Trương Hải Diêm quả thực không có lòng dạ nào đi quan tâm Trương Thụy Phác, hắn cũng không nghĩ trực giác của Trương Hải Hà chính xác cỡ nào. Pulau Pinang đúng là địa giới của Trương Thụy Phác, ôn dịch lần này, nhất định ông ta tổn thất lớn nhất. Nhưng sử dụng ôn dịch để đối phó với một người đặc biệt, thật sự là chuyện bé xé ra to.
Hơn nữa nhiệm vụ Trương Thụy Phác là nhiệm vụ đầu tiên khi bọn họ vừa đến Perak, án bãi đá Bàn Hoa Hải cũng phải mấy năm sau mới nhận, thời gian hai nhiệm vụ cách nhau rất xa, không có chút liên hệ nào lại cố nói cho có, quả thực hơi gượng ép.
Trương Hải Diêm có một lý luận, âm mưu quỷ kế trên đời nhất định sẽ tầng tầng sơ hở, bởi vì người thực thi âm mưu không đáng tin. Nhưng tại sao rất nhiều âm mưu không bị phát hiện, là vì anh không biết lộ trình mà âm mưu tiến hành. Phần lớn âm mưu đều thô tục, nhưng loại âm mưu thô tục này lại được kẻ địch vô tình hoặc cố ý che giấu ở điểm mù.
Hắn lắc đầu, tỏ ý không đồng tình. Hai người trầm mặc một lúc, Trương Hải Hà hỏi: “Sao không nói tiếp, sợ nói tiếp nữa, nói đến chủ đề nhạy cảm, không thu lại được đúng không?”
“Ừ.” Trương Hải Diêm gật đầu.
“Nếu manh mối đã chỉ hướng về tàu Nam An, tại sao không đi tra? Khi nào tàu cập bến nữa?” Trương Hải Hà hỏi.
Trương Hải Diêm hút mạnh một hơi thuốc, “Tuần sau.”
“Tàu Nam An đi Hạ Môn, nếu cậu lên tàu tra án, bắt buộc phải ở luôn trên tàu suốt hành trình, xuống tàu ở Hạ Môn.” Trương Hải Hà nói: “Vé tàu Nam An vô cùng đắc, cho dù là vé khoang chót, chúng ta mua vé một chiều nhiều nhất cũng chỉ mua được một vé. Cũng có nghĩa là, cậu đến Hạ Môn rồi, quay lại đây có thể phải hơn một năm sau.”
“Cho nên, thế không phải không hợp lý sao.”
“Không tốt sao, có thể về tra thử tại sao lương bổng không thanh toán, cũng có thể thăm mẹ nuôi. Tra án về Hạ Môn, không xem là phạm quy chứ? Nếu kho hồ sơ Nam Dương không còn, thì đừng quay lại nữa. Gửi điện báo cho tôi, chúng ta từ biệt tại đây.”
“Đã nói sẽ cùng nhau về mà. Một mình tôi rất bối rối. Hơn nữa tiền không phải của hai chúng ta sao.”
Trương Hải Hà nắn nắn chân mình, “Đây là Nam Dương, ngủ ngoài đường cũng sẽ không cóng chết, đồ trên biển, quả trong rừng, tôi đều quen thuộc, nếu về Hạ Môn thật, cũng không bằng ở đây. Tôi sớm đã nghĩ cả rồi, tôi sẽ không về nữa. Cậu thay tôi về Hạ Môn, không cần phải ở đây bị tôi bòn rút.”
Trương Hải Diêm lắc đầu: “Bỏ đi, tôi vẫn là đi điều tra Trương Thụy Phác thì hơn, có lẽ cậu nói đúng. Thế thì không cần về Hạ Môn nữa.”
Trương Hải Hà cũng không nói nữa, ngồi một lúc, Trương Hải Diêm đỡ Trương Hải Hà vào phòng.
