Hôn Nhân Lừa Gạt

Chương 21

Tần Tiêu gọi bác sĩ đến kiểm tra đơn giản cho Ngụy Thất một chút, bác sĩ nói chỉ cần truyền xong một chai nước biển là có thể về nhà. Sau khi tiễn bác sĩ ra cửa, Tần Tiêu có hơi lo lắng hỏi, “Người yêu tôi trước đây có sử dụng thuốc ức chế trong thời gian dài, sẽ không ảnh hưởng gì đến sức khỏe của em ấy chứ?”

Lúc trước bác sĩ khám cho Ngụy Thất cũng có phát hiện vấn đề này, nhưng nếu không tiến hành kiểm tra, cũng không thể nào khẳng định được, bây giờ Tần Tiêu nhắc đến, ông cũng có thể tiết lộ một chút, “Chắc chắn có ảnh hưởng, mức độ nghiêm trọng của việc dùng thuốc ức chế và sức khỏe của người bệnh luôn có quan hệ mật thiết với nhau, nếu như muốn xác định, tốt nhất để cậu ấy làm kiểm tra tổng quát một lần, như vậy mới kịp thời phát hiện vấn đề, sớm ngày chữa trị.”

“Khi nào thì có thể sắp xếp kiểm tra sức khoẻ?” Tần Tiêu muốn để cho Ngụy Thất đi kiểm tra sức khoẻ toàn thân trước, bởi vì lo lắng Ngụy Thất sẽ không đồng ý, hắn cũng không nói nhiều. Bây giờ bác sĩ nói vậy ngược lại khiến hắn bắt đầu hơi lo, Ngụy Thất thực sự sẽ không bởi vì dùng thuốc ức chế trường kì mà khiến cơ thể sinh ra bệnh căn chứ?”

Bác sĩ đẩy đẩy gọng kính đen đang trượt xuống mũi, chậm rãi nói, “ Tôi có thể hẹn giờ cho anh, lát nữa y tá sẽ thông báo.”

“ Được, làm phiền ông.” Tần Tiêu lại hỏi, “Trước khi kiểm tra toàn thân có điều gì cần chú ý không?”

“ Trước kiểm tra ba ngày thì ăn uống thanh đạm, không được uống rượu, không được ăn hải sản, không ăn nội tạng động vật, tránh vận động mạnh, hôm kiểm tra thì để bụng đói.”

“ Tôi biết rồi, cảm ơn ông.”

Không biết thời gian trôi bao lâu, Ngụy Thất nghe ngoài cửa truyền đến tiếng động của Tần Tiêu, cậu xoay người, dùng chăn bao người mình lại. Tần Tiêu nhìn thấy Ngụy Thất cuốn người như cái bánh chưng, chỉ lộ đỉnh đầu ra ngoài, bộ dáng giống y chang như con nhím đang cuộn mình.

“Em quấn như vậy không nóng à?” Tần Tiêu đi đến phía trước, trên mặt mang ý cười, “Nhưng mà hương thơm của em thì hình như càng đậm hơn đó.”

Khuôn mặt của Ngụy Thất cũng vì thế mà phiếm hồng, cậu cắn răng nói, “Anh cút đi.”

Ngụy Thất mới hạ sốt, sức khỏe còn đang rất yếu, Tần Tiêu thu dọn chai truyền của cậu, không truyền nữa, “Được rồi, đừng tức giận, có đói bụng không? Gần bệnh viện có hàng cháo, anh mua cháo thịt băm cho em nhé?”

“Không cần, tôi không đói.” Ngụy Thất nhắm mắt, không thèm nhìn gương mặt đẹp trai mê người của Tần Tiêu.

“Thế để tối em đói rồi ăn.” Tần Tiêu vén chăn của Ngụy Thất lên, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, nụ hôn như chuồn chuồn lướt qua, “Công ty có việc, anh phải qua đó, em nghỉ ngơi cho tốt, tối anh lại qua với em.”

Ngụy Thất tuy không nói, nhưng Tần Tiêu biết, cậu nhất định nghe rồi.

Tần Tiêu đột nhiên cảm thấy Ngụy Thất bị bệnh thật là đáng yêu, không còn dáng vẻ ương ngạnh bất khuất, mà trở nên mềm mại như một bé mèo ngoan, cái gì cũng dựa dẫm vào hắn. Bất quá Ngụy Thất như thế này sẽ rất khó thấy nữa, đến khi cậu khỏe rồi, sẽ lại trở về con người cố chấp khó chiều.

