Chương 7-1
Trong phòng khách, chú rể đang mời rượu khách khứa, thuận tiện giới thiệu cô dâu với các vị thúc bá, người nhà cũng đứng lên đi kính khách, đột nhiên, từ cửa vào truyện vào tiếng thì thầm khe khẽ, lại rôm rả, làm mọi người đều tò mò ngoái đầu nhìn người mới tới.Chú rể, cùng ba mẹ chú rể vừa thấy rõ người tới, lập tức thay đổi sắc mặt.
Người tới đúng là Trương Kiến Hiền, bên cạnh là trung khuyển Vĩ Tử.
Trương Kiến Hiền cũng không để ý đến đám người đó, từ cửa chính tiến vào, đi đến đâu, ánh mắt khách nhân trong sảnh liền theo tới đó, bởi vì là đi trên đường thẳng tới giáo đường, hơn nữa hai vị này trước mặt mày sang sủa, sau dũng cảm hào sảng. Rất nhiều người đều đoán, hai người này là ai?
Trong đám tân khách cũng tới mấy chục tiểu thư, mỗi người đều mắt sáng như sao đuổi sát mỹ nam tử, Trương Kiến Hiền cùng đứa con nhỏ nhất của Trương Trương Kiến Dũng mặt mũi có chút tương tự.
Giống thì giống, nhưng khí chất thì kém xa, nói thí dụ như, cùng là mỉm cười, Trương Kiến Hiền khóe miệng câu lên đã có thể làm đám con gái tim đập thình thịch, đệ đệ nhiều nhất chỉ là đẹp, không khó coi, lại không có cái loại mị lực câu hồn nhϊếp phách này.
Kim Long nói đúng, Tiểu Hiền Hiền của gã trời sinh biết phóng điện, thực dễ dàng trêu hoa ghẹo nguyệt, người gặp người yêu, trước kia sinh hoạt cá nhân của Trương Kiến Hiền khó mà nghiêm cẩn cũng vì nguyên nhân này, cũng không ít phu nhân có tiền nghĩ muốn lén bao dưỡng tiểu bạch kiểm như vậy. Hiện tại, tình nhân sài lang rốt cục xuất hiện, độc bá vị trí bên cạnh mỹ nam tử, cho nên độ đào hoa của Trương Kiến Hiền giảm mạnh, lúc này sài lang không ở đây. Mị lực tích trữ lâu ngày toàn bộ phóng ra, phát ra kim quang sáng chói không ai không bị mê hoặc.
Vĩ Tử tận trung với cương vị, cẩn tuân theo dặn dò của Lão Đại, muốn lấy khí thế đánh rụng ánh mắt nhiệt tình của các phu nhân tiểu thư bốn phía phóng tới, chỉ tiếc, công lực của y dù sao vẫn kém đại trù Kim Long.
Nói cách khác, lưỡng ngạn thị gian địch bất trụ, phu nhân dĩ quá vạn trọng sơn (hai câu thơ duy nhất Vĩ Tử biết).
Trương Kiến Hiền thong dong tiến lên, đi đến vài bàn khách quý, rất nhiều nhân vật lớn trong cơ quan chính phủ đều chủ động chào đón hắn, điểm ấy làm cho cha mẹ anh em hắn cảm thấy kinh ngạc, không biết Trương Kiến Hiền bị bọn họ tuyệt giao vì sao lại quen biết với những tân khách trọng yếu như vậy?
Bọn họ không biết, Trương Kiến Hiền trở lại Nam Bộ đã hơn một năm, cùng Ngân Long thành lập một tập đoàn tên là Vân Chương, phạm vi nghiệp vụ ngoài bất động sản, xây dựng, còn dần mở rộng phạm vi, công ty bảo an, thậm chí là quán caffe.
Nghiệp vụ xây dựng của Vân Chương có rất nhiều điểm giống với Trương thị, mối hàng của hai công ty đại khái giống nhau, càng không phải nói Vân Dật hội có nhiều nhân tài qua lại giữa hắc bạch lưỡng đạo, cùng công ty hỗ trợ lẫn nhau, bởi vậy vượt lên cả Trương thị có quan hệ chính trị kinh tế đều tốt đẹp, âm thầm trở thành ‘long thủ’ của ngành xây dựng và bất động sản ở Nam Bộ.
