[Đạo Mộ Bút Ký] Hồ Sơ Nam Bộ Tiền Truyện

Chương 10: Tiểu lâu đêm nghe mưa xuân đổ Du hiệp Hàm Dương khách trẻ trung(*)

Người bọn họ nói, tên là Trương Thụy Phác. Nhiệm vụ đầu tiên khi đám Trương Hải Diêm đến đây, chính là ám sát Hoa kiều Nam Dương này.

Trương Thụy Phác kinh doanh hai vườn cao su cực lớn ở Pulau Pinang, sở hữu đất đai và tài phú khổng lồ. Địa giới rộng lớn, bọn Trương Hải Diêm lẻn vào vườn cao su rồi thì lạc đường, thậm chí phát hiện bộ lạc thổ dân địa phương sinh sống trong vườn.

Bấy giờ Perak vẫn có tập quán săn đầu người, nghe nói Trương Thụy Phác quan hệ rất tốt với thổ dân, vẫn luôn thu mua thi thể đem cho những thổ dân này để bảo vệ chính mình. Lúc ấy cũng không thể kiểm chứng, bởi vì bọn Trương Hải Diêm cũng không biết thổ dân truy sát bọn họ vì bảo vệ Trương Thụy Phác hay vì đói.

Khoảng thời gian đó, bọn họ vừa trốn thổ dân, vừa tìm kiếm lương thực, gần như khốn khổ sắp chết. Cuối cùng khi bọn họ tìm được nhà của Trương Thụy Phác, đã sức cùng lực kiệt, trong nháy mắt bị phát hiện, bị thủ vệ truy sát một mạch ra khỏi Perak. Sau đó Pulau Pinang lại treo thưởng, dù là cảnh sát hay xã hội đen, tìm được hai người họ dù sống hay chết đều được 1000 tệ tiền thưởng.

Nay lần nữa vào Pulau Pinang, đã không dễ dàng như năm xưa nữa. Hắn và Trương Hải Hà đều đã khác, mỗi lần phơi nắng đen xong sẽ lập tức lột da, da non bên trong càng trắng hơn trước khi phơi. Dù ở Nam Dương rất lâu rồi, làn da của bọn họ vẫn khác người địa phương, lại thêm ngũ quan không giống với người Hoa lai ở đây, cùng với tiền thưởng nhiều năm nay, phỏng chừng đến con nít ở Pulau Pinang cũng có thể nhận ra bọn họ.

Muốn vào Pulau Pinang, không chỉ phải thay da, còn phải thay một gương mặt người địa phương.

Trong huấn luyện cơ bản của kho hồ sơ Nam Dương, đã có khóa huấn luyện mặt nạ da người, Trương Hải Diêm và Trương Hải Hà đều tốt nghiệp điểm cao nổi bật, hơn nữa con người Trương Hải Diêm nổi tiếng thích giả phụ nữ, dịch dung đối với bọn họ mà nói không phải chuyện khó.

Dịch dung cần môi trường hơi nước cực nóng, trước đây, hai người làm chuyện này, luôn lẻn vào phòng tắm nước nóng trong phủ tổng đốc Ipoh.

Thủ phủ Perak ở Ipoh có đồn trú của phủ tổng đốc do người Anh phái đến, tổng đốc là quan chấp chính tối cao của chính quyền quân sự, có nơi ở xa hoa cùng thủ vệ Ấn Độ, bên ngoài còn có quân đội người địa phương.

Trong phủ tổng đốc, có phòng tắm nước nóng mà người ở đây tuyệt đối không thể giải thích nổi, Melaka nóng bức quanh năm, chuyện tắm rửa chỉ là việc lăn một cái xuống đầm nước ven đường, nhưng người Anh lại duy trì truyền thống tắm nước nóng.

Sau khi Trương Hải Hà bị liệt, thì gần như không qua đó nữa, Trương Hải Diêm bị Trương Hải Hà sỉ nhục, ngửi ngửi mùi của mình, quả thực mấy ngày nay quá nóng. Hắn nhìn nhìn Trương Hải Hà: “Hay là, chúng ta đi tắm nước nóng đi?”

Trương Hải Hà lắc đầu: “Tôi cũng không đi Pulau Pinang, huống hồ chân của tôi không tiện, không như năm đó hai người có thể cùng lẻn vào nữa. Cậu tự đi đi, tôi ở đây trông nhà, bán một ít đồ.”

Trương Hải Diêm cõng Trương Hải Hà đi: “Quen đường quen lối, hơn nữa tôi thay cả khuôn mặt, một người không làm được.”

Trương Hải Hà không có sức giãy giụa, cười khổ bị cõng lên.

Đây đương nhiên cũng là một chuyện lỗ mãng, nhưng đối với Trương Hải Diêm mà nói, có thể giúp người bạn này của mình tận hưởng cuộc sống trước khi bị liệt, là tâm nguyện của hắn.

Nói ngắn gọn, lúc ra khỏi phòng tắm của tổng đốc Hartmann, Trương Hải Diêm đã có một dáng vẻ khác. Sau đó Trương Hải Hà ở lại Perak, còn Trương Hải Diêm một mình đi Pulau Pinang.

