổ khuyết? Giống như sư phụ vĩnh viễn không thể sống lại? Tuy Thiên Dương chưa bao giờ nói, gã vẫn biết là Thiên Dương yêu mình. Nhưng có lẽ có một số lỗi lầm, cho dù yêu nhiều hơn cũng chẳng cách nào tha thứ? Tựa như chuyện gã đã làm với Thiên Dương?

Nhìn thấy vẻ u sầu mờ mờ trên trán y, tâm tình không cách nào bình tĩnh được.

“Nói vậy, sau khi ta rời khỏi nhà huynh nhất định rất vui vẻ?” Hơi dỗi.

“Cũng không có gì đáng vui vẻ hết, chỉ là nhà rộng thêm một chút thôi.”

Trả lời kiểu gì đây? Cũng không biết nói mấy câu “Sẽ tịch mịch”, “Rất lo lắng” gì đó, đúng là cái đồ không máu không nước mắt!

Giống như hưởng ứng oán giận trong lòng gã, Thiên Dương cười khổ nhàn nhạt: “Chỉ là, có đôi lúc sẽ nghĩ, ta đại khái là một người rất đáng ghét!”

Không phải. Thiên Tường lắc đầu. Không hề bởi vì ghét y mới rời khỏi nhà, chỉ là hy vọng có thể trở nên càng cường đại càng chói mắt, khiến y không thể không đặt tầm mắt lên người mình thôi. Tuy ký ức không khôi phục, điểm này gã ngược lại nhớ rất rõ, bởi đây là tâm tình lâu nay không thay đổi.

Trời đã tối, đệm chăn khá mỏng trải trên mặt đất hơi ẩm và lạnh, Thiên Tường thuận miệng nhắc nếu có thể lót thêm một lớp cỏ khô thì càng tốt, không ngờ Thiên Dương lại hung tợn trừng gã một cái.

Nhìn gương mặt kinh ngạc của đệ đệ, chú ý đến sự thất thố của bản thân, Thiên Dương chỉ có thể cười khổ che giấu: “Thời tiết thế này biết đi đâu tìm cỏ khô?”

Không được, không thể nhớ mãi chuyện kia nữa. Đã là quan hệ gì rồi, còn so đo những nợ nần xưa lắc đó, không phải cười chết người à?

Tuy nói như thế, nhưng nỗi kinh hoàng trong lúc ngủ mơ bị đệ đệ tập kích không phải có thể tiêu trừ dễ dàng như vậy.

Song tình hình đã bất đồng. Bọn họ hiện tại đã không phải huynh đệ tùy thời có thể tách riêng, mà là bạn lữ buộc chặt vào nhau, hứa hẹn trọn đời, nếu bị chuyện kiểu này hủy hoại tình cảm thì quá không đáng.

Quên đi. Đó đã là quá khứ rồi.

Chỉ là y vẫn không nghĩ ra được phương pháp chuộc tội với sư phụ.

Cuộc sống càng hạnh phúc, càng cảm thấy có lỗi với sư phụ hơn.

Hạnh phúc của họ là dùng máu của sư phụ để đổi lấy.

Tuy hiện tại đã không còn nhìn thấy ảo ảnh của sư phụ, không hề có nghĩa là y từ nay có thể giãn lòng, chỉ càng biểu hiện y là người ích kỷ cỡ nào. Vì thành tựu tình yêu của mình, ngay cả ơn giáo dưỡng cũng có thể bỏ qua một bên.

Ở trước mộ sư phụ, y thật sự xấu hổ muốn chết, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chẳng biết phải nói gì với sư phụ.

“Xin lỗi”? “Xin người tha thứ cho con”? Loại chuyện này còn đường để tha thứ sao?

Một năm qua lưu lạc tha hương, cậy võ nghệ cao cường, họ không thèm quan tâm ánh mắt người khác, thậm chí còn ôm hôn tự nhiên trước mặt bọn cường đạo bị họ đánh bại, không chút kiêng kỵ. Nhưng dần đến gần Trung Nguyên, trước mặt những người có thể nhận biết họ, y luôn cẩn thận bảo trì khoảng cách với Thiên Tường. Y không muốn để mấy kẻ lắm miệng lắm mồm tuyên truyền khắp giang hồ, rằng Vô Ưu Tử dạy dỗ ra hai đồ đệ lσạи ɭυâи.

Thiên Tường hết sức không đồng ý với lo lắng của y: “Huynh nghĩ nhiều như vậy làm gì? Không chừng chúng ta căn bản chẳng phải huynh đệ ruột.”

“Nói bậy, tình hình lúc mẹ sinh đệ ta còn nhớ rõ mồn một.”

“Chưa biết chừng huynh là do cha nhặt từ bên ngoài về…” Còn chưa nói xong, ót đã trúng một cú.

Đệm chăn của hai người cách nhau rất xa, bình thường đều dựa nhau mà ngủ, hiện giờ thật sự rất không quen. Nhưng Thiên Tường cũng biết, nơi này suy cho cùng là chỗ của sư phụ, nên bớt bớt thì hơn.

