Trương Thụy Phác đứng trên hành lang nhìn Trương Hải Diêm đi xa, thằng nhóc này không ngoái đầu lại.
Trương Thụy Phác nói với thanh niên bên cạnh: “Cậu xem, người trẻ tuổi này, một khi đã hạ quyết tâm, thì sẽ không bị tình cảm chi phối, nhưng lại có tình có nghĩa hiếm thấy.”
Thanh niên bên cạnh hỏi: “Hắn sẽ ngoan ngoãn lên tàu đi tra án chứ?”
“Rất khó nói, bạn của hắn ở trong tay chúng ta, người có mưu kế, luôn sẽ giải quyết vấn đề thực tế – tìm cơ hội cứu bạn ra, mà sẽ không quá tuân thủ quy tắc giao dịch.” Trương Thụy Phác nhìn đồng hồ bỏ túi, “Có điều trên đường người của chúng ta đưa hắn tới bến tàu, hẳn hắn sẽ rất khó chạy thoát.”
“Viên chủ không cảm thấy khó kiểm soát sao? Nếu chuyến này hắn đi không về, hoặc không tra được án, hoặc đi vòng về.”
Trương Thụy Phác cười cười: “Trên đường hắn đi, có người sẽ giải thích với hắn quan hệ lợi hại trong này.”
Nói rồi Trương Thụy Phác nhìn thấy Trương Hải Kiều đứng một bên hành lang nhìn bọn họ, bé gái này cũng không sợ, dường như vì ôn dịch, đã tê dại với chuyện sống chết.
Nói về phía Trương Hải Diêm, hắn bị hai người giải đi trên đường phố, trong lòng tính toán.
Sau khi ra khỏi cửa, người bên cạnh đã giải thích logic với hắn, đám Trương Hải Hà sẽ bị đưa ra khỏi bộ phận ở Melaka của kho hồ sơ Nam Dương, hơn nữa sẽ xóa sạch tất cả dấu vết, sau khi Trương Hải Diêm lên tàu, lén lẻn xuống tàu quay lại đây, chỉ có thể nhìn thấy một căn nhà trống.
Vườn cao su ở Pulau Pinang rất lớn, Trương Hải Diêm biết, trên tàu cũng có nội ứng của Trương Thụy Phác, nếu biết Trương Hải Diêm không lên tàu, điện báo sẽ gửi về, Trương Hải Hà sẽ bị đem cho bọn mọi săn đầu ăn.
Cho nên thời gian hắn có thể hoạt động vô cùng ngắn ngủi, cũng chính là ở ngã tư tiếp theo, hắn cần phải giải quyết hai người bên cạnh, sau đó lập tức quay về cứu người.
Nhưng trước khi hắn đến được ngã tư kia, lúc vừa định động thủ, thanh niên bên cạnh lại nói với hắn: “Tôi biết tính toán của anh, nhưng khi anh đến đây, bọn họ sớm đã nhanh chóng rời đi rồi. Mà viên chủ đang trông chừng anh, trên con đường dài này cũng có tai mắt của chúng tôi, qua ngã tư này, thì ngoan ngoan ngoãn ngoãn tra án đi.”
Trương Hải Diêm vịn lại mũ lính, thở dài một tiếng, phút chốc cũng từ bỏ ý định của mình. Đây là một cuộc giao tranh mà đối phương chuẩn bị vô cùng đầy đủ, bản thân mình lâm thời ứng phó, hắn không có phần thắn, không thể có bất cứ ý tưởng đột phá nào, chỉ cần bây giờ hắn quay đầu, Trương Hải Hà chắc chắn sẽ chết.
Trước kia khi Trương Hải Diêm làm việc, cũng không phải chưa từng gặp tình huống thế này, không phải hắn rất quan tâm sống chết của người khác, nhưng Trương Hải Hà biến thành thẻ bạc, cách tư duy của hắn liền trở nên câu nệ.
Nghĩ lại, hắn là một người không rối rắm, chỉ cần không có trở ngại, hắn sẽ lựa chọn phương pháp hợp lý nhất với tốc độ nhanh nhất. Mà Trương Hải Hà là một người nghiêm túc cứng nhắt, không thể nói logic xử thế của ai mới là đúng, trong năm tháng quá khứ, đôi bên đều có đúng sai, nhưng nay chỉ có thể dựa vào suy nghĩ của mình Trương Hải Diêm thôi.
“Nếu trong tôi tra được kết quả vụ án trước khi tàu khởi hành, chúng ta nên thương thảo thế nào đây?” Trương Hải Diêm hỏi. Tàu Nam An cập bờ, thượng khách chuyển hàng cần ba ngày, nếu trong ba ngày hắn không thể giải quyết được vấn đề này, một khi tàu chạy đến Hạ Môn lại trở về, thời gian dài như vậy, không thể dự đoán được lúc hắn về tới Trương Hải Hà sẽ xảy ra biến cố gì.
