Chương 1-2
Đuổi chó đi, Kim Long kéo Trương Kiến Hiền vào nhà, lúc này cửa tự động mở ra, chủ nhân Mục đại ca nghe thấy tiếng sủa, biết khách tới, lớn tiếng chào hỏi.“Kim Long hai người trên đường lại tắp vào chỗ nào chơi vậy? Trời đã tối rồi, coi chừng trên đường gặp thứ gì không sạch sẽ… Vừa nói vừa lôi kéo hai người vào nhà.
Thứ gì không sạch sẽ? Trương Kiến Hiền quay đầu ngẫm lại đoạn đường, hoàn hảo, tựa hồ không có gì kỳ quái, nhưng nghe Mục đại ca nhắc như vậy, là da gà da vịt đồng loạt nổi lên, lại dựa càng sát vào Kim Long.
Trong lòng Kim Long hướng Mục đại ca giơ ngón cái lên, thầm khen, Mục đại ca, nói rất hay, lần sau tới nhất định mang A phiến Nhật Bản làm quà.
Mục đại ca tiếp tục nói: “Đại Đồng giữa trưa đã tới rồi, cậu ta mang theo tiểu bằng hữu thi thoảng lại hỏi Tiểu Hiền Hiền thế nào còn chưa tới…”
Kim Long ai oán: “Tiểu Hiền Hiền không cho phép em đi tốc độ bình thường…”
“Tốc độ một trăm năm mươi, hai trăm là tốc độ bình thường? Thay tim tôi suy nghĩ một chút có được không? Nhìn, lòng bàn tay tôi đều là mồ hôi!” Vì nghiệm chứng sự thật, Trương Kiến Hiền xòe bàn tay, cho Kim Long xem một chút.
Quá coi thường sắc phôi của Kim Long, gã ôm đồm lấy tay Tiểu Hiền Hiền, cố ý liếʍ một cái, nhẹ nhàng như tán tỉnh, gãi ngứa đến đáy lòng.
Trương Kiến Hiền luôn đứng đắn cũng đỏ mặt, không rõ ràng lắm làm sao mà Ngu Long có thể nơi nơi phát tình như vậy, không thể làm gì khác hơn là tàn nhẫn trừng mắt, sau đó thấp giọng khiển trách.
“Này, Ngu Long, anh, anh đừng xằng bậy!” Nghĩ tới cái gì lại bổ sung: “Còn có, trước mặt Tiểu Dị với tên kia đừng gọi tôi là Tiểu Hiền Hiền, rất khó nghe.”
Đào đào lỗ tai, Kim Long đáp tiếng biết rồi, nhưng trong lòng lại quyết định chủ ý, muốn biểu diễn chút thân thiết trước mặt mọi người, nhất là Tiểu Dị, nếu không, con thỏ kia luôn cố ý mượn cơ hội đi sờ tay sờ chân áp trại phu nhân của mình, tức chết thôi.
Vào phòng khách, một người đàn ông anh võ kiểu kiện ngồi trên ghế trúc Mục đại ca tự đóng, uống trà, nhìn thấy hai vị khách tiến vào, đầu tiên là chào hỏi Kim Long, tiếp theo, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Trương Kiến Hiền tuấn mỹ đoan chính.
Hai người nhìn nhau mười giây, không ai mở miệng nói chuyện, trong không khí lóe tia sáng quỷ dị.
Mục đại ca mặc dù không rõ Tần Đại Đồng cùng Trương Kiến Hiền có xích mích gì, nhưng từng lăn lộn trong hắc đạo ác liệt, đối với sát khí quỷ dị này hoàn toàn không xa lạ, nghi vấn nhìn qua Kim Long.
Kim Long nhún nhún vai, đáp lại một ánh mắt ‘đừng quản’.
Mục đại ca thật sự là trượng nhị kim cương sờ không được ý nghĩ rồi, may là, hắn dù sống an ổn trên núi đã lâu, bản năng tránh dữ tìm lành vẫn phải có, cười khan mấy tiếng, khách sáo nói tùy ý ngồi, liền chạy ra sau bếp, kéo lão bà ra ứng phó đại cục.
Mục đại tẩu là người phụ nữ diện mạo quyên tú, so với Mục đại ca càng thêm ôn hòa thân thiết, từ phòng bếp đi ra, xoa xoa bàn tay ẩm ướt vào tạp dề, không chút khách khí bắt lấy Trương Kiến Hiền, thái độ thân mật tươi cười chân thành.