Mãi đến quá nửa đêm mà vẫn không thể nhắm mắt. Đứng dậy nhìn Thiên Dương, y hiển nhiên cũng không ngủ yên bình cho lắm, ngay cả trong mộng mà đôi mày cũng nhíu chặt, lăn qua lộn lại, dường như bị ác mộng vây khốn.

Dù có đánh thức y, y vẫn sẽ tiếp tục gặp ác mộng. Vậy nên…

Chỉ có một biện pháp. Đây là thủ đoạn đặc biệt, sư phụ (đại khái) sẽ thông cảm.

***

“Nè ~~ dậy đi.” Bên tai có người thầm thì như thổi khí.

Y không chịu mở mắt, chỉ hừ khẽ một tiếng như kháng nghị. Thanh âm tí tách bên ngoài ồn chết được, hơn nữa thân thể càng lúc càng lạnh, chỉ có một thứ bên cạnh là ấm áp. Vai dịch tới, rúc sâu hơn vào chỗ ấm áp kia, đôi tay vốn đã vòng quanh càng ôm chặt thêm, sợ ấm áp kia chạy mất.

Thiên Tường cười khổ. Tiểu tử này bình thường cuồng vọng tự đại, hung hăng nạt người, dáng vẻ lúc ngủ mơ mơ màng màng lại ngây thơ quyến rũ lạ thường, chỉ nhìn dáng vẻ này đã cảm thấy người nóng lên, hơn nữa y dán sát trong lòng mình như vậy, bụng dưới đã bắt đầu hơi rục rịch.

Không được, hiện tại không phải lúc phát xuân.

“Trời sáng rồi, mau dậy đi!”

“Ư…” Hàng mi mảnh dài hơi rung rung, nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Hai ngày nay thật sự mệt lắm luôn!

Thiên Tường bắt đầu hành động. Nụ hôn vụn vặt từ trán kéo đến đôi mắt nhắm chặt, sống mũi đoan chính thanh nhã, hai gò má trắng như tuyết hơi ửng hồng, cuối cùng đến bên tai, khẽ liếʍ vành tai y: “Lão ca, đệ không có phản đối tiếp tục như thế này đâu, nhưng nếu huynh không dậy, chúng ta sẽ bị trôi đi mất.”

Trôi đi? Cái gì trôi đi? Từ ngữ kỳ quái này gọi ý thức của y quay lại, đồng thời cảm giác được bên cạnh càng lúc càng lạnh, mà còn có cả tiếng nước.

Mở mắt ra chuyện đầu tiên nhìn thấy chính là, Thiên Tường lại thừa cơ đến bên cạnh y, hơn nữa còn đang cố gắng ăn đậu hũ; đang muốn mắng người, lại phát hiện chuyện thứ hai: nước mưa đang liên tục chảy vào từ khe hở trên mái nhà, trong nhà đã biến thành một vùng sông nước bưng biền, đệm chăn bỏ không của Thiên Tường đã bắt đầu trôi đi.

“A!!! Tại sao đệ không sớm gọi ta dậy!”

“Không phải ta đang gọi huynh sao?” Người tốt thật khó làm mà…

Nào có cách gọi thế này… “Vậy đệ lại trộm chạy đến ôm ta làm gì?”

“Oan uổng quá, là huynh ôm ta không buông đó chứ!”

“…”

Sau khi ba chân bốn cẳng chạy đi bịt kín mấy lỗ thủng, hứng nước mưa sơ tẩy, Thiên Dương đanh mặt gặm lương khô bị ẩm. Tuy rất rõ ràng là đang tức giận, nhưng hai má đỏ bừng thật sự chẳng cảm giác được quyết đoán gì.

Thật sự rất giận gã lại nửa đêm tập kích, cũng không chịu nhìn địa điểm; nhưng bản thân đi ôm chặt gã thật tình cũng chẳng có tư cách nói chuyện. Huống hồ trong lòng y dù sao vẫn có chút cao hứng.

Mình đúng là đồ đại hoa si, rõ ràng là đặc biệt trở về phản tỉnh sám hối, kết quả lại vẫn tham luyến vòng tay người kia như vậy.

Thiên Tường nhìn vẻ mặt y, trong lòng cười thầm. Chẳng qua là ôm ngủ một đêm, đáng để mặt đỏ thành như vậy không? Đâu phải chưa từng làm chuyện còn quá hơn. Nói đến đây, thật sự mấy ngày rồi không có làm, khổ ghê…

Rất hiển nhiên, trong khoảng thời gian ở trên ngọn núi này là đừng hòng mong.

Cứ thế ngồi trong căn nhà dột nát, từ sớm đến tối hồi ức những chuyện không thoải mái đó, rốt cuộc có lợi ích gì đâu?

Có điều gã cũng không ngốc đến mức đi nói những lời này với Thiên Dương.

Không biết còn phải chịu đựng đệm chăn ẩm ướt cùng lương khô khó nuốt kia bao lâu, càng nghĩ càng cảm thấy lòng nặng trĩu.

Nhưng có thể tạm an ủi là, sau buổi trưa, cơn mưa dầm dề suốt hai ngày xem như đã ngừng. Nhìn không trung âm u, thở phào một hơi.