Nhóm nhân vật lớn trong khách phòng đã sớm muốn cùng Trương Kiến Hiền quan hệ hợp tác, hơn nữa bề ngoài Trương Kiến Hiền đích xác có thể tăng thêm phần hiệu quả, ứng đối tiến lui thoả đáng, làm đám lão bản này phi thường thích vị phó tổng tài phía sau màn của tập đoàn Vân Chương này. Âm thầm vươn lên trong bóng tối, hiện giờ dần dần mới lộ mặt.
“Hứa trưởng phòng, Hoàng uỷ viên, đã lâu không gặp, dạo này bận cái gì sao?” Trương Kiến Hiền thân thiết chào hỏi một đống chính kinh nhân sĩ: “Lâm lão bản, Uông chủ tịch, trận đấu cầu lần trước tôi thua thảm, khi nào làm lại một ván đi?”
“Tiểu Trương a, cậu thế nào hiện tại mới đến? Đến đến đến, lại đây ngồi cùng bọn ta.” Trần bí thư thay thị trưởng tới tham gia tiệc cưới chỉ bàn mình, tính mười một người chen vào bàn cho mười người.
“Không cần, Trần bí thư, tôi không được hoan nghênh, sẽ đi ngay, các vị chậm rãi dùng cơm.”
Dùng nụ cười điên đảo chúng sinh, Trương Kiến Hiền trả lời, còn nhấn mạnh mấy từ “không được hoan nghênh”, hơn nữa mắt khẽ liếc đến chú rể cùng cha mẹ đứng ngốc gần đó.
“Tiểu Trương, bên này của ta không có người, lại đây.” Tiễn Đổng cách bàn muốn cướp người, con gái lão đã gần đến tuổi kết hôn, vốn muốn cho cô quen biết hai đứa con trai Trương gia, có điều còn bé vừa thủ thỉ bên tai, nói để ý Trương Kiến Hiền.
Trương Kiến Hiền quay đầu bắt gặp con gái Tiễn Đổng mắt sáng quắc, mỉm cười đáp lại, mặt đối phương lập tức biến thành trứng tôm.
Lâm lão bản hỏi: “… Hiện tại mới nhận ra, Tiểu Trương cũng họ Trương, cũng kinh doanh bất động sản, lại giống con út Trương gia, hóa ra là thân thích a…”
“Không, tôi không có quan hệ đặc biệt gì với Trương gia, chỉ thuần túy là quen biết mà thôi.” Trương Kiến Hiền tĩnh nhã thong dong trả lời, cố ý không để tâm tới cha mẹ chú rể tâm tình thấp thỏm nhìn mình.
Đúng, hắn không có bất cứ quan hệ gì với cái nhà này, hiện giờ, hắn chỉ muốn dùng thủ đoạn hắc đạo quen dung, đàm phán, đe doạ, uy hϊếp cái nhà này để lấy được thông tin cần thiết.
Trương Kiến Hiền biết, tâm tính hắn đã thay đổi, có điều, hắn tuyệt đối không thừa nhận điều này là vì Bổn Long.
Người mẹ tới gần, thấp giọng hỏi: “… Anh tới làm gì?”
Tiêu sái tự tại, Trương Kiến Hiền đáp: “Tôi chỉ muốn hỏi Kiến Trí một chuyện, nếu không phải các người cấm cửa, tôi cũng không cần lãng phí tiền mừng mà tới đây.”
Lão cha sắc mặt càng khó coi: “Không phải anh đã rời Nam Bộ rồi sao? Cư nhiên…”
“Tôi là người trưởng thành, ông có thể hạn chế tự do của tôi?” Trương Kiến Hiền nhún nhún vai, còn nói: “Hôm nay là ngày vui của Kiến Trí, có việc gì hảo hảo nói, đừng nóng giận… Đương nhiên, tôi không ngại ông lớn tiếng, cho hôn lễ một tiết mục giải trí cũng tốt.”
