Đến hoàng hôn, Hà Tiễn Tây tỉnh lại lần nữa, Trương Hải Diêm đã không còn ở đối diện anh, bên ngoài đủ loại âm thanh, ồn ào nhưng phương thức dường như có hơi khác biệt. Lại thêm tàu lắc lư dữ dội. Anh lập tức kiểm tra đai lưng quần mình, kiểm tra tiền phát hiện tiền vẫn còn, thở phào.
Rời khỏi khoang nhỏ, anh đã hiểu vì sao âm thanh lại có hơi thay đổi, bởi vì bọn họ đã khởi hành rồi, đã không nghe thấy tiếng người trên bờ nữa, gió biển càng thêm mạnh bạo, buồm căng một nửa.
Người trên tàu đã bắt đầu yên tĩnh lại, cố gắng thích ứng với cuộc sống mới trên biển, dù có thoải mái hay không, chiếc tàu tồi tàn này sẽ là nhà của bọn họ trong mấy tháng tới.
Biển hoàng hôn vô cùng đẹp, sóng không to không nhỏ, tàu ở dưới luồng sáng nhu hòa như vậy, ngược lại có một loại mỹ cảm kỳ lạ.
Người lưỡng tính đâu? Lẽ nào vừa rồi là một giấc mơ? Không đúng, Đại Dương vẫn mất rồi mà.
Hà Tiễn Tây bị hoàng hôn và ánh tà dương phía xa thu hút, giờ phút này đột nhiên không muốn nghĩ gì nữa, cứ hòa vào cảnh đẹp này trước đã. Cho dù biết mấy tháng sau ngày nào cũng phải đối mặt với cảnh sắc này.
Đang nghĩ, đột nhiên anh nghe thấy bên cạnh truyền tới tiếng liến thoắng, quay đầu lại, vừa hay thấy người lưỡng tính đang đánh mạc chược với mấy hành khách.
Bỏ mợ, quả nhiên không phải mơ.
Trương Hải Diêm vừa thắng, giở bài ra bắt khách chung tiền. Trước mặt Trương Hải Diêm có rất nhiều Đại Dương, cũng không biết từ đâu ra, các thủy thủ đều vây xem.
Hà Tiễn Tây bước tới, Trương Hải Diêm nhìn thấy anh, thì thẳng thắn đếm ra một xấp Đại Dương, đưa cho anh: “Cầm lấy. Trả cho cậu.” nói rồi lại đếm ra một xấp đưa cho anh Long bên cạnh, “Anh Long, này, cho các anh em.”
Anh Long đó hiển nhiên đã không chỉ được thưởng một lần, nhận lấy nói: “Thế thì ngại quá.” Trương Hải Diêm ngậm một điếu thuốc: “Người anh em của tôi không hiểu chuyện, chắc chắn sẽ còn gây phiền phức cho anh Long, châm thêm điếu nữa.” Anh Long lập tức móc diêm ra châm lửa cho Trương Hải Diêm, “Anh yên tâm, anh Diêm, trước đó tôi có mắt không thấy Thái Sơn, nếu biết các anh là cao túc của ông Thụy Phác, chắc chắn không dám hỗn xược.”
“Anh giữ kỹ thứ tôi viết. Đợi đưa cậu em tôi đến San Francisco rồi, thì mang chữ đến chỗ ông Trương Thụy Phác lấy tiền. Chút chuyện đơn giản, đừng làm hỏng.”
Anh Long gật đầu, quả thực nịnh nọt đến mức khiến người ta buồn nôn.
Hà Tiễn Tây không hiểu gì cả, nhìn nhìn Đại Dương: “Đây là tiền anh thắng được, tôi muốn tiền của tôi.”
“Cậu thân với số tiền ấy đến vậy sao? Các người có tình cảm phải không?” Trương Hải Diêm bật cười, “Anh Long, anh bảo thằng nhóc này, ghi nợ cho ông Trương Thụy Phác, chết cũng không làm sai, là nhân tài, đúng không.”
“Là nhân tài. Là nhân tài.”