Cho đến khi Tần Tiêu đã rời khỏi phòng bệnh, trái tim khẩn trương của Ngụy Thất mới có thể thở phào, bởi vì nó không cần phải tìm cách phản kháng với nhu tình của người đàn ông kia nữa.

Tần Tiêu nhanh chóng đến công ty, Tô Trạm đang ngồi bắt chéo chân ăn mì tôm trên bàn, bộ dáng như chết đói khác hẳn với hình tượng công tử hằng ngày. Tần Tiêu nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi phong trần của Tô Trạm, chỉ chỉ ghế chỗ bàn làm việc nói, “Ngồi trước đi rồi nói.”

“Tối rồi còn ăn cái này?” Tần Tiêu đột nhiên cảm thấy những ngày tháng độc thân của Tô Trạm thực sự là khổ cực.

Tô Trạm liếc nhìn Tần Tiêu nói, “Tôi nào có thể như Tần đại gia, ôm theo mỹ nhân trong lòng, ngày ngày phong lưu.”

Tần Tiêu nhíu mày, “Tôi đâu có cấm cậu đi tìm đối tượng, công ty cũng đâu có cấm yêu đương giữa nhân viên bao giờ.”

“Cậu cũng phải nghĩ ngược lại đi chứ.” Tô Trạm húp hết nước mì, chép miệng nói, “Cậu hai ba ngày không tới công ty, việc để lại cho ai làm, là tôi làm chứ còn ai.”

Tần Tiêu phản bác, “Chẳng phải còn có nhân viên khác sao, đừng nói với tôi công ty chúng ta sắp sập tiệm đấy nhé.”

“Cũng sắp sập thật rồi đấy.” Tô Trạm thu dọn rác trên bàn vứt vào sọt, sau đó lấy bản kế hoạch với công ty điện tử Di Hòa lúc trước ném qua cho Tần Tiêu, “Đậu má nó ông đây tốn một tuần không ngủ làm ra bản kế hoạch này, thằng giám đốc ngu ngốc bên kia vậy mà trở mặt đi hợp tác với Nghiêm thị.”

Tô Trạm đỡ trán, lại vò rối tóc mình, giống như muốn xả tức mà xả không được, “Má nó chứ tôi không hiểu, tại sao giữa đường lại xuất hiện Trình Giảo Kim* cơ chứ?”

(*Trình Giảo Kim (589-665) tự Tri Tiết, là một công thần khai quốc của nhà Đường. Là bạn thân của Tần Thúc Bảo từ thuở nhỏ. Khi ra trận ông sử dụng rìu làm vũ khí. Khi đánh nhau, 3 búa đầu thì rất mạnh nhưng đến búa thứ 4 thì không được như vậy nữa. Ông tham gia khởi nghĩa ở Ngõa Cương và làm vua ở đó ba năm. Khi Lý Mật lên làm vua một thời gian thì ông không phục nên cùng với Tần Thúc Bảo, La Thành sang Lạc Dương cùng Vương Thế Sung và Đan Hùng Tín (vốn là tướng cũ của Ngõa Cương đã bỏ đi trước đó).Từ Mậu Công sau khi hàng Đường đã giả dạng sang Lạc Dương chiêu hàng ba người, Giảo Kim và Thúc Bảo theo về còn La Thành thì đang bệnh nên không đi được, bất đắc dĩ phải hàng Vương Thế Sung. Ông theo Lý Thế Dân đánh dẹp các phản vương khác. Khi về triều được phong làm chức Tổng binh.)

“Cậu còn nhớ cái người hôm nọ cùng ăn cơm với Ngụy Thất không?” Tiếng nói Tần Tiêu sắc bén truyền đến, làm cho Tô Trạm đổ cả mồ hôi.

“Nhớ, sao lại đột nhiên nhắc đến vậy?”

“Cậu ta là sinh viên thực tập ở công ty Ngụy Thất, tên là Cao Dật, nhưng tôi có nhờ Lương Tân điều tra cậu ta, tất cả những người tên là Cao Dật ở thành phố A này đều không có người nào như cậu ta.” Tần Tiêu ngừng một chút, lại nói tiếp, “Sau đó Lương Tân dựa theo ảnh chụp để tra, phát hiện tên thật của Cao Dật là Nghiêm Dật, là con trai út của Nghiêm gia.”