“Ai, không phải Tiểu Hiền Hiền sao? Đại tẩu rất nhớ cậu… Uh uh, thành thị tới quả nhiên ưa nhìn, dáng vẻ không giống mấy kẻ…” Cằm chỉ chỉ lão công, Tần Đại Đồng, còn có Kim Long: “… Thô lỗ…”
Có người khen ngợi mình vốn là tốt lắm, nhưng nghe mình lại bị gọi là Tiểu Hiền Hiền, khóe miệng Trương Kiến Hiền không khỏi co quắp, hai tròng mắt liếc qua, quả nhiên nhìn thấy Tần Đại Đồng mang vẻ mặt khinh thường, ngay cả như vậy trước mặt phụ nữ Trương Kiến Hiền luôn nho nhã lễ độ, bởi vậy cũng không nói gì, chỉ cười cười lễ phép.
“Đại tẩu đang chuẩn bị cơm sao? Khổ cực rồi, em rất nhớ trù nghệ của tẩu, rất mong lên núi đến ăn… Tiểu Dị ở trong bếp sao?” Câu cuối mới là trọng điểm.
Tiểu Dị trước kia làm nhân viên văn phòng, giờ hỗ trợ Tần Đại Đồng quản lý tiền bạc, nhưng, kế thừa tài hoa của cha, cậu cũng luyện được một thân trù nghệ, Trương Kiến Hiền biết cá tính Tiểu Dị, nếu như Mục đại tẩu bận rộn trong bếp, Tiểu Dị không nói hai lời tuyệt đối xắn tay áo vào hỗ trợ.
Mục đại tẩu ha hả cười: “Ừm, Tiểu Dị thật sự không đơn giản, diện mạo đáng yêu, trù nghệ còn lợi hại hơn tôi, trong bếp cũng không đến tôi động tay, giao cho cậu ta.”
Trương Kiến Hiền rốt cục tìm được cơ hội, ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ Tần Đại Đồng, nói: “Đại tẩu, em vào phòng bếp tìm Tiểu Dị tâm sự, tẩu ngồi một chút, em mang chút băng đường tổ yến đến, để đại tẩu dưỡng nhan mỹ dung, ngày càng đẹp hơn.”
Mục đại tẩu cười đến run rẩy cả người, thành thị ưa nhìn quả nhiên chính là tri kỷ.
Kim Long Nhất nghe người yêu muốn vào bếp, cái nơi không gian mập mờ, tìm người tình cũ, sao có thể chấp nhận? Sắc mặt khó coi ngăn cản: “Tiểu Hiền Hiền, em…”
Trương Kiến Hiền bày ra dáng vẻ áp trại phu nhân, phát uy, không chút khách khí chỉ huy người đi làm việc.
“Ngu Long, ra xe lấy quà vào…” Thấy Kim Long chần chờ, hắn trừng mắt một cái, sắc mặt như sương: “Không muốn đi?”
Trái tim Kim Long bừng bừng muốn nhảy.
Mẹ nó chứ OOXX. Tiểu Hiền Hiền nghiêng mắt trừng người, đôi mắt dài nhỏ luôn hướng lên, không tự giác phóng ra phong tình, còn hơn đàn bà cố vờ lẳиɠ ɭơ, nét hờ hững thoáng hiện kia mới là mị thuật cao cấp nhất…
Danh hiệu Tiểu dã miêu quả nhiên hoàn toàn xứng đáng! (tiếng lòng Kim Long)
Kim Long bên này nước miếng chảy đầy đất, Trương Kiến Hiền cũng đại khái đoán được trong đầu Ngu Long có gì, xem vẻ mặt là biết, ngựa đực ngàn năm lại động dục…
Hừ một tiếng không để ý tới gã, xoay người vào bếp.
Phòng bếp rất lớn, bên trong bày đầy rau quả, nghe tiếng Tiểu Dị sắt rau đều đều, Trương Kiến Hiền nhất thời có chút giật mình.
Nghĩ lại chuyện mình cùng Tô Hiểu Dị, thoáng như đã qua mấy đời.
Giống như đại đa số người, Trương Kiến Hiền nghĩ, thứ trong tay vĩnh viễn không quý trọng, đến khi mất đi, mới phát hiện, vì thứ nước chói mắt phía xa, mà lại ném đi bảo thạch trân quý trong tay, quả thực ngu không ai bằng.
Nhẹ giọng thở dài.
“Kiến Hiền?” Tiểu Dị nghe thấy tiếng, ngẩng đầu, kinh hỉ: “Anh tới rồi hả, khó trách bên ngoài náo nhiệt vậy.”
Gương mặt trắng noãn nộn nộn, hồng nhuận đáng yêu, hai tròng mắt hắc bạch rõ ràng, nếu chỉ nhìn bề ngoài, tất cả sẽ tưởng rằng cậu là một học sinh trung học, đáng tiếc, sự thật vốn tàn khốc, Tiểu Dị đã hai mươi bảy tuổi rồi.
