[Đạo Mộ Bút Ký] Hồ Sơ Nam Bộ Tiền Truyện

Chương 50: Ám hiệu trên tiền

Mạc Vân Cao ngồi xuống bên cạnh Trương Hải Kỳ, Trương Hải Kỳ lạnh lùng nhìn ông ta, bàn tay đen đằng sau trong lời đồn này, hiển nhiên đang chịu nỗi giày vò trường kỳ mất ngủ, cả người toát ra một loại khí tức suy yếu. Nhưng ánh mắt ông ta lại lóe lên ánh sáng đa dạng như ngọc lưu ly, tràn đầy sức biến ảo.

Anh cũng không thể nhìn thấu người như vậy, bởi vì người như vậy không có trạng thái cố định.

Mạc Vân Cao vuốt ve tai Trương Hải Kỳ, nắm lấy mang tai cô, dùng kim đâm vào, sau đó nặn máu ra, nhỏ vào trong bình.

Máu nhỏ vào bình, bọ rùa bên trong bắt đầu chạy loạn trong bình như phát điên.

Mạc Vân Cao có hơi không dám tin vào mắt mình, ông ta lắc lắc bình, bọ rùa té ngã, bò dậy, bắt đầu bay lên trong bình, không ngừng tông vào vách bình, muốn thoát ra ngoài.

Mạc Vân Cao nhìn Trương Hải Kỳ: “Cô đúng là người Trương gia.”

Ông ta ngồi xuống sô pha trước mặt Trương Hải Kỳ, ôm mặt, trầm ngâm một lúc. Tiếp đó, Mạc Vân Cao quỳ xuống, cung cung kính kính khấu đầu với Trương Hải Kỳ.

Trương Hải Kỳ không dự đoán được chuyện sẽ phát triển như thế, cô nhìn Mạc Vân Cao, Mạc Vân Cao quỳ rạp không dậy, vô cùng thành kính, giống như nhìn thấy thần tích.

Nhưng ông ta không cởi trói cho Trương Hải Kỳ.

Người này tâm lý có vấn đề, ông ta rất thích diễn kịch.

Sau khi ngồi trở lại sô pha, ông ta liền nói: “Tôi đã nghiên cứu rất nhiều điển tịch, lần gần nhất có người bình thường bắt được người Trương gia, đã là thời nhà Minh. Không biết có phải bịa đặt không, nghe nói, người Trương gia cho rằng cứ cách một thời gian, sẽ xuất hiện kỳ tài đương thế, gây mối uy hϊếp cho gia tộc này.”

“Thời đại này không có kỳ tài đương thế.” Trương Hải Kỳ nói: “Ông có thể gây uy hϊếp cho Trương gia, là vấn đề của bản thân Trương gia.”

“Nghe nói các người trường sinh bất lão?” Mạc Vân Cao nhìn mặt Trương Hải Kỳ.

“Không có thứ gì có thể trường sinh bất lão.” cho dù là Trương gia, cũng có tuổi thọ, trên đời chưa từng có gì là vĩnh hằng.

Mạc Vân Cao gật đầu: “Cô nói đúng, nhưng vì sao Trương Khải Sơn phải tặng cô cho tôi. Cô và y, có dự định gì.” Mạc Vân Cao nói, rồi đột nhiên móc súng ra, chĩa vào Trương Hải Kỳ: “Người Trương gia các người muốn cởi thừng và còng tay, rất đơn giản mà.”

Dây thừng và còng tay trên người Trương Hải Kỳ, thật sự đã khóa.

Trương Hải Kỳ không nhúc nhích, “Ông nên đi hỏi y, có qua có lại, hẳn là việc nên làm khi giao dịch.”

Mạc Vân Cao lấy một mảnh giấy từ bên cạnh ra, viết điện báo lên, cho viên cảnh vệ đi gửi điện báo cho Trương Khải Sơn.

“Ông đã bắt được người Trương gia, có thể đừng thả ôn dịch ở các nơi được không. Chúng ta từ từ nói chuyện, rốt cuộc ông muốn biết gì?”

Mạc Vân Cao liền cười: “Tôi làm gì các người cũng đoán được, hả?” ông ta nhìn nhìn ngoài cửa sổ, “Người tôi muốn tìm không phải người Trương gia, cô nhầm rồi, các người không có tư cách khiến tôi làm ra nhiều chuyện như vậy, người tôi muốn gặp, là người đặc biệt đó.”

Trương Hải Kỳ nhìn ông ta, “Sao ông biết y nhất định sẽ xuất hiện.”

“Bởi vì, những người khác xuất hiện, đều sẽ biến mất, y sẽ biết tôi đang tìm y. Chỉ cần các người từng người một biến mất, tôi sẽ ép được y tới gặp tôi.” trước mắt Mạc Vân Cao đột nhiên lóe vụt qua một đống thi thể.

Thi thể dồn lại với nhau, có thứ muốn ra ngoài.

Ông ta ngẩn ngơ giấy lát, “Cô đừng hiểu lầm, cô cũng không phải người Trương gia đầu tiên tôi tìm được, tôi đã từng gặp ba người. Nhưng tôi rất tôn kính các người. Tất cả mọi thứ trên mình các người, đều sẽ không bị lãng phí.”