Đêm đó, Trương Hải Hà và Trương Hải Diêm đều không ngủ. Đến sáng thức dậy, Trương Hải Diêm phát hiện quân trang của mình cùng một xấp tiền ngay ngắn, đặt trước giường mình.
“Giỏi lắm chân khỏi rồi?” phản ứng đầu tiên của Trương Hải Diêm. Ngồi dậy phát hiện Trương Hải Kiều đang thu dọn đồ đạc. Quần áo và tiền đều do Trương Hải Kiều sắp xếp, hiển nhiên là Trương Hải Hà sai bảo.
Trương Hải Diêm cầm lấy mũ lính của mình, bọn họ từng qua huấn luyện bảo dưỡng quân trang, bộ quân trang này dáng vẻ được duy trì rất tốt, hắn thở dài, nhìn con bé. “Quy hàng nhanh như vậy à? Cũng không nghĩ xem là ai cứu mấy đứa về đây.”
“Chú Hà nói, chú vô cùng muốn về Hạ Môn, không dễ gì trong lòng mới có chuyện muốn làm, chú ấy rất hâm mộ chú.”
“Rồi sao? Mấy người đuổi chú đi à?”
“Không phải chú nói, chú đưa bọn cháu về, là để làm vật nuôi cho chú Hà sao, cháu sẽ chăm sóc chú Hà thật tốt, chú có thể yên tâm đi rồi.”
Trương Hải Diêm nheo mắt rụt đầu về sau, nhìn Trương Hải Kiều như nhìn quái vật. Thầm nghĩ, phụ nữ, đây còn chưa tính là phụ nữ, vẫn chỉ là bé gái, đúng là một loài sinh vật đáng sợ. Con bé đã tìm được lối tắt để nâng cao địa vị của mình trong gia đình với tốc độ nhanh nhất.
“Trương Hải Hà dạy cháu nói sao?”
“Cũng là suy nghĩ của cháu, sau này sẽ là bọn cháu và chú Hà nương tựa lẫn nhau, bọn cháu sẽ cố gắng làm ăn, tích đủ tiền rồi, đến Hạ Môn sum họp với chú. Chú có thể yên tâm đi rồi, không có chú cũng không chết đâu.”
Đầu Trương Hải Diêm rụt về sau dữ hơn nữa, hắn từ từ đứng dậy, cất tiền đi. Mắng to: “Trương Hải Hà, cậu như vậy có ý ——” nói rồi xông vào phòng Trương Hải Hà, đột nhiên phát hiện, trong phòng Trương Hải Hà, không chỉ có một mình y.
Hoặc là nói, không chỉ có một mình y, mà có rất nhiều người, đứng trong phòng của y.
Những người này đều dáng người cao ráo, nói năng thận trọng, phần lớn đều là thanh niên hai bảy hai tám, đứng đầu là một trung niên, đang kiểm tra chân của Trương Hải Hà.
Trương Hải Diêm thẳng thắn bước tới, hề e ngoại người đông, lưỡi liếʍ mảnh dao, nói với người trung niên: “Thích đùa giỡn người què, ở chỗ tôi cũng phải xếp hàng đấy.”
Trương Hải Hà lập tức quát Trương Hải Diêm, bảo: “Không được lộn xộn, Hải Lâu, đây là ông Trương Thụy Phác.”
Gần như cùng lúc, những người trẻ tuổi ở đó đều khom lưng, Trương Hải Diêm lập tức phanh lại.
Người trung niên gõ chân Trương Hải Hà, lắc đầu, đứng dậy.
Đây là một người trung niên vô cùng cường tráng, cường tránh đến mức độ nào, trong mắt người này, có ánh sáng lóa mắt, không phải ánh mắt của người bình thường. Loại ánh mắt này nhìn vào anh, anh sẽ cảm thấy như có kim đâm vào mình vậy.
“Nghe nói các anh đang điều tra chuyện ôn dịch.” Trương Thụy Phác nói, “Tôi cố tình đến giúp đỡ.”