Trương Hải Diêm giao Đại Dương cho anh Long, bảo anh Long đưa cho Hà Tiễn Tây, Hà Tiễn Tây lúc này mới nhận, lấp tức cầm lấy, xoay người định đi. Trương Hải Diêm lúc này lại ù, hành khách bên cạnh đã tức đỏ cả mắt, nhìn một hành khách khác một cái, người đầy mồ hôi lạnh. Một người phụ nữ trung niên liền bước tới kéo hành khách kia: “Đừng đánh nữa, ông già, đánh nữa thì thua trắng mất.” hành khách đó hất người phụ nữ ra: “Cút, con mẹ nó chính vì mày cứ nhắc tới nhắc lui, tao mới không mò được bài.” nói rồi lại đẩy lên một Đại Dương, nhìn Trương Hải Diêm.
Hà Tiễn Tây đột nhiên cảm thấy không đúng, anh nhấc tay lên ngửi ngửi tay, phát hiện trên tay có một mùi nghệ nhàn nhạt. Quay đầu lại nhìn nhìn tay Trương Hải Diêm, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, lập tức nổi giận. Anh lần nữa quay lại, nhìn thấy trên tay Trương Hải Diêm là một quân bài tốt, lập tức nói với hắn: “Anh gian lận lừa tiền?”
Trương Hải Diêm ngẩng ra, Hà Tiễn Tây chụp tay hắn, ngửi thử, không sai, mùi nghệ, nói với mọi người: “Trên tay anh ta có nghệ đánh dấu những con bài này, anh ta gian lận lừa tiền, người ở đây tiền ai không phải tiền mồ hôi nước mắt, anh ta lừa tiền như vậy, các người sẽ chết, các người không xem chúng tôi là người, không sợ Ôn thần đến tìm các người sao?!”
Mọi người đều nhìn Trương Hải Diêm, Trương Hải Diêm nhìn Hà Tiễn Tây trách móc, trừng mắt há mồm, vẫn chưa trả lời, hành khách bên cạnh liền nắm cổ áo hắn: “Hay lắm, mày gian lận.”
Trương Hải Diêm bị một quyền đánh ngã, đυ.ng vào Hà Tiễn Tây cũng ngã theo, thì nhìn thấy ba người cùng tụ đều đứng dậy, vây lấy Trương Hải Diêm. Anh Long lập tức bước tới đỡ Trương Hải Diêm, nhưng những hành khách khác đều bâu tới xem náo nhiệt, chỉ một chốc thủy thủ và hành khách đã chia thành hai phe.
“Bọn chạy tàu các người, thông đồng với loại lừa đảo này gian lận trên tàu lừa tiền chúng tôi, hôm nay phải giải thích với chúng tôi, trả tiền cho chúng tôi!” hành khách đánh bạc cầm đầu la lên, những người khác trên tàu trước đó đều từng bị thủy thủ bắt nạt, đã rất tức giận rồi, vừa nghe lập tức phụ họa. Hà Tiễn Tây mừng rỡ, nhìn thấy mọi người đoàn kết lại, đứng dậy: “Còn cướp của gϊếŧ người, chúng tôi là hành khách mua vé tàu, chúng tôi muốn quyền lợi của chúng tôi!”
Mọi người hô hào.
Hành khách đông đúc, người bao vây càng lúc càng nhiều, thủy thủ liền hoảng hốt, nhìn nhìn Trương Hải Diêm: “Anh Diêm, chuyện gian lận, là anh không đúng.”
“Tôi không có gian lận.” Trương Hải Diêm cười nói: “Dùng nghệ là ba người họ. Trên tay tôi dính phải, không tin thì cậu bạn này, cậu có thể ngửi thử, nghệ trên người ai nặng nhất, là tôi, hay là bọn họ? Bọn họ làm nghề lừa đảo, ở Melaka lừa đủ tiền rồi, chuẩn bị đi San Francisco lừa tiếp, thủ đoạn cao minh, vốn liếng sung túc. Nếu giữ bọn họ lại trên tàu, các người sẽ gặp xui xẻo.”
Lúc này Hà Tiễn Tây đã thấy không đúng, vì sau khi hai nhóm người tách ra, anh ngửi thấy rõ ràng mùi nghệ ở ngay bên cạnh mình. Anh khụt khịt mũi, muốn nói gì, hành khách kia đã một quyền đấm vào mũi Hà Tiễn Tây, đánh Hà Tiễn Tây ngã xuống đất: “Cậu tin lời bịp của hắn, đừng khách khí với bọn hắn, từ giờ trở đi, trên tàu do chúng ta quyết định. Chúng ta đông người! Các anh xem thử tiền của chúng tôi ở trên người ai, chúng tôi giống kẻ lừa đảo lắm sao?”