Cách một cái bàn, Trương Kiến Hiền kéo ghế ngồi xuống, nhìn Tiểu Dị làm. Người khác dù thông minh, nhưng việc nhà vẫn rất vụng về, cũng không muốn động, Tiểu Dị biết điểm này, thấy hắn chỉ nhìn, lại không giúp, cũng không để ý.
“… Tiểu Dị không gầy như trước, cuộc sống bây giờ rất hạnh phúc, có phải không? Tên kia nhất định đối xử tốt lắm.” Trương Kiến Hiền nói.
“Đúng vậy, em bây giờ cũng rất ít ra ngoài, giúp Đại Đồng ca làm việc trong quán, đã tăng vài cân rồi… Kiến Hiền thì sao? Uh, cũng rất có tinh thần, nghe nói anh làm bất động sản ở Đài Nam, bề bộn nhiều việc đi?” Tiểu Dị cười mị mị hỏi.
“Hoàn hảo, cũng dần quen tay rồi, không khó khăn như tưởng tượng… Kỳ thật việc giao dịch đều do đàn em của Kim Long, Ngân Long làm, anh chỉ ở phòng làm việc đưa chủ ý, vào mạng thăm dò chút tin tức…” Trương Kiến Hiền nói.
Tiểu Dị mở nắp nồi, xem canh gà thế nào rồi, quay đầu lại nói: “Em vẫn nghĩ anh còn làm ở công ty cũ, bên phát triển sản phẩm, không ngờ, trong nháy mắt đã bị đại ca hắc đạo lừa về Đài Nam…”
Trương Kiến Hiền cau mày: “Đây nhất định là báo ứng, trời biết anh làm chuyện sai lầm, nên phái Ngu Long đến hành hạ anh!”
Phốc cười một tiếng, không nhịn được, Tiểu Dị cảm thấy Trương Kiến Hiền đã thay đổi rất nhiều, cảm giác dí dỏm hơn trước, nhớ tới đức hạnh của Kim Long đại ca kia, quả nhiên, gần mực thì đen gần đèn thì rạng.
“Cười cái gì?” Trương Kiến Hiền không biết vì sao Tiểu Dị bật cười.
Le lưỡi, Tiểu Dị nghịch ngợm thử dò xét: “Kim Long đại ca… Kỳ thật không tệ đi?”
“Hắn?” Trương Kiến Hiền mày mặt nhăn chặt: “Thô lỗ, hèn hạ, hạ lưu, không thưởng thức, chỉ biết dùng nắm đấm làm việc, suốt ngày phát tình, quả thực giống heo…”
Nói tới đây mặt đỏ lên, hình như lộ ra quá nhiều chuyện rồi.
Tiểu Dị nhịn cười, nói: “Kỳ thật người như thế dễ sống chung, trước kia chúng ta bên nhau, không phải cả ngày dùng tâm cơ? Luôn nghĩ đến bản thân, một việc đơn giản cũng có thể khiến làm phức tạp, rất mệt, cũng rất khó ở chung lâu dài.”
Trương Kiến Hiền trầm mặc một hồi, mới nói: “… Anh cũng là loại người đó đi? Tự cho mình cao quý, xem thường người khác, chỉ biết làm tổn thương người bên cạnh…”
“Anh làm sao? Em quên rồi.” Tiểu Dị giả bộ mất trí: “Có điều, em rất xác định một việc!”
“Chuyện gì?” Trương Kiến Hiền tò mò hỏi.
“Hai người chúng ta đều vui vẻ hơn trước!” Tiểu Dị hạ kết luận, lại bổ sung: “Kỳ thật, chúng ta làm bạn bè tốt hơn làʍ t̠ìиɦ nhân, có phải không?”
Bình tĩnh mà xem xét, Trương Kiến Hiền lòng có ưu tư, hắn cùng Tiểu Dị gắn kết không đủ, trở thành tình nhân, sẽ chỉ làm quan hệ tràn ngập nguy cơ, quan hệ bạn bè lại có thể kết nối bọn họ, chiếu cố cùng quan tâm, có thể duy trì như vậy cả đời.
Thiên ý tựa hồ cũng đã an bài hết thảy.
Tiểu Dị còn nói: “Chúng ta có thể là tri kỷ tốt nhất. Nhưng nếu Kim Long đại ca khi dễ anh, hoặc Đại Đồng ca khi dễ em, chúng ta tùy thời có thể nối lại tình xưa, tức chết họ!”
Đương nhiên biết Tiểu Dị đang nói đùa, tên ở phòng khách kia căn bản không có khả năng khi dễ Tiểu Dị, nhìn ra được hắn thương Tiểu Dị thương đến tâm, là kẻ biết được đâu là bảo vật thật sự, còn mình…
Có chuyện cũ nghĩ tới lại không thể nhịn được cảm khái.