Lão cha quay đầu, đám khách quý đều mở to mắt nhìn một màn này, khiến lão cũng không dám nói thêm lời gì làm người khác nghi ngờ, cố ép cơn tức xuống, liếc vợ ám chỉ, xem giải quyết việc này thế nào.
Chú rể thực không vừa mắt với khách không mời mà tới này, cũng không để ý cô dâu lẫn cha mẹ vợ phía sau, thô thanh hỏi: “Đại ca anh muốn nháo cái gì? Thực phá hư hôn lễ, tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”
Một câu ‘đại ca’ làm người xung quanh bắt đầu hai mặt nhìn nhau, châu đầu ghé tai chú ý.
Trương Kiến Hiền không thèm để ý, đầu nghiêng qua, lướt qua Trương Kiến Trí nhìn cô dâu phía sau, cô dâu lúng ta lúng túng nhìn lại, Trương Kiến Hiền cười khẽ đầy quyến rũ, cô dâu liền đỏ mặt cúi đầu.
Lấy di động ra, Trương Kiến Hiền đem ảnh chụp mấy ngày trước chụp được ra, một mảnh ruộng xanh bạt ngàn, một thanh niên tướng mạo xấu xí đứng ở giữa, bởi vì góc độ rất tốt, tướng mạo thanh niên hiện ra rõ ràng.
“Biết hắn chứ? Cho tôi biết tên hắn, điện thoại liên lạc, nơi ở, còn có nơi thường đến.” Thản nhiên nói.
Trương Kiến Trí nhìn cũng không nhìn, quát khẽ: “Mau cút, bằng không tôi gọi bảo vệ đuổi anh ra ngoài!”
Vĩ Tử lúc này đứng ra, thân hình cao lớn áp tới, đang muốn rống, Trương Kiến Hiền đã nhanh chóng ngăn lại: “Cậu đừng mở miệng nói chuyện.” Nhíu mày, Trương Kiến Hiền nhắc lại: “Tình hình này tôi đã liệu trước.”
Vĩ Tử tức giận không chỗ phát, nhưng áp trại phu nhân nói nhất định phải nghe, không nghe, Lão Đại về sẽ cho y xuống địa ngục, vì thế ngoan ngoãn lui ra sau, trả hiện trường lại cho Trương Kiến Hiền.
Đã sớm đoán được cha mẹ anh em sẽ nhìn hắn thế nào, cho nên Trương Kiến Hiền cũng chỉ thản nhiên cười lạnh, buông tay cầm di động, xích qua bên cạnh vài bước, ngồi bên cạnh Tiễn Đổng, con gái Tiễn Đổng lập tức ân cần giúp hắn rót một ly nước trái cây.
Trương Kiến Hiền đối Tiền tiểu thư nói lời cảm tạ, lại ngẩng đầu nói với đại đệ đang đứng: “Trương Kiến Trí tiên sinh, cha cậu hẳn là còn chưa biết, cậu từ năm ngoái đã mua đi bán lại hết đất đai trong tay, cũng bởi vì chuyển đầu tư thất lợi, trước mắt còn thiếu một ngân hàng đen một khoản nợ…”
“Cái gì?” Trương phụ, Trương mẫu, lẫn cô dâu đều hô lên.
Mặt chú rể lập tức biến thảm.
Thấy mình thành tiêu điểm, Trương Kiến Trí quật cường, không nhận: “Anh, anh nói bậy!”
Trương Kiến Hiền dù bận vẫn ung dung, uống một ngụm nước trái cây, còn nói: “Nói bậy sao? Cậu đại khái không biết, thu mua đất đai của cậu là công ty bất động sản Vân Chương, là công ty của tôi đây…”
Trương Kiến Trí mặt xanh lè, lui lại từng bước, rất nhiều đất đai cha giao cho gã đích xác bởi vì đầu tư thị trường chứng khoán thua lỗ nặng, thông qua bằng hữu bán đi, gã sợ hãi bị cha biết việc này, còn nhắn người mua cố gắng đừng tiết lộ chuyện này.