Trương Hải Kỳ lạnh lùng nhìn ông ta, Mạc Vân Cao liền nói: “Viên cảnh vệ của tôi, sao bây còn chưa quay lại, cô nói xem, cậu ta lại chẳng phải lần đầu làm viên cảnh vệ của tôi, sao không tìm được đường trên tàu.”

Trương Hải Kỳ nhíu mày, thì nhìn thấy cửa hai bên khoang xe đều đóng lại. Bị khóa bằng điện động. “Cô đang di dời sợ chú ý, có một tên đổi mặt, đổi thành viên cảnh vệ bên cạnh tôi, đi tìm chứng cứ kế hoạch của tôi rồi sao?” Mạc Vân Cao nói: “Trương Khải Sơn vẫn luôn thích cái trò khôn vặt này.”

Trương Hải Kỳ hoạt động cổ tay, dây xích còng tay thẳng thừng bị kéo đến cực hạn, lại dùng sức một chút, liền đứt đoạn, Mạc Vân Cao tiếp tục nói: “Tôi có thể đối đầu với Trương gia, dùng cách của người bình thường đối phó được tôi sao, các người không được như ý rồi.”

Trương Hải Diêm giả dạng thành viên cảnh vệ, cầm lấy tờ điện báo, đẩy cửa một khoang tàu, khoang này vô cùng tối. Không có vệ binh. Phòng điện báo ở ngay phía sau khoang tàu này.

Hắn đánh hỏa chiết tử, thì phát hiện trong khoang tàu này toàn là bình bình lọ lọ, bên trong điều là các loại vũ khí, ngâm bên trong giống như ngâm rượu.

Hắn lại gần xem, thì nhìn thấy trong rất nhiều bình bình lọ lọ, đều là tay, có mấy bàn tay, ngón tay rất dài.

Tiếp đó, hắn nhìn thấy một cái vại lớn, vại rất lớn, bên trong có nửa thân người. Đã ngâm đến trắng bệch, chết rất lâu rồi, không biết dùng cách gì. Nửa thân trên của người này có hình xăm kỳ lân.

Người này bị nổ mà chết.

Trương Hải Diêm nhìn xung quanh không có ai, châm lửa lên. Hỏa chiết tử không có khói, đã lụi rồi.

Hắn lại đánh một cây hỏa chiết tử, dưới ánh lửa, thì nhìn thấy ảnh ngược trong cái vại, ảnh ngược chiếu phía sau lưng hắn, có một cô bé.

Hắn xoay người lại, cô bé này không biết đã đứng sau lưng hắn từ bao giờ, vóc dáng cao gầy yểu điệu, giống hệt người hắn đã nhìn thấy trên tàu Nam An.

Hắn sững người, phát hiện không đúng, cũng không phải giống hệt, nhưng vô cùng giống, là song sinh.

“Tôi gửi điện báo.” Trương Hải Diêm lặng lẽ nói.

Cô bé đó đột nhiên nói với Trương Hải Diêm: “Tôi muốn anh được không?”

Trương Hải Diêm ừm một tiếng, thầm nghĩ gì cơ, viên cảnh vệ và cô bé này có vụиɠ ŧяộʍ? Bây giờ muốn mần ăn?

“Sư đoàn trưởng còn đang chờ.” Trương Hải Diêm nói: “Lát nữa đi.”

Cô bé đó nói: “Tôi muốn ngay.”

Trương Hải Diêm xoa đầu cô bé, thầm nghĩ trời ạ, nhỏ như vậy thì đừng có đua đòi, đột nhiên tay của hắn bị cô bé nắm lấy.”

Hà Tiễn Tây cầm tiền, nhìn dưới ánh nắng, anh thấy một người nhỏ cõng một người lớn hơn, lại cõng một người lớn hơn nữa.

Đây là ý gì?

Theo trình tự này, người tuổi càng nhỏ, sức nặng phải chịu càng lớn, cũng chính là nói, bọn họ càng cường tráng.

Trương Hải Diêm cảm nhận được một sức mạnh khổng lồ, từ trên tay cô bé truyền tới. Thứ sức mạnh này, cũng không giống sức mạnh của con người. Cảm giác giống như một loài động vật.

Trương Hải Diêm đánh nhau quá nhiều, vừa cảm nhận được nguồn sức mạnh, đã biết không hay rồi.

Trương Hải Diêm lập tức há to miệng, lộ ra mảnh dao dưới lưỡi. Trong nháy mắt cô bé bị mảnh dao thu hút, Trương Hải Diêm xé rách tay áo mình. Lộn người về phía sau.

Vừa tiếp đất, cô bé đó đã áp tới trước mặt hắn, lần nữa, hoàn toàn có chuẩn bị, tóm lấy tay hắn.

“Tôi muốn tay trước.” cô bé nói. Trương Hải Diêm cảm thấy tay đột nhiên nặng nề, cổ tay đã biến dạng. Hắn lập tức thấy đau đớn, tay kia dùng hết sức lực toàn thân trực tiếp thúc khuỷu tay, cô bé nhẹ nhàng nghiêng người né tránh. Lập tức bắt được tay còn lại của hắn.