Long Tế

Chương 20: Giận sôi gan

Ở một nơi khác, Trần Phong vừa đi giao xong một đơn hàng, đột nhiên có cảm giác thấp thỏm không yên, cứ như sắp có việc gì không tốt xảy ra.

"Mày là Trần Phong?" Lúc này, một người đàn ông xăm hình hổ, đeo vòng vàng bước tới, chắn đường Trần Phong.

"Có việc gì?" Trần Phong nhếch mày.

"Hạ Mộng Dao là vợ mày?" Người đàn ông xăm hình hổ đánh giá Trần Phong, hỏi.

"Đúng, làm sao?" Trần Phong đột nhiên có dự cảm chẳng lành.

Người đàn ông xăm hình hổ lắc đầu, nói: "Đáng tiếc..."

"Anh có ý gì? Đáng tiếc cái gì?" Ngữ khí Trần Phong đột nhiên lạnh hẳn đi.

Người đàn ông xăm hình hổ cười giễu cợt, nói: "Vợ mày xinh đẹp như thế mà lại gả cho loại vô dụng như mày, không tiếc thì là gì?"

"Mộng Dao ở chỗ các người?" Trần Phong căng thẳng, đôi mắt lóe lên sát ý lạnh lùng, lúc nãy gọi cho Hạ Mộng Dao mấy cuộc điện thoại nhưng không kết nối được, giờ xem ra đúng là có chuyện rồi!

"Đồ vô dụng! Mày lo cho mình trước đi." Người đàn ông xăm hình hổ khinh thường cười: "Anh Thâm nói rồi, muốn hai cái chân của mày, mày tự làm hay bọn tao giúp mày?"

"Tôi nói, Mộng Dao có phải ở chỗ các người không?" Trần Phong nghiến răng, sát ý trong mắt sắp hóa thành thực thể rồi.

Người đàn ông xăm hình hổ cảm giác có gì đó sai sai, thằng vô dụng này sao lại có ánh mắt đáng sợ vậy? Mặc dù kinh ngạc, nhưng người đàn ông xăm hình hổ vẫn đầy tự tin, hắn cũng là kẻ ác độc từng gϊếŧ người, không hề cảm thấy một thằng đi ở rể thì làm gì được mình.

"Đúng, thằng vô dụng, vợ mày giờ đang nằm trên giường của anh Thâm nhà bọn tao, ha ha, mày biết rồi thì làm được gì...", người đàn ông xăm hình hổ nhe nhởn nói: "Ôi, thằng vô dụng, buồn cười quá, đến cả con đàn bà của mình cũng không bảo vệ được."

Đầu ong lên.

Nhưng hắn còn chưa dứt lời, đã cảm thấy bị sát ý lạnh lẽo bao trùm, sau đó cổ bị bóp chặt, cả người bị nhấc lên trên cao, mất kiểm soát.

Đôi mắt Trần Phong đỏ ngầu, bàn tay bóp cổ người đàn ông xăm hình hổ thêm chút sức.

Thoáng cái trên trán người đàn ông xăm hình hổ đã nổi đầy gân xanh.

"Khụ, khụ... buông... buông tao ra..."

Người đàn ông xăm hình hổ vô cùng sợ hãi, hắn rốt cuộc đã chọc phải người thế nào đây, sao lại có sức mạnh đáng sợ thế này!

"Mộng... Dao... ở... đâu?" Trần Phong gần như nhả từng chữ một từ kẽ răng ra, sát ý ngập trời như con sóng dữ ập vào người đàn ông xăm hình hổ.

"Nói hoặc chết!"

Trần Phong hơi dùng sức, người đàn ông xăm hình hổ ngay lập tức run rẩy.

Dưới sự thúc ép của cảm giác nghẹt thở chết chóc, người đàn ông xăm hình hổ cuối cùng cũng sợ, sát ý trong mắt Trần Phong khiến hắn không hề nghi ngờ việc nếu mình còn không nói thì sẽ chết thật.

"Kim Sắc... Niên Hoa!"

"Vợ mày... ở Kim Sắc Niên Hoa!"

Rầm!

Người đàn ông xăm hình hổ bị Trần Phong vứt ra xa mười mấy mét, đập mạnh vào lan can, sau khi hắn lồm cồm bò dậy, ngẩng đầu lên thì trước mắt đã không còn bóng dáng của Trần Phong nữa rồi.

Trần Phong chạy hết sức bình sinh, đôi mắt đỏ ngầu, ba năm đến nhà họ Hạ, anh chưa bao giờ cảm thấy phẫn nộ thế này.

Rồng có vảy ngược, chạm vào tất sẽ phẫn nộ!

Hạ Mộng Dao chính là vảy ngược của anh.

Dù là ai chạm vào cũng phải chết.