Không nghĩ tới người mua cư nhiên là…
Lắc đầu, Trương Kiến Hiền nói: “… Còn có, tiền cậu thiếu ngân hàng đen kia, có ít nhất nửa năm chưa trả lãi đi? Thế nào lại không nghi ngờ khi không có ai tới cửa đòi nợ?”
“Này…” Đệ đệ khí thế cắt giảm, gã cũng luôn hoài nghi,
thế nào còn chưa có người tới bắt gã, gã còn tưởng ngân hàng tư nhân kia làm việc dựa trên lương tâm chứ.
“Ngân hàng tư nhân ấy có quan hệ với Vân Dật hội, mà Vân Dật hội, tôi có quen người trong đó… Tôi đã yêu cầu người phụ trách cho cậu thêm chút thời gian, xem có thể tỉnh ra hay không, mang chút tiền đến… Hừ, xem ra cậu muốn dựa vào cuộc hôn nhân này kiếm chút vốn liếng…”
Nói xong, hắn nhìn cô dâu lắc đầu, vẻ mặt tiếc hận.
Sắc mặt cô dâu trầm xuống, quay đầu ghé tai nói gì với cha mẹ mình.
Trương Kiến Trí cứng họng, không nghĩ tới tính toán trong lòng mình đều bị vạch, quay đầu lại nhìn cô dâu cùng cha mẹ vợ, ba người quả nhiên hiện vẻ nghi vấn, nhất là cô dâu, biểu tình dường như tính toàn ngừng hôn lễ.
Trương phụ tiến lên, chỉ vào con lớn tức giận mắng: “Trương Kiến Hiền, ít nói móc đi, Kiến Trí so với anh có tiền đồ hơn, mấy năm nay đều lo việc buôn bán, cưới được người vợ gia thế tốt, không như anh, không giống như anh…”
Tân khách tụ lại đây, dù sao cũng không dám lớn mật lộ ra tính hướng của Trương Kiến Hiền.
Trương Kiến Hiền mỉm cười chưa giảm, nhưng nụ cười này, ẩn ẩn thêm một phần châm chọc.
Thái độ xa lạ nhìn lão cha nói: “… Trương tiên sinh cần gì phải lừa mình dối người? Xí nghiệp Trương thị vài năm nay đã bắt đầu xuống dốc đi? Ngài buông tay để đứa con làm chủ công ty, thành công của bọn họ thực vĩ đại, na
vôn liếng công ty bị chia chác, liên tục thua lỗ, làm cho công ty thành một cái xác khô, không phải sao?”
Trương phụ trợn mắt há hốc mồm, lão để ý mặt mũi, trước mặt người ngoài vẫn muốn giấu diếm những chuyện này, không muốn hiện tại lại bị tố giác trước mặt mọi người, nhất thời, cũng không biết nói gì, nét mặt già nua trầm xuống.
Trương mẫu thấy sự tình không thể vãn hồi, ngay cả chồng mình cũng bị con lớn nói hai ba câu mặt liền đổi sắc, nổi giận đùng đùng chắn trước mặt Trương Kiến Hiền, gương mặt trang điểm đậm trở nên dữ tợn.
“Không biết xấu hổ, anh xuất hiện ở đây làm tôi có bao nhiêu mất mặt? Thật hy vọng không sinh ra loại biếи ŧɦái như anh! Cho dù anh họ Trương, tiệc cưới hôm nay cũng không chào đón anh, biến đi!”
Cười lạnh, Trương Kiến Hiền, mẹ mắng càng không lọt ta, hắn đáp lời càng bớt cảm giác tội ác.
“Bà thì còn mặt mũi nào chứ?” Trương Kiến Hiền đem ánh mắt xẹt qua bà, như nghĩ tới gì đó: “… Bà vì mặt mũi, chuyện gì cũng làm được… Ngẫm lại xem, vì muốn cho hôn lễ được hoành tráng, có bao nhiêu trang sức quý báu bà đều bán hết rồi đi?”
Trương mẫu tâm nhảy dựng lên, túm chặt y phục của mình, tức giận mắng: “Đâu ra chuyện ấy chứ?”
Tất cả mọi người có thể nhìn ra, ngữ khí của Trương mẫu vẫn tiêm lệ như trước, lại không còn ngạo khí vừa rồi.