“Anh lên tàu tự nhiên sẽ biết.”
Hắn thậm chí còn nôn nóng muốn lên tàu tra án. Nếu không thể giải quyết vụ án trước khi tàu khởi hành, đợi tàu chạy rồi hắn sẽ phải theo tàu Nam An đi một vòng đến Hạ Môn, lại từ Hạ Môn quay lại đây, hắn quả thực không dám tưởng tượng Hà Tử sẽ thế nào.
“Nếu trong quá trình tra án, tôi bất hạnh hy sinh, các người có thả Hà Tử không?” Trương Hải Diêm lại hỏi thanh niên bên cạnh. Thanh niên trầm mặc không đáp. Trương Hải Diêm cười khổ.
Đột nhiên góc đường có một trận xôn xao, hắn dừng bước chân, thì nhìn thấy hai người bên cạnh vô cùng căng thẳng, lập tức áp sát mình. Trương Hải Diêm nhìn cũng không nhìn rõ, đã bị hai người đẩy tới trước.
Trương Hải Diêm nhíu nhíu mày, cảm thấy chỗ nào đó không ổn.
Những thanh niên thân thủ bất phàm này, e sợ cái gì trên phố chứ, hắn nhìn về phía đường, đường phố vẫn như thường.
Đáng sợ nhất trên đời này chính là, hổ đi về phía anh, nhìn thấy sau lưng anh, lại lui về. Trương Hải Diêm đột nhiên có cảm giác như vậy.
Nhưng Trương Hải Diêm nhìn xung quanh, đều không nhìn thấy gì.
Lúc Hà Tiễn Tây bị người ta đẩy ra đường, đυ.ng ngã đến mấy người qua đường, dẫn đến xôn xao.
Anh đứng dậy, phủi phủi áo, cầm sổ sách lên, tiếp tục đi về phía cửa hàng kia.
Tiếp đó anh lại bị đánh ra ngoài, anh tiếp tục đi vào, lần nữa không thành công, vì đối phương thẳng thừng bước ra ngoài đánh anh.
Đối phương đều nói tiếng Mã Lai, Hà Tiễn Tây lại dùng tiếng Anh nói chuyện với bọn họ.
Người biết chuyện biết Hà Tiễn Tây đến thu nợ, người không biết cho rằng Hà Tiễn Tây là gian phu bị bắt.
Hà Tiễn Tây là kế toán của quán rượu người Anh ở cuối phố, học kế toán ở Anh không dễ, Melaka mười sáu năm trước mới có một kế toán người Hoa đầu tiên, nhưng trên thực tế, vào thời các công ty Đông Ấn Độ, đã có dân buôn lậu bồi dưỡng kế toán người Hoa ở Melaka, lớp kế toán này biết cổ phiếu, lợi tức cổ phần, biết khoản dương khoản âm, sư phụ của Hà Tiễn Tây thuộc lớp kế toán này, sau khi sư phụ anh bị treo cổ, vì tuổi anh còn quá nhỏ, vô tội được thả. Phần lớn buôn lậu năm đó là buôn rượu, quán rượu của người Anh này chính là nơi mua bán rượu lậu. Hà Tiễn Tây quen đường quen lối, thì đến đây làm kế toán.
Quán rượu này cũng cung ứng rượu cho các điểm buôn lậu khác, có những điểm buôn lậu bị chặn ở hải quan, sẽ không muốn thanh toán, cho nên quán rượu sẽ có vấn đề về thu tiền.
Nhưng Hà Tiễn Tây luôn có thể đòi được tiền, anh biết, là một người Hoa, chỉ có ở đẳng cấp như hiệu rượu lậu rất cần kế toán nhưng lại không thể thuê người nước ngoài, mới có không gian sinh tồn, mà nếu một kế toán có thể tính tiền, mà không thể thu tiền về, vậy thì kế toán chỉ là một tay tính toán tổn thất, rất nhanh cũng sẽ không còn giá trị.
Chỉ cần không lùi bước!
Lúc Hà Tiễn Tây bị đánh ngã lần nữa, trong lòng mặc niệm. Thân người anh không cao, chỉ hơn một mét bảy, cơ thể gầy yếu. Nếu không đòi được tiền, trở về cũng bị sa thải, làm kế toán tiền rượu lậu nếu không có việc làm, chết chỉ là chuyện sớm muộn, cho nên không thể lùi bước.
Hà Tiễn Tây lần nữa đứng dậy, lúc này anh đã không còn nhìn rõ người trước mắt nữa, nhưng anh dùng tiếng Anh nói lớn lên: “Nếu không muốn bị treo cổ, thì thanh toán hết đi.”