“Ta lại mới sáng tạo một chiêu, có muốn ta sử cho huynh xem thử?”

Thiên Dương nhướng mày: “Cứ đùa, sao có thể bỏ lỡ chứ?”

Thiên Dương vốn định truyền thụ Phi Long Thần Kiếm Chưởng cho Thiên Tường, nhưng Thiên Tường thứ nhất từng được kiến thức ác hình ác trạng khi y dạy kiếm (hơn nữa dạy cũng chẳng tốt lắm), không muốn tự mình chuốc khổ nữa; thứ hai không cam lòng thấp hơn y một đoạn, bởi vậy một mực từ chối, quyết ý phải tự nghĩ ra một bộ kiếm pháp để ngang vai ngang vế với y. Gã đã nói như vậy, Thiên Dương tự nhiên cũng lười bức gã.

Ngoài phòng vô cùng lầy lội, nhưng Thiên Tường không hề để tâm.

“Chiêu này của ta tên là ‘Đằng Long Trảm’, lát nữa huynh phải cẩn thận một chút.”

Bắt đầu chậm rãi múa kiếm chiêu, động tác tuy chậm nhưng chặt chẽ, kiếm đồng thau cứng chắc lại hóa thành ngàn vạn con rắn mềm mại múa quanh người gã, không chút sơ hở.

Thiên Dương vốn cảm thấy kiếm chiêu này tuy cao minh, lại không có chỗ nào nổi trội; y lập tức chú ý tới, bộ pháp của Thiên Tường thủy chung đạp quanh một cái vòng tròn nho nhỏ, chưa hề ra ngoài một bước. Chỗ mũi kiếm đến dần kéo theo kiếm khí, theo động tác của Thiên Tường nhanh hơn, kiếm khí cũng càng lúc càng mạnh, thành hình xoắn ốc bay lên, giống như gió lốc mang theo phi long lên trời.

Thiên Tường càng lúc càng xoay nhanh, ngay khi Thiên Dương sắp nhìn đến váng đầu, Thiên Tường bỗng nhiên điểm mũi chân, lủi lên chừng nửa thước, quay một vòng lớn giữa không trung, chỉ thấy một đạo bạch quang quét ngang toàn trường, ngoại trừ Thiên Dương, lấy Thiên Tường làm trung tâm, những thứ trong phạm vi ba trượng không thứ nào may mắn thoát khỏi. Thiên Tường đáp xuống đất, không hề dao động hay choáng váng mảy may. Nước đọng trên mặt đất bị kình phong sắc bén quét qua nhao nhao bốc sương mù.

Lúc Thiên Tường cảm thấy vô cùng vừa lòng, đang mong chờ Thiên Dương khen ngợi mình, lại thấy ca ca hai mắt trợn tròn, kinh hãi trừng phía sau gã.

Nhìn lại chỉ thấy một gốc hạnh choai choai bị cắt thành bốn đoạn đang từ từ đổ xuống đất.

“Cây hạnh đó là… tâm can bảo bối của sư phụ… Ta còn định chuyển nó qua trước mộ sư phụ, để sư phụ ngắm hoa…”

“A…” Thiên Tường kinh hãi thất sắc, gã vốn chỉ định dùng kiếm thuật mà Thiên Dương thích nhất để lấy được một nụ cười của quân, không ngờ hoàn toàn ngược lại, gây ra đại họa.

“Xin lỗi, ta thật sự không biết, ta quên mất…”

Thiên Dương cắn răng một cái, hung hãn quay người đi không thèm nhìn gã.

Thiên Tường thật sự không chịu nổi nữa. Chẳng qua là lỗi vô tâm, đáng kích động như vậy sao? Cũng đã xin lỗi rồi, còn muốn gã thế nào nữa? Dán cái cây lại?

Hít sâu một hơi, cố nén tức giận mở miệng: “Huynh có từng nghĩ, hai ta trải qua nhiều đại nạn như vậy mà vẫn còn sống, biết đâu biểu thị sư phụ đã tha thứ cho chúng ta? Biết đâu số mệnh đã định trước là hai ta phải tiếp tục sống thật tốt?”

Thanh âm lạnh lùng vang lên: “Đệ nói sư phụ chết cũng là số mệnh sao?”

“Ta không có nói thế! Ta chỉ muốn nói là tội gì phải áy náy mãi vì những chuyện đã xảy ra!”

Thiên Dương quay người cả giận nói: “Nói thật thoải mái! Dù sao đệ chỉ cần một câu ‘Ta quên’ là có thể phủi sạch!”

Thiên Tường sắc mặt cứng đờ, lập tức cười lạnh một tiếng: “Hừ hừ, ta hiểu rồi. Dù sao chỉ cần ta một ngày còn chưa nhớ ra thì huynh một ngày sẽ không buông tha cho ta đúng chứ?”

“…” Thiên Dương nhìn khuôn mặt trắng bệch vì tức giận của gã, trong lòng dâng lên một trận hối hận.

Vì sao gã lại quên?

Vì sao gã không nhớ ra được?

Lý do chỉ có một: bởi gã vì bảo hộ lão ca mình mà ngã xuống thâm cốc vạn trượng.