Đi bộ đến Pulau Pinang cần hai tuần, vừa đúng mùa mưa phùng, lại thêm phải xuyên qua một khoảng rừng rậm nguyên thủy, lúc Trương Hải Diêm đến nơi, đã là hơn ba tuần sau.

Melaka thông tin không tiện, lúc hắn tới Pulau Pinang, mới phát hiện tình hình nghiêm trọng hơn hắn dự liệu nhiều, trên đường đều là thi thể không ai thu nhận.

Bình thường ôn dịch đến mức độ này, thì người ta đã sợ hãi bệnh tật hơn cả trách nhiệm đối với người thân. Thời tiết nóng bức ẩm thấp, thi thể trương phềnh tanh tưởi khó chịu, có đội ngũ người tu đạo mặc quần áo tu sĩ, tiến hành đốt cháy thi thể, trong đó có rất nhiều công nhân của Trương Thụy Phác.

Từ tử trạng của thi thể, Trương Hải Diêm đã có thể hoàn toàn xác định, loại bệnh lạ này chính là bệnh Ngũ Đấu.

Loại bệnh lạ này không có thuốc nào trị được, nhưng có thể dựa vào năng lực tự hồi phục của bản thân con người, đại khái có 10% số người cuối cùng có thể sống được. Người sống sót, sẽ không mắc bệnh Ngũ Đấu nữa, cho dù chui giữa đống người chết bệnh, cũng vậy.

Trương Hải Diêm là người duy nhất trên đường không chút sợ hãi, người qua đường đều nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc, kính phục vẻ ung dung của hắn.

Hắn nghe ngóng khắp nơi, biết được nơi bắt đầu của ôn dịch, cũng không phải một chỗ, mà là ba chỗ, đó là ba thôn trang bên ngoài Pulau Pinang, ba thôn này đều là các thôn quan trọng gia công đồ thiếc, có rất nhiều thương nhân Hạ Môn, Thổ Nhĩ Kỳ và Ấn Độ đều có công xưởng gia công ở đó. Bấy giờ là tuần đầu tiên của tháng 7, trong ba thôn, cùng lúc có người phát bệnh.

Trương Hải Diêm đi thăm ba thôn, để điều tra trong tuần đầu tiên đó, ba thôn xảy ra chuyện gì tương tự nhau.

Trong thôn không bằng trong thành, trong hố nước có thể nhìn thấy thi thể trương phềnh thối rữa, mùa mưa nơi này không tiện nhóm lửa, những thi thể ngâm nước này, rất khó đốt cháy, nên bị ném vào trong hố nước, mỗi ngày trời mưa, nước xác trong hố nước đều xanh ngoét vàng khè, nổi ván dầu.

Rất nhanh hắn đã phát hiện, trong ba thôn này, trong tuần đầu tháng 7, đều có người từ Hạ Môn về, mà ba người này, đều ngồi cùng một chiếc tàu đến Melaka. Tên chiếc tàu này là tàu Nam An, là một chiếc tàu khách của Đổng gia ở Hạ Môn, có thể nói là tàu khách lớn nhất ở Hạ Môn, chứa được bốn trăm khách.

Đương nhiên ba người này đều đã chết, thi thể sớm đã bị thiêu hủy, trong tình huống này, cũng không hỏi ra được quá nhiều chi tiết.

Trương Hải Diêm nhìn thấy một bé gái ánh mắt đờ đẫn ở cửa thôn, bé gái ôm một bé trai đại khái hơn ba tuổi, Trương Hải Diêm châm thuốc. Không cần hỏi cũng biết, cha mẹ bé gái đều đã bệnh chết cả rồi.

Lúc từ Pulau Pinang về, hắn dắt theo bé gái này và em trai nó, Trương Hải Hà bày sạp ở cổng vòng đáng sợ, nhìn thấy trái phải Trương Hải Diêm dắt theo trẻ nhỏ, sắc mặt như bệnh.

“Yên tâm, tôi đợi ở Pulau Pinang ba ngày, bọn chúng đều không phát bệnh, chắc là an toàn, tắm rửa khử trùng trên người đều xử lý mấy lần rồi, cậu và tôi đều hiểu bệnh này, chỉ cần bị nhiễm, trong vòng ba ngày chắc chắn sẽ phát bệnh,” Trương Hải Diêm nói. Nói rồi nhìn nhìn bé gái lớn, là một Hoa kiều.

“Trương Hải Kiều, gọi chú Hà.”

“Chú Hà.” bé gái gọi bằng tiếng Quảng Đông.

Trương Hải Hà nhìn Trương Hải Diêm: “Cậu đặt tên cho tiểu bối, dùng chữ ngang hàng?”

“Mẹ nuôi nói rồi, những ai lưu lạc hải ngoại, đều mang chữ Hải, thể hiện xa rời phiêu bạc.” Trương Hải Diêm nói.

Trương Hải Hà nhìn bọn trẻ, thở dài: “Chú tên Trương Hải Hiệp, Hiệp trong hiệp khách, cậu ