Lúc về lại phòng, Trương Hải Diêm cả người xụi lơ, thư xem như đã đưa vào được đi, hiện tại phải xem phản ứng của Đổng tiểu thư rồi, Hà Tiễn Tây lạnh lùng nhìn hắn bước vào, Trương Hải Diêm hỏi Steven: “Có thuốc không?”
Steven nhìn mặt Trương Hải Diêm, liền nói: “Thật thần kỳ, tôi biết ngay người phụ nữ đó nói đều là thật.”
“Có thuốc không?”
Steven nhìn nhìn vào một góc, Trương Hải Diêm tìm được một bao thuốc trong đó, châm lên. “Ba của thiên nga rốt cuộc đã đi đâu?” Trương Hải Diêm liền hỏi Steven.
Steven cười: “Đây là một chuyện cười, Đổng tiểu thư dạy chúng tôi dùng cách này, nhưng chúng tôi đã từ chối, khi đó đã đùa bằng câu này. Trên thực tế rất nhiều chuyện chỉ có tôi tin cô ấy.”
“Tại sao anh không nói với tôi, số phòng đã bị tháo mất.”
Steven lắc đầu: “Là anh quá gấp rút, không nghe tôi nói hết, chúng ta cần trao đổi nhiều hơn.”
Trương Hải Diêm nhìn nhìn Hà Tiễn Tây: “Gã không làm bừa chứ?” Hà Tiễn Tây lắc đầu, Trương Hải Diêm liền định bịt miệng Steven lại, hiển nhiên Steven thật lòng không muốn bị bịt miệng nữa, lập tức nói: “Anh đưa giấy vào được chưa?”
Trương Hải Diêm gật đầu, Steven nói: “Bây giờ anh nên tiếp tục đưa tờ thứ hai.”
Trương Hải Diêm nhìn ra cửa sổ, bắt đầu nghịch súng và thuốc nổ của Steven, trước khi Đổng tiểu thư phản hồi, sát thủ đang áp sát, cách tốt nhất lúc này, chính là lên tầng thứ tư, đến bên cạnh Đổng tiểu thư, trước mắt xem ra, những người Mỹ này không phân biệt được ai với ai, bọn chúng chỉ cần có chút động tĩnh ở tầng bốn, người Mỹ sẽ xử lý tất cả.
Hắn chuẩn bị hy sinh Steven, người này nhấc tay là muốn gϊếŧ hắn, chi bằng để gã yểm hộ cho mình đi.
Steven cảm nhận được sát tâm của Trương Hải Diêm, tiếp tục nói: “Theo đuổi phụ nữ, phải bày tỏ tâm ý của mình hết lần này đến lần khác. Không được dừng lại.”
Trương Hải Diêm giơ tay đánh vào đầu, lần thứ ba đánh ngất Steven, Hà Tiễn Tây liền hỏi: “Tiếp tục như vậy, gã sẽ chết không?”
Trương Hải Diêm nói: “Gã sẽ không chết như vậy”, vừa định nói, đột nhiên chuông cửa vang lên.
Trương Hải Diêm ngẩng người, trực tiếp lôi Steven đến góc khuất sau cửa, ra hiệu Hà Tiễn Tây đến nằm sau rèm giường.
Hắn trở tay cầm lấy dao ăn, đến sau cửa, dùng tiếng Anh hỏi: “Là ai?”
Thủy thủ ngoài cửa nói: “Tôi đến đưa thϊếp mời.”
“Tôi không cần.”
“Không sao, ông chỉ cần xem qua, ký tên.”
Trương Hải Diêm bò dưới đất, nhìn đôi giày da sau khe cửa.
Hắn nói: “Tôi đang tắm, các người nhét vào khe cửa đi.”
“Được, thưa ông.”
Một tờ giấy được nhét vào khe cửa, Trương Hải Diêm cầm lên, thủy thủ liền bỏ đi.
Nghe tiếng bước chân là người bình thường, Trương Hải Diêm thở phào một hơi, mở tờ giấy đó ra, là một tấm thϊếp mời vũ hội. Người tổ chức vũ hội, là Đổng tiểu thư.
Lúc mở tờ giấy ra, mực nước trượt một đường, chứng tỏ mực vẫn còn chưa khô. Tấm thϊếp mời này mới được viết.
Đổng tiểu thư đóng cửa không ra ngoài, sau khi nhận được thư của mình, lập tức muốn tổ chức vũ hội.
Trương Hải Diêm cười cười, Đổng tiểu thư này lên đường, động tác thật nhanh, hắn đã viết trên giấy cách để Đổng tiểu thư trả lời hắn, chính là tổ chức một buổi tiệc. Xem ra, thành ý trong tờ giấy của hắn rất đủ.
Hắn sẽ hội hợp Đổng tiểu thư ở vũ hội, tìm cơ hội gặp mặt.
Hắn mở tủ áo của Steven ra, bắt đầu tìm lễ phục dạ hội.