Lý do này Thiên Dương rõ ràng hiểu hơn ai hết, vì sao vẫn phải cãi vã vì vấn đề cũ rích thế này?

Bóng mờ trong lòng, thật sự không thể tiêu trừ sao?

Mưa, một lần nữa rơi xuống.

“Đã như vậy, đành phải ủy khuất huynh tức giận cả đời, bởi vì cái óc heo này của ta không nhớ lại được! Thật sự xin lỗi huynh!” Tra kiếm vào vỏ: “Nếu không phục, huynh tự đi ngã thử là được!”

Quay người định chạy đi, Thiên Dương đã bước tới một bước dài, ôm gã từ sau lưng, mặt dán lên lưng gã, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”

“…” Thiên Tường thở dài một tiếng trong lòng, thầm hận mình không có cốt khí, cư nhiên đơn giản như vậy mà cơn giận đã tiêu mất một nửa.

Càng hận chính là, lão ca hiếm khi thành thật như vậy, lúc này nơi này gã lại không thể thừa cơ hưởng dụng một phen, thật là nhân sinh chí oán mà!

“Vào đi, mưa to rồi.”

Lúc này, đồi núi bốn phía bỗng truyền đến thanh âm kỳ dị, ban đầu chỉ là tiếng vù vù nho nhỏ, sau đó càng lúc càng vang dội, trong chớp mắt, cả đại địa bắt đầu ầm vang rung động.

Thiên Dương ở trên ngọn núi này đã lâu, nghe thanh âm này, gợi lại sự sợ hãi giống như đã từng quen biết, nháy mắt tiếp theo y liền tỉnh ngộ: “Núi lở!” Chỉ thấy dòng nước đυ.c ngầu cuốn theo rất nhiều cây cối bùn đất, gầm thét lao về phía họ.

“Chạy mau!”

Triển khai khinh công chạy thục mạng về phía trước, đất đá nước lũ đuổi theo phía sau đã đủ phiền toái rồi, đất đai dưới chân càng là từng bước không ngừng sụt xuống, chỉ cần sẩy chân một cái là sẽ bị chôn sống đương trường.

Khóe mắt Thiên Dương liếc thấy một cảnh tượng: gò núi mai táng Vô Ưu Tử, cả đỉnh núi đang trượt xuống.

“Mộ của sư phụ! Sư phụ! Sư phụ!”

Thiên Tường giữ chặt y: “Không kịp nữa rồi! Chúng ta mau đi thôi!”

Việc đã đến nước này, dù có kêu trời gọi đất thế nào nữa cũng vô dụng; Thiên Dương cố nén nỗi đau tê tâm liệt phế mà đi theo gã.

Bỏ chạy thục mạng dưới cơn mưa tầm tã suốt một ngày trời, cuối cùng tìm được một cái hang trên cao thoạt nhìn coi như chắc chắn để nương náu. Hai người toàn thân ướt đẫm, vừa lạnh vừa đói, lại không có mồi lửa để nhóm lửa, chỉ đành dựa sát vào nhau để giữ ấm. Vì đề phòng sơn động cũng sập, cả đêm không dám nhắm mắt.

Chẳng dễ dàng gì tạnh mưa, hai người ra khỏi sơn động, dọc theo dòng sông tìm đường xuống núi.

Tính ra bọn họ đã một ngày một đêm chưa được giọt nước nào, không ăn là chuyện nhỏ, nhưng tuyệt đối không thể không uống nước. Chỉ là phóng tầm mắt nhìn đi, bốn phía đều là nước bùn đυ.c ngầu, phải đi đâu tìm nước trong để uống? Bất đắc dĩ chỉ đành vốc nước bùn đυ.c vàng vào miệng. Uống nước bùn phải chú ý cẩn thận dùng hàm răng ngăn trở cát đá khá lớn, đợi nước vào đến họng lại phun ra, cần có kỹ xảo tương đối cao siêu.

Hai người năm đó đi nửa tháng trong Nộ Giang hà cốc, mọi thảm trạng đều từng gặp phải, lúc này cũng không cảm thấy đặc biệt vất vả. Nhưng nhà cũ bị hủy, ngay cả mộ sư phụ cũng gặp nạn, nghĩ tới đó trong lòng thật sự không dễ chịu chút nào.

Thiên Tường uống mấy ngụm nước, tuyên bố hết sức trịnh trọng: “Ta phát hiện, nước bùn kỳ thật cũng rất có phong vị.”

Thiên Dương suýt sặc, cốc đầu gã một cái: “Đầu đệ bị nước vào hả!”

“Huynh đừng cốc đầu ta hoài được không, lỡ đầu lại bị hỏng thì phải làm thế nào?”

“Đã sớm hết cứu, cốc hay không đều như nhau cả! Lại còn nói nước bùn ngon…”

“Không tin? Thế huynh cũng uống thử đi.” Bùn lầy đang dính đầy tay bôi cả lên mặt Thiên Dương.

“Đệ!” Thiên Dương vung quyền đánh tới, Thiên Tường cười to né ra. Thiên Dương không cam yếu thế, lập tức cũng nắm một cục bùn ném đến lưng gã, Thiên Tường nghiêng người tránh được, ném trở lại một phát.