Có điều, nghe Tiểu Dị đề nghị, hắn cũng mỉm cười: “Được, Kim Long nếu dám làm gì anh, anh lập tức rửa tay chậu vàng, dùng tên giả trốn đi, lại mang tội trạng của Vân Dật hội cung cấp cho cảnh sát, cho hắn ăn cơm tù cả đời, mà không thể trả thù.”
“Oa, Kiến Hiền anh thật sự bị Kim Long đại ca nhiễm đen rồi, nhưng rất có khí khái nam tử!” Tiểu Dị sùng bái muốn chết, ngay cả động tác làm đậu phụ cũng dừng lại.
Có thể không khí trong bếp quá mức ấm áp, Kim Long cách cửa bếp vài mét cũng lo lắng hai người này tro tàn lại cháy, ngồi không yên, được Đại Đồng ca ngầm ưng thuận, liền vọt vào bếp.
Trương Kiến Hiền cùng Tiểu Dị thấy người vào, trong đầu chỉ có ba chữ tặng khách không mời, sát phong cảnh.
Lại nghe Kim Long lớn tiếng ồn ào: “Hai người nói ai rất có khí khái nam tử? Là tôi phải không? Tiểu Hiền Hiền, đã nói anh trong mắt người khác rất có nam nhân vị, vốn là chính cảng nam tử hán, hào quang không thể ngăn cản, bây giờ tin chưa?”
Cầm con dao Tiểu Dị vừa thái thức ăn, trên mặt Trương Kiến Hiền nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi.
“Nói bao nhiêu lần, ở ngoài đừng gọi tôi Tiểu, Tiểu… còn gọi nữa, tôi chém chết, cho anh sử dụng cái tên Thần Long, làm thần trên trời tốt lắm!”
Tiểu Dị cũng cầm dao gọt hoa quả bén nhọn, biến thành con thỏ hung bạo.
“Kim Long đại ca, anh nhất định không biết trừ Đại Đồng ca theo Kiến Hiền, khi tôi nấu ăn, ghét nhất có những người đến quấy rầy… Anh nhất định rất muốn thấy tài phi dao của tôi đi?”
Vừa nói, Tiểu Dị cầm lên một củ cà rốt, chỉ nghe ‘xoẹt xoẹt’ vài tiếng, củ cà rốt phân thành hai mươi miếng bằng nhau.
Cắt thành hai mươi miếng không ngạc nhiên, nhưng trong ba giây mà xắt cà rốt thành hai mươi miếng đều nhau thì không đơn giản rồi, dày độ mỗi miếng không lệch bao nhiêu, vừa vặn một cm, xắt xong, Tiểu Dị đắc ý nhìn Kim Long, hắc hắc mà cười.
Nói thật, bởi Tiểu Dị là tâm can bảo bối của Đại Đồng ca, Kim Long mới không dám trào phúng, thái rau khác chém chém gϊếŧ gϊếŧ ở hắc đạo, bởi kẻ thù căn bản sẽ không để ý vết thương trên người mình có mỹ cảm hay tinh chuẩn không, trọng điểm là một đao chém trúng chỗ hiểm không là được.
Tầm mắt vừa chuyển, bộ dạng Tiểu Hiền Hiền cầm dao tử thật uy nghiêm, không hổ là áp trại phu nhân của lão đại Vân Dật hội, mắt mình quả nhiên sáng suốt, ba nghìn con song chỉ lấy một bình, ha ha, quá lời!
Trương Kiến Hiền phát hiện Kim Long lại mình nhìn chằm chằm, lộ ra bộ dạng trư ca, nghiệm chứng nước miếng dưới đất, rốt cục chịu không được, nháy mắt Tiểu Dị, muốn cậu xuất tuyệt kỹ gia truyền đuổi người.
Tiểu Dị hiểu ý, vung dao gọt hoa quả, ‘vυ't’ một tiếng, điệu nghệ như Tiểu Lý phi đao, dao gọt hoa quả cắm thẳng vào cây cột gỗ bên cạnh Kim Long, cắm sâu hai cm, lưỡi dao lóe hàn quang.
“Tiểu Dị, công phu của em tiến bộ rồi.” Trương Kiến Hiền tiêu sái vỗ vỗ tay, khen ngợi.
“Em mỗi ngày đều dùng chiêu này ám sát gián xông vào bếp, luyện đến bách phát bách trúng, bây giờ nhà em hết sạch côn trùng rồi, bớt tiền diệt gián.” Cười hì hì đáp.
Lùi bước ra khỏi bếp, Kim Long sát vũ mà về, giao chiến Tiểu Dị hiệp một, thảm bại.