Vì quá phẫn nộ Trần Phong chỉ dùng chưa tới mười phút đã lao đến cửa câu lạc bộ Kim Sắc Niên Hoa.

Cửa câu lạc bộ có ba người đàn ông xăm trổ đứng.

Thấy Trần Phong giận đùng đùng, ba người theo bản năng tiến lên trước.

"Cậu tìm ai?"

"Bốp!"

Trả lời hắn là nắm đấm cứng như sắt của Trần Phong.

Chỉ một đấm, người đàn ông xăm trổ cầm đầu đã gãy mũi, máu tóe loe, bay về phía sau.

"Hạ Mộng Dao ở đâu?" Giọng Trần Phong lạnh lẽo, như ác quỷ nơi âm phủ.

"Đệch! Con mẹ mày, mày là ai? Dám đến chỗ bọn tao gây chuyện."

"Đồ không biết điều, dám đến Kim Sắc Niên Hoa gây sự à?"

Hai người mắng té tát, lần lượt cầm ông tuýp bên cạnh lên lao vào Trần Phong.

"Binh bốp!"

Hai tiếng vang rất lớn, hai người cầm vũ khí xông lên còn chưa hiểu chuyện gì đã bay ngược lại, đập vào cánh cửa phía sau.

"Tao hỏi lại lần nữa, vợ tao - Hạ Mộng Dao... đang ở đâu?" Sát khí trong mắt Trần Phong bắn tứ tung, bước đến chỗ hai người kia.

"Mày... mày là Trần Phong?"

Hai người cuối cùng cũng hiểu ra, biết thân phận của Trần Phong.

Chỉ có điều khiến bọn chúng kinh ngạc là, thằng chồng này của Hạ Mộng Dao nổi tiếng vô dụng cơ mà? Sao lại mạnh vậy?

Không cho hai người quá nhiều thời gian suy nghĩ, Trần Phong bước luôn về phía trước, đồng thời vươn hai tay ra, hai người chỉ thấy hoa mắt, giây tiếp theo cả hai đã bị nhấc lên cao!

Nhìn thấy cảnh này, mấy cô sinh viên làm thêm ở Kim Sắc Niên Hoa đột nhiên sợ hãi hét ầm lên.

Hai người đàn ông xăm trổ này ai cũng phải nặng đến một trăm cân, nhưng người đàn ông này lại xách lên như xách một con gà con cùng một lúc, đây là người hay quỷ vậy?

Sự thực là, hai người bị Trần Phong nhấc lên còn kinh ngạc, sợ hãi hơn, sắp khóc luôn rồi.

Lúc trước Cố Đông Thâm nói muốn tìm người xử Trần Phong, họ đều tranh nhau đi, đều tưởng Trần Phong là một con sâu trói gà không chặt, có thể tùy tiện giẫm đạp.

Cuối cùng cơ hội bị anh Hổ cướp mất, họ còn rất hâm mộ.

Nhưng giờ chúng không hâm mộ nữa.

Mẹ nó, con sâu cái quái gì, mẹ nó rõ ràng là một con rồng.

Giờ xem ra anh Hổ có khi còn khổ hơn họ.

"Tha... tha mạng!"

"Anh Thâm ở căn phòng cuối cùng bên trái tầng ba."

Hai người vội vàng nói ra, Trần Phong hừ một tiếng, vứt họ như vứt rác, sau đó xông vào.

Nhưng anh chưa đi được mấy bước thì đã thấy mười mấy người đàn ông xăm trổ cầm vũ khí xông đến.

"Dám đến Kim Sắc Niên Hoa gây sự, đánh chết nó cho tao!"

"Binh! Binh! Bốp!"

Trần Phong xông vào đám người, mỗi một tiếng vang lên thì có một người bay ra, sau đó là tiếng kêu đau đớn.

...

Lúc này, trong phòng riêng, Cố Đông Thâm cũng vô cùng phẫn nộ.

Vừa nãy hắn sơ ý rồi!

Để Hạ Mộng Dao bắt được cơ hội ném chai rượu, máu tươi tanh nồng chảy dọc từ trán Cố Đông Thâm xuống.

Đôi mắt đang nheo lại Cố Đông Thâm lóe nên vẻ hung dữ, đúng là khôn ba năm dại một giờ.

"Con điếm, ông đây vốn định yêu thương mày, nhưng mày lại tự tìm đường chết, thế thì không trách ông đây được rồi!"

Nhìn Hạ Mộng Dao, Cố Đông Thâm liếʍ môi.

"Rầm!"

Đúng lúc này, một tiếng rầm vang lên!

Cố Đông Thâm quay ngoắt đầu lại, nhìn thấy cánh cửa sơn son bằng gỗ thật đã tanh bành.

Ngoài cửa, một bóng người cao lớn đứng hiên ngang!