Sau mấy hiệp, hai người vốn mặt xám mày tro càng triệt đầu triệt đuôi hóa thành tượng đất, cuối cùng cười to lăn xuống vũng bùn.

Bọn họ từng là huynh đệ ruột chưa bao giờ đánh nhau, cãi nhau, cũng chẳng bao giờ chơi đùa với nhau; ở dưới một mái hiên lại hệt như người lạ.

Bây giờ vẫn là huynh đệ ruột, nhưng đã khác với trước kia.

Không bao giờ còn giống như trước kia nữa.

Ướŧ áŧ bẩn thỉu mà đi hai ngày, trên đường lại phát sinh vài lần núi lở nhỏ, may mắn đều có kinh không hiểm. Khó chịu nhất là bùn trên người bị mặt trời hong khô thành tảng, giống như bị dán một lớp vỏ cứng, không tài nào lột hết được, vừa nóng vừa nhột, khổ không nói nổi.

Sông chảy đến cuối, hóa thành một cái thác nhỏ, dòng nước xiết chảy vào một cái hồ nhỏ xanh thẫm. Thiên Dương ở ngọn núi này lâu như vậy lại chưa từng nhìn thấy cái hồ này.

Tuy không phải người thích hô to gọi nhỏ, vẫn không nhịn được reo hò nhảy xuống nước, như được đại xá tắm sạch thân thể bẩn đến mức không thể bẩn hơn nữa.

Thiên Dương đem y phục của hai người đến bên bờ hồ giặt, Thiên Tường lại chỉ lo bơi qua bơi lại dưới nước. Thiên Dương biết tiểu tử này khinh công rất cao nhưng bơi lội không xong, vừa giặt đồ vừa phải phân ra một con mắt trông nom gã, để tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Thiên Tường bơi đến, ghé vào bờ nói: “Huynh còn chưa nói cho ta biết, huynh cảm thấy chiêu mới của ta như thế nào?”

Thiên Dương và gã bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt gã bình thường tựa như hai lưỡi dao sắc bén, tùy thời chuẩn bị thiên đao vạn quả người ta (nhất là khi có kẻ không có mắt dám tới gần Thiên Dương), mà hiện tại lại giống con chó nhỏ đang đòi chủ nhân khen thưởng, lấp lánh tròn xoe, không ngừng phát sáng “Khen ta! Khen ta!”.

Thiên Dương cười thầm trong bụng, nhưng vẫn cúi đầu giặt quần áo, thờ ơ nói: “Hoàn hảo.”

“Mới ‘hoàn hảo’ thôi à?!” Thiên Tường hết sức bất mãn.

“Uy lực thì hoàn hảo rồi, nhưng cứ quay tới quay lui làm người ta chóng mặt chết, hơn nữa bộ dáng lại khó coi, rất giống con quay cỡ lớn. Ta thấy đệ cứ đổi tên thành ‘Đà Loa Trảm’ cho rồi.”

“Đà Loa Trảm cái gì!” Vốc nước tạt lên mặt y, Thiên Dương nén cười tránh đi.

“Hừ hừ, ta biết rồi, chắc huynh sợ ta càng lúc càng mạnh, có một ngày sẽ đánh bại huynh, đúng không?”

Thiên Dương cũng “hừ hừ” hai tiếng: “Sai. Ta sợ đệ quay đầu rồi thật sự biến thành đồ ngốc, ta còn phải chiếu cố đệ suốt nửa đời sau.”

“Ôi, huynh có thể không cần sính mạnh đâu, ta hiểu rõ tâm tình của huynh. Nếu ngay cả kiếm thuật cũng thua ta, huynh về sau ở trên giường sẽ càng bất lợi.”

“Đệ đang nói cái quỷ gì…” Thiên Dương vung tay đánh, Thiên Tường tránh được, nhân khe hở chế cổ tay y, một phen kéo y xuống nước.

“Ái! Làm gì thế!” Hai người lại đuổi đánh nhau dưới nước.

Mãi đến khi Thiên Tường bắt được Thiên Dương, kéo y vào lòng mình, hai người mới chú ý tới, cả hai đều đang trần như nhộng, hơn nữa khi chạm phải da thịt đối phương trong hồ nước lạnh lẽo, lại khiến nhiệt độ cơ thể hai bên càng mau chóng tăng lên.

Nước nhỏ giọt trên trán Thiên Dương, đầu tiên rơi lên bờ vai mảnh khảnh, lập tức dọc theo da trượt xuống l*иg ngực bằng phẳng rắn chắc, dừng trên điểm nhỏ màu đỏ nhô lên. Thiên Tường vươn tay gạt giọt nước đó, nghe Thiên Dương khẽ thở dốc một tiếng. Một tiếng này gợi lại du͙© vọиɠ đã cố nén xuống, khiến gã không thể kiềm chế được nữa, hai tay dùng sức siết chặt thân thể mỹ lệ này, đôi môi hừng hực không ngừng in dấu lên bờ vai trắng trẻo, lên gáy và l*иg ngực.