Nghe Tần Tiêu nói, Tô Trạm đại khái đã hiểu tại sao Nghiêm thị ra tay với kế hoạch hợp tác với công ty điện tử Di Hòa rồi, chính là vì Ngụy Thất, cho nên mới muốn chơi bên đây một vố.

“Cậu định thế nào?” Tô Trạm biết với tính cách của Tần Tiêu, tuyệt đối sẽ không nuốt được cục tức này.

“Nghỉ ngơi dưỡng sức.”

“Là sao?” Tô Trạm hơi ngạc nhiên, “Bây giờ cậu còn chưa nghĩ cách trả đòn à?”

“Không, kẻ cười đến cuối cùng, mới là kẻ chiến thắng.” Tần Tiêu dựa vào lưng ghế, nhẹ nhàng xoay một vòng, “Tôi ngược lại còn muốn xem xem, Nghiêm Dật có thể vì Ngụy Thất làm được những trò gì nữa?”

Tô Trạm khẩn trương hỏi, “Cậu đừng có đem chuyện sống còn của công ty ra làm trò đùa.”

“Nghĩ đi đâu thế, sao mà làm được?” Tần Tiêu cười nhẹ, nói tiếp, một lời hai ý, “Tôi làm sao có thể để người khác cướp đi đồ của mình.”

Bàn việc với Tô Trạm xong, Tần Tiêu lại nhanh chóng quay lại bệnh viện, sau khi đỗ xe thì đi qua tiệm cháo cạnh bên mua một phần cháo thịt băm trứng bắc thảo. Lúc đến phòng bệnh, nhìn thấy Ngụy Thất đang xuống giường, Tần Tiêu đặt cháo xuống bàn nhanh chân chạy đến, “Em muốn đi đâu?”

“Đi vệ sinh anh cũng quản sao?” Ngụy Thất trừng mắt nhìn Tần Tiêu, tự mình xỏ dép lê.

Có lẽ vì nằm trên giường lâu quá, mới đứng dậy đã hoa mắt, đầu óc choáng váng suýt chút nữa ngã xuống đất, cũng may Tần Tiêu lẹ tay đỡ cậu lại. Tần Tiêu tự nhiên ôm eo Ngụy Thất, đau lòng nói. “Một mình em đừng cố sức quá.”

Ngụy Thất mím môi, quật cường nói, “Tôi không có cố sức gì hết, anh buông tôi ra.”

Tần Tiêu không thèm nghe lời Ngụy Thất, trực tiếp ôm người đến nhà vệ sinh, sau đó nói, “Đi vệ sinh đi.”

Ngụy Thất liều mạng nói, “Anh đi ra.”

“Anh sợ em bị ngã, anh đứng đây chờ em nhé.” Tần Tiêu chớp mắt, cười xấu xa, “Yên tâm, anh sẽ không nhìn trộm đâu.”

Cả mặt Ngụy Thất đều là phẫn nộ, “Anh bị điên à, người ta đi vệ sinh anh còn đứng nhìn!”

“Thế chẳng lẽ em muốn anh giúp em hả? Anh không ngại đâu.” Nói xong, Tần Tiêu thực sự là muốn tiến đến cởϊ qυầи Ngụy Thất ra.

Ngụy Thất gào lên, “Anh cút cho tôi.”

Tần Tiêu hậm hực rút tay về, quay người nói, “Rồi, bây giờ anh đi, được chưa?”

Ngụy Thất suýt chút nữa đánh người, “Anh còn dám quay lại, tôi sẽ gϊếŧ anh.”

“Ừ ừ ừ.” Tần Tiêu ngoài mặt im lặng nghe lời Ngụy Thất, nhưng trong lòng nghĩ thầm: thật sự là một bé mèo dễ xù lông.

Sau khi Ngụy Thất xác định Tần Tiêu không hề xem trộm, mới chậm rãi cởϊ qυầи, đối diện với bồn cầu. Không biết có phải vì cảm nhận được có người bên ngoài hay không, cậu không thể đi được, thực sự rất khó chịu. Tần Tiêu đứng ở ngoài chờ rất lâu vẫn không nghe động tĩnh gì, hắn len lén xoay người, lại phát hiện Ngụy Thất đang khó chịu cúi đầu.

Tần Tiêu không tự giác nuốt nước bọt, từ phía sau ôm lấy eo Ngụy Thất, làm cậu hoảng sợ muốn nhảy dựng, “Anh làm cái quái gì thế, tôi không cho phép anh vào đây.”

“Không đi được hả?” Tần Tiêu sờ sờ dái tai trắng nõn của Ngụy Thất, sau đó hắn thuận tay cầm lấy tính khí của cậu, “Anh giúp em.”