Mọi người nhìn Trương Hải Diêm, thành thực mà nói, Trương Hải Diêm giống hơn, trong đó có một hành khách xem náo nhiệt liền nói: “Người này có gian riêng, chúng ta đều ở phòng ghép, hắn còn trẻ đã có tiền ở gian riêng, chắc chắn là tiền lừa đảo.” lập tức xung quanh bắt đầu bàn tán, hành khách cầm đầu đã cười lạnh nhìn Trương Hải Diêm, quát: “Nói đúng lắm, đều là tiền dơ thôi, trên người hắn chắc chắn còn có rất nhiều tiền!”
Anh Long thấy tình hình không ổn, lập tức đẩy Trương Hải Diêm ra: “Đừng làm bừa, ân oán của các người, tự mình giải quyết, đừng động đến lão đại tàu, bằng không thì không ai đến được San Francisco hết.”
“Thiếu nghĩa khí vậy à, anh Long.” Trương Hải Diêm hút mạnh một hơi thuốc, nhìn nhìn đám người, bản thân đã bị bao vây trùng trùng. Nhưng không ai muốn ra tay đầu tiên, đều quan sát tình hình. Dù sao chuyên nghề của bọn họ là lừa đảo, không phải xúi giục, không biết nên thu dọn thế nào.
Căng thẳng một hồi, “Loại ác nhân như mày, nên để Ôn thần trên biển hốt mày đi.” người phụ nữ vừa rồi đột nhiên nói một câu, hành khách cầm đầu lập tức bừng tỉnh, lập tức phụ họa: “Đúng, lấy lại tiền, rồi ném hắn xuống biển, Ôn thần trên biển sẽ hốt hắn đi. Ôn thần trong miệng có mảnh dao, xem ngài có cắt cái miệng thối luôn mồm nói dối của mày không!”
Đúng là yếu đuối không chịu nổi, cả ngày kết đôi với loại người này, mình sẽ không thụt lùi sao, Trương Hải Diêm thầm nghĩ. Hành khách cầm đầu thấy vẫn chưa có ai hành động, đánh mắt với người cùng bàn còn lại, ba người chia làm ba hướng rút dao ra bắt đầu bọc đánh.
Người đầu tiên xông ra sau lưng Trương Hải Diêm, Trương Hải Diêm hơi lách người, khuỷu tay đánh nát sống mũi của người nọ, lắc mình ra ngoài. Hắn lách ra vừa ngay trước mặt người thứ hai, trực tiếp vỗ đầu một cái, đánh người nọ ngã xuống đất.
Toàn bộ động tác rất nhanh, căn bản không ai nhìn rõ, lúc hành khách cầm đầu đối diện hắn, đã bị hắn bóp cổ, nhấc lên, hôn tới.
Mọi người đều ngây ngốc, hành khách đó bị hôn tứ chi vung loạn, nhưng hoàn toàn không thể giãy thoát.
Trương Hải Diêm buông tay, hành khách ngã xuống đất, ôm yết hầu bắt đầu nôn mửa, người phụ nữ bên cạnh xông tới: “Tên đáng chết này, mày cợt nhả chồng tao.”
Hành khách cầm đầu đẩy người phụ nữ ra, ôm cổ nôn mửa, nôn ra vô số máu và hai ba mảnh dao. Lúc mảnh dao rơi xuống sàn, tất cả người vây xem đều lùi lại một bước.
“Không phải muốn gặp Ôn thần sao?” Trương Hải Diêm đứng ngược ánh chiều tà, hay tay đút túi, há miệng ra, trong miệng ánh lên sắc lẻm. “Đã lâu không gặp rồi, các vị.”
Ai da da da, Trương Hải Hà không ở bên cạnh, mình cũng hơi xấc xược rồi, nhưng thật là thoải mái, quả nhiên vẫn là xấc xược sẽ khiến lòng người sung sướиɠ. Trương Hải Diêm thầm nghĩ.
Hà Tiễn Tây ngã xuống đất, suy nghĩ cuối cùng là: Anh hùng mình hâm mộ, Ôn thần trên biển, hiệp khách bảo vệ người Hoa trên đường biển, là người lưỡng tính.