Thiên Dương hô hấp hỗn loạn, chỉ cảm thấy phảng phất nước hồ trên người cũng phải bốc hơi dưới nhiệt độ này. Trong đầu y cũng hỗn loạn, không biết có nên đẩy gã ra. Trước khi lên núi đã nói rõ là trong thời gian này phải an phận giữ mình. Nhưng trải qua giày vò hai ngày nay, cảm xúc sớm đã vô cùng kích động; hơn nữa hai người hiện tại trần trụi đối diện, muốn y thanh tâm quả dục nói mới dễ dàng làm sao? Dưới nụ hôn mãnh liệt thuần thục của Thiên Tường, ba hồn sáu phách sớm đã đi một nửa, quên mất là mình thân ở nơi nào.

Thiên Tường thoáng buông y ra, thấy đôi mắt như hổ phách của y đã phủ một tầng hơi nước mê mông, cánh môi bị hôn đến mức hơi sưng lên đỏ tươi ướŧ áŧ, kiều diễm vô cùng, nhất thời lửa nóng ở bụng dưới càng rực, hận không thể lập tức kết hợp chặt chẽ với y; nhưng chuyển tâm niệm, nhớ tới ước định lúc trước, cảm thấy vẫn không ổn, lui về sau một bước thở dài nói: “Ta thấy nên đợi xuống núi rồi nói sau đi.”

Thiên Dương ngẩn ra, khuôn mặt lập đỏ bừng như lửa, đưa tay kéo tay gã lại, hơi cúi đầu nói: “Ước định kia… quên đi, không sao…”

Chỉ chờ lời này của huynh! Thiên Tường mừng thầm trong lòng, lập tức ôm eo y, nhẹ nhàng bế Thiên Dương lên, tách hai chân y vòng qua người mình, cúi đầu liếʍ nụ hoa trước ngực, tay kia thì luồn đến phía sau, xâm nhập bí huyệt, nhiệt tình mơn trớn dũng đạo chặt chẽ.

Thiên Dương thừa nhận chiếm đoạt đồng thời đến từ trước sau, thân thể sung sướиɠ run rẩy, phối hợp động tác của Thiên Tường, truy cầu càng nhiều càng sâu, khoái lạc thấm vào tận xương tủy, tiếng thở gấp hưng phấn không ngừng ra khỏi miệng, cơ hồ không thể thở nổi. Thiên Tường không hề vì y phản ứng như vậy mà thỏa mãn, đôi môi đang ngậm nhũ hoa của y ra sức mυ'ŧ một cái.

“A!…” Tiếng kêu đầy khát khao tràn ngập màng tai.

Thiên Dương còn chưa kịp phục hồi tinh thần từ trong kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, Thiên Tường đã đẩy hạ thân nóng rực vào cửa ngõ sớm thả lỏng đang khổ sở chờ đợi kia. Thiên Dương sợ hãi kêu lên một tiếng, bấu chặt lưng Thiên Tường.

Trong lắc lư kịch liệt, trước mắt phảng phất có ráng màu bay múa, khiến y hoa cả mắt; chạy loạn trong cơ thể là hỏa hoa sặc sỡ lóa mắt, còn có ngọt ngào và ấm áp nồng đậm đến mức không thể tan ra. Đó là mùi vị mất hồn đủ để thổi tan hết thảy ưu phiền, khiến hết thảy lạc thú thế tục chốn nhân gian nhất loạt mất màu, thân thể cùng linh hồn kết hợp làm một thể, không có mảy may ngăn cách.

Cho dù lấy một trăm năm thiên đường, cũng không nguyện trao đổi một khắc hiện tại này.

Trong kí©ɧ ŧìиɧ như sóng dữ, Thiên Dương dùng chút lý trí còn sót lại đứt quãng nói: “Đệ… cứ tận lực luyện kiếm… Luyện càng mạnh càng tốt… Lại đến… làm đối thủ của ta… Thắng ta cũng… không sao…”

Đã lâu không gặp đối thủ thế lực tương đương với mình, thật sự sắp buồn chết người.

Dù thua cũng được, chỉ cần có thể đẹp đẹp đẽ đẽ giao thủ một lần.

Có lẽ số mệnh định trước, đời này đối thủ có thể sánh đôi với y, chỉ có người trước mắt đây.

Thiên Tường thở hổn hển thầm thì bên tai y: “Huynh đừng hối hận nha!”

“Không… hối… hận… A!!” Thiên Tường mãnh lực đẩy tới, dùng lửa tình càng mãnh liệt hơn nuốt chửng y.

***

Cảnh tượng trước mắt không phải rất thảm, mà là cực kỳ thảm.

Gò núi ban đầu đã hoàn toàn biến mất, hóa thành đường dốc thẳng tắp, trên mặt đất còn có một cái hố sâu bốn năm thước. Ngoài đất đá và cây cối giập nát ra thì đã chẳng còn gì khác. Không trông thấy mộ bia đâu, càng khỏi phải nói đến phần mộ.

Thiên Tường nhìn khuôn mặt trắng bệch của Thiên Dương, trong lòng thương xót, thở dài nói: “Bắt đầu đào thôi.”