Lúc anh bị đánh ngã lần nữa, đυ.ng vào một chiếc xe, đây là một chiếc ghế mây lắp bánh xe, có một người ngồi trên đó. Có rất nhiều người đi cùng, đi đầu là một người trung niên cường tráng, mà bên cạnh ghế mây, có một bé gái.
Anh bị hàng người này xách dậy, Hà Tiễn Tây vội vàng xin lỗi bọn họ, anh đã không tìm được phương hướng rồi.
Ngay lúc anh định xin lỗi, người phía sau xoay lại, một cước đạp lên lưng anh, một cước này dùng quá sức, Hà Tiễn Tây gần như bị đạp bay ra ngoài, ngã về phía bé gái kia.
Người trẻ tuổi trên ghế mây lập tức kéo bé gái ra, bé gái không bị đυ.ng ngã, lần này, Hà Tiễn Tây đã hơi đứng không nổi nữa.
Những người đó đi vòng qua bọn họ, bắt đầu đánh Hà Tiễn Tây tiếp, Hà Tiễn Tây cuộn mình lại, nắm đấm giáng xuống như mưa.
Anh ôm sổ sách.
Bé gái nhìn một màn này, hỏi thanh niên trên xe lăn: “Chú Hà, chú ấy sẽ bị đánh chết sao?”
Trương Hải Hà nhìn Trương Thụy Phác, y nhìn ra mấy người này đã mất khống chế, người chưa từng thật sự đánh người, thường rất dễ lỡ tay đánh chết người, bởi vì dễ quên đi bản thân hung ác nhường nào, cơ thể con người yếu đuối nhường nào.
Trương Thụy Phác không muốn quan tâm, nói: “Trông người trông tướng mạo, đây là da kim thiết, là một loại tướng mạo truyền môn, loại này đánh không chết.” Nói rồi định đi.
Trương Hải Hà nhíu nhíu mày, nói một câu tiếng Mã Lai với đám người đang đánh người: “Không cần đánh nữa, nợ của các người tôi trả giúp các người.” Nói rồi đưa một xấp tiền cho Trương Hải Kiều.
Đám người khựng lại, từ từ dừng tay, Trương Hải Kiều nghi hoặc nhìn Trương Hải Hà, Trương Hải Hà nói: “Nếu viên chủ đồng ý thả chúng ta về, chút lộ phí này, ông ấy sẽ trả cho chúng ta, nếu chúng ta không về được, chút tiền này cũng không ít gì với chúng ta, chi bằng cứu người anh em này đi.”
Trương Hải Kiều lúc này mới đi tới, đưa tiền cho Hà Tiễn Tây, Hà Tiễn Tây ngẩng đầu nhìn Trương Hải Hà, đứng dậy lắc đầu: “Cũng không phải anh nợ tiền, không tính như vậy được, tôi không nhận.”
Quả nhiên anh không sao cả.
Trương Hải Kiều quay đầu lại nhìn Trương Hải Hà, hiển nhiên không biết nên nói với đối phương thế nào, Trương Hải Hà nói: “Anh bạn, có giỏi chịu đòn hơn nữa, đánh như vậy cũng sẽ chết.”
Hà Tiễn Tây lắc đầu, nhìn người đánh anh: “Nợ của các người đến hạn rồi, hiệu rượu Tây tổng cộng 47 đồng, hôm nay phải trả hết, hoặc trả tiền, hoặc trả vật, đều được.”
Những người kia lập tức định đánh tiếp, Trương Hải Kiều liền tóm lấy tay một người, thả tiền vào trong tay người đó, sau đó đẩy tay người đánh tới Hà Tiễn Tây.
“Chú cần gì phải thế? Tiền cho chú ấy rồi, chú ấy lại đưa chú, như vậy là hết nợ rồi chứ.” Trương Hải Kiều nhẹ giọng nói với anh.
Hà Tiễn Tây ngẫm nghĩ, quả thực đau quá, cũng không cố nổi nữa, mới nhận lấy tiền, giở sổ sách đã nhăn nhúm lại, gạch một đường trên đó.
Trương Hải Kiều quay lại bên cạnh Trương Hải Hà, Trương Hải Hà hơi kinh ngạc sự nhanh nhạy của nha đầu này.
Hà Tiễn Tây nhìn nhìn Trương Hải Hà, gật đầu một cái, vừa định hỏi đối phương cái gì, đám Trương Hải Hà đã tiếp tục đi về phía trước, Hà Tiễn Tây muốn đuổi theo, được mấy bước cũng không đi nổi nữa, anh ngồi xổm bên đường, nhìn đối phương đi xa, không có cách nào.
Hà Tiễn Tây khi ấy, không biết trong số tiền này, ẩn chứa những gì, cũng không biết mình sẽ gặp phải vận mệnh thế nào.