“Anh điên à, khốn nạn, biếи ŧɦái… a…”

Tần Tiêu không để ý Ngụy Thất chửi mắng, ngón tay thon dài lạnh buốt theo khe mông quen thuộc tìm đến hậu huyệt ẩm ướt phía sau, mị thịt đột nhiên ngọ nguậy khi có vật lạ xâm nhập. Ngụy Thất cảm thấy tính khí mình đang có gì đó chặn lại, chính là Tần Tiêu đang đưa tay vuốt ve tính khí hơi cương của cậu, hậu huyệt ê ẩm đã chứa được một ngón tay, một ngón tay khác cũng đang chờ đợi được cắm vào.

Hai ngón tay không có trở ngại gì di chuyển trong hành lang nóng rực, Tần Tiêu co ngón tay, móng tay đảo qua chỗ mẫn cảm kí©ɧ ŧɧí©ɧ tính khí yếu ớt của Ngụy Thất tiết ra dịch nhờn. Hai tay Ngụy Thất chống tường trước mặt, toàn bộ giác quan đều đặt trên tay Tần Tiêu, ngón tay linh hoạt di chuyển trong tràng đạo, rút ra một chút lại đâm tận gốc, mặc dù không phải côn th*t thô to nhưng trêu chọc kiểu này cũng khiến người ta mất đi lý trí.

Trong không khí lại bắt đầu tràn ngập mùi hương của Ngụy Thất, hắn không kiềm chế được đem hạ thân cứng rắn cọ sát vào bờ mông trắng như tuyết của Ngụy Thất, Ngụy Thất vừa giận vừa thẹn, “Tần Tiêu, đm anh… a…”

Mùi thơm phảng phất xung quanh làm cho Tần Tiêu mất đi hoàn toàn lý trí, hắn rút ngón tay ra, côn th*t cứng rắn đã thay thế đi vào. Tần Tiêu vịn eo nhỏ đang run rẩy của Ngụy Thất mà trừu sáp sâu, cự vật đáng sợ lấp đầy hậu huyệt, kɧoáı ©ảʍ bành trướng làm Ngụy Thất vô thức run rẩy cả người.

Tần Tiêu ngửi được mùi mồ hôi của Ngụy Thất dưới thân mình, côn th*t bên dưới đỉnh càng sâu thêm, “Thất Thất, bên trong em thật thoải mái… vừa ướt vừa mềm.”

“Tần Tiêu, tôi nhất định sẽ…”

Lời còn chưa dứt, Tần Tiêu đã cắm vào sâu đến tận cùng, kɧoáı ©ảʍ bất ngờ khiến Ngụy Thất không nhịn được bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đυ.c ngầu còn có nướ© ŧıểυ vàng nhạt cùng ra, thoạt nhìn như là bị chơi đến cực điểm. Ngụy Thất nhất thời khó tiếp nhận được, cậu ngơ ngác nhìn, rất rất lâu sau mới lấy lại tinh thần, xấu hổ giận dữ mà run rẩy nói, “Tần Tiêu, tôi sẽ gϊếŧ anh.”

Tần Tiêu rút côn th*t ra khỏi hậu huyệt ẩm ướt, nâng người Ngụy Thất lên, hai cánh tay rắn chắc mở chân cậu ra dán người lên tường, lại cắm vào một lần nữa.

Bàn tay Ngụy Thất tát lên mặt Tần Tiêu, mềm mại mà bất lực, không hề đau đớn chút nào. Tần Tiêu cúi đầu hôn lên khóe mắt cậu, nói khẽ, “Anh không ngại em dùng cách này để gϊếŧ anh đâu, ví như dùng phía sau hút chết anh ấy.”

“Biếи ŧɦái.” Ngụy Thất lại đánh hắn.

“ Ừ.” Tần Tiêu mỉm cười nói, “ Anh là biếи ŧɦái của một mình em.”

Rất nhiều lúc, Ngụy Thất không biết những lời ngọt ngào của Tần Tiêu

đến cùng là có thật hay không.

Người này nói thích cậu là thật ư?

Người này nói chỉ thích một mình cậu là thật ư?

Những quan tâm của người này dành cho cậu là thật ư?

Hạnh phúc cách cậu rất gần, lại như thể rất xa, dường như chỉ cần chìa tay ra sẽ bắt lấy được, nhưng cũng chỉ cần chớp mắt sẽ mất đi.