“Đừng ngốc, cả một dải đất lớn như vậy, phải đào tới khi nào? Hơn nữa, chưa biết chừng…”

Chưa biết chừng sư phụ đã bị đẩy tới chân núi.

Môi Thiên Dương run rẩy, không thể nói tiếp nửa câu còn lại.

Cư nhiên để sư phụ phơi thây hoang dã, quả thực là bất hiếu tới cực điểm!

Y quay người đi, ngẩng đầu hít vào một hơi thật sâu. Tuy không nhìn thấy mặt nhưng Thiên Tường biết y nhất định đang rơi lệ.

Kết quả là gã vẫn không làm được gì. Rõ ràng đã hạ quyết tâm phải chia sẻ phiền não trong lòng Thiên Dương, nhưng suy nghĩ cả buổi, chuyện gã làm lại chỉ có chém đổ cây hạnh của sư phụ mà thôi.

Cây hạnh…

Linh quang chợt lóe, gã đi đến sau lưng Thiên Dương, kề sát vào y: “Ta nói, chúng ta cứ trồng ở đây một trăm cây hạnh, huynh thấy thế nào?”

Thiên Dương quay đầu, đôi mắt to tròn đang ngấn lệ hơi kinh ngạc nhìn gã.

“Chờ hoa nở, cả một dải hoa hạnh lớn như vậy, bất kể sư phụ ở nơi nào, hẳn là đều ngắm được? Hơn nữa về sau chúng ta trở về cũng có thể vừa nhìn đằng xa là biết sư phụ ở chỗ này, huynh nói được không?”

“…” Thiên Dương dựa vào lòng gã, lắng nghe thanh âm nghiêm túc của gã, giống như có một dòng nước ấm nhàn nhạt chảy khắp toàn thân, chậm rãi hòa tan đau khổ trong tim.

Kỳ thật, như vậy cũng không tệ.

Cái mộ bia xấu xí muốn chết kia không có thì thôi, mộ sụp cũng thế, từ nay về sau, cả ngọn núi này chính là mộ của sư phụ, mỗi một gốc cây ngọn cỏ, mỗi một hạt cát viên đá đều là hóa thân của sư phụ.

Ý nghĩ như vậy cho y giải thoát lớn lao.

Những ngày hối hận, y đã chịu đủ rồi.

Nên là thời điểm bước ra.

Xin lỗi sư phụ.

Con biết bọn con như vậy là không đúng.

Chỉ có xa nhau, mới có tư cách sám hối trước người.

Nhưng con không làm được.

Chỉ cần được ở cùng người kia, bao nhiêu khốn cảnh con đều có thể chịu được.

Bất kể người khác thấy thế nào, nói thế nào, con đều không sao cả.

Vậy nên con chỉ có thể xin lỗi người.

Chờ con tới thế giới bên kia rồi, người muốn trừng phạt thế nào cũng được.

Nhưng chỉ cần còn sống một ngày, toàn bộ thể xác và tinh thần của con đều thuộc về y.

Tận đến lúc nhắm mắt…

***

Cũng là một nơi lộn xộn như vậy.

Nhà đương nhiên không còn, toàn bộ gia sản của họ cũng đã mất theo. Triền núi bên cạnh sụt mất một nửa, lộ ra lớp nham thạch trơ trụi.

Lúc đang bàn kế tiếp phải đi đâu “vay tiền”, tình tiết trong truyền kỳ cố sự lại trình diễn rành rành trước mắt: Thiên Tường nhìn thấy trong đống đất lộ ra thứ gì đó màu đỏ, hóa ra là một góc rương gỗ. Đào cái rương ra cạy nắp nhìn vào, ha! Vàng thỏi ngân khối đầy ắp bên trong, còn có cả tranh chữ, châu báu trang sức, toàn là những thứ không có khả năng xuất hiện trên ngọn núi này, nhất là tại nơi Mộ Thiên Dương sống.

“Chà chà, chưa biết chừng là giang dương đại đạo nào đem tiền giấu đến nơi này, nếu không thì là vương công quý tộc cổ đại, lúc chạy nạn đã đem chôn kho báu, kết quả bị gϊếŧ chết nên không cách nào đến đào…”

Thiên Dương bình tĩnh cắt ngang vọng tưởng của gã, muốn gã nhìn dòng chữ đúc trên một đồng tiền. Ngày tháng bên trên là mười năm trước.

“Mười năm trước không phải chúng ta còn sống ở đây sao?”

“Đúng vậy.”

“Chẳng lẽ là huynh chôn?”

Trừng gã một cái: “Dù có đem bán ta cũng không được nhiều tiền như vậy!” Lại lục thử trong rương, thình lình xuất hiện ba bản kiếm phổ do Vô Ưu Tử tự tay viết.

“Như vậy, người chôn cái rương này chẳng lẽ là…”

“Là Diệu Thủ Không Không Nhân đỉnh đỉnh đại danh.”

Sau khi Vô Ưu Tử mất, Thiên Tường thu thập di vật của ông cùng tiền kiếm được sau mấy năm làm sát thủ, đem chôn bên cạnh căn nhà gỗ, về sau bởi vì biến cố liên tục, hòm tài bảo vô giá này từ đây bị người quên mất.

“Cư nhiên là chính ta…” Cảm thấy có phần xấu hổ.

“Nếu không có trận núi lở này, đệ sẽ biến thành kẻ coi tiền như rác đệ nhất thiên hạ.”

Hai người cùng bật cười, biết đâu, thật sự trong minh minh tự có thiên ý.

Thiên Dương lại nghĩ tới câu nói kia: “Biết đâu biểu thị sư phụ đã tha thứ cho chúng ta.”

Thật vậy sao? Thật sự đã được xá miễn rồi sao? Về sau có thể thanh thản mà sống những ngày hạnh phúc?

“Tóm lại là sau này không phải đi đánh cướp nữa.”

“Đệ cũng không cần tiếp tục đi gϊếŧ người kiếm tiền.”

“Việc này tự nhiên là tốt, có điều huynh phải đáp ứng ta một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Về sau đừng mặc loại y phục rách rưới này nữa, coi như là ta cầu huynh được không?”

“Được rồi…” Chuyện kiểu này có gì phải để ý?

Lúc thu thập đồ đạc chuẩn bị lên đường, Thiên Tường hơi sơ ý đá trúng tảng đá, vấp ngã một cái.

“Cẩn thận…” Thiên Dương kéo gã lại.

Nhưng Thiên Tường lại kinh ngạc nhìn y, dường như bất chợt lĩnh ngộ điều gì, đang lúc Thiên Dương bị gã nhìn chẳng rõ ra sao, Thiên Tường bỗng nhiên kêu to: “Nhớ rồi! Chính là huynh! Chính là huynh!”

“Chính là ta cái gì?”

“Hồi nhỏ huynh thấy ta ngã lại không thèm đến đỡ ta dậy, còn giả bộ không nhìn thấy mà đi qua bên cạnh ta, đúng là đồ vô tình vô nghĩa!”

“Đệ… đệ…” Thiên Dương tức đến nói lắp: “Nói cái rắm gì đấy! Ta ngã đệ cũng chưa bao giờ đỡ ta nha!”

“Là huynh không để ý ta trước, ta mới báo thù! Ta chính bởi vì tức giận chuyện này nên mười mấy năm không thèm nói chuyện với huynh.”

Thật đúng là bi tráng… Thiên Dương cố nén cảm giác muốn gõ đầu gã đang thôi thúc: “Với cá tính của đệ, bị ngã nhất định sẽ cảm thấy rất mất mặt nhỉ? Ta làm bộ không nhìn thấy, chính là kính trọng đệ thôi! Hiểu không?”

“Huynh đệ, ta khi đó mới ba tuổi! Ngay cả đi cũng chưa xong thì làm sao hiểu được kính trọng gì đó!”

“Đệ… Những chuyện quan trọng hơn thì không nhớ, lại đi nhớ chút việc nhỏ lúc ba tuổi?”

“Bởi vì ta khi đó bị đả kích quá lớn, cho nên mới đặc biệt nhớ rõ.”

Thiên Dương vô lực thở dài một tiếng, suy nghĩ một lúc: “Nếu ta nói, lần đó khi còn bé khả năng là ta vừa đi vừa ngủ gật, căn bản không nhìn thấy đệ ngã, đệ có tin không?”

“… Tin…” Đúng vậy, y vốn chính là tính tình thế này…

“Thế không phải là được rồi?”

“Không được. Huynh hại ta vì chuyện ngu xuẩn kiểu này mà thống khổ suốt mười mấy năm, huynh phải bồi thường cho ta.”

“Đệ cũng quên hết rồi còn thống khổ gì nữa!”

“Ta mặc kệ!”

Lớn đầu rồi mà còn chơi xấu vậy à? “Thôi được, vậy đệ muốn thế nào?”

Trên gương mặt tuyệt mỹ lộ ra nụ cười giảo hoạt: “Ta muốn huynh nói với ta là ‘Ta yêu quân’.”

“Cái gì?” Mặt Thiên Dương lập tức đỏ bừng: “Ghê tởm chết được!”

“Chỉ cần là thật lòng thì sẽ không ghê tởm.”

“Ta mới không cần! Hơn nữa đệ cũng chưa từng nói mà.”

“Nói bậy! Ta từng nói một lần rồi.”

“Lần đó không tính! Ta đang ngủ, không nghe thấy gì hết.”

Thiên Tường cười hì hì: “Kỳ quái thật, ta có nói là ta nói lúc huynh đang ngủ à?”

“…”

“Đừng hòng lấp liếʍ, ngoan ngoãn nói đi.”

“Nói cái gì?”

“Bớt giả ngu đi! ‘Ta yêu quân’!”

“Thật à? Cảm ơn đệ ha.”

“… Lại chơi xấu! Mau nói đi! Huynh đáp ứng rồi!”

“Không có ~ không có ~ ta không có nhớ ~~~” ha ha, thỉnh thoảng cũng nên đến lượt ta nói câu này.

“Đừng hòng trốn!”

Trong tiếng tranh cãi ngây thơ đến nỗi gần như ngu xuẩn, hai người đuổi đánh nhau xuống núi.

Mùa mưa đã kết thúc, ngày mai hẳn là trời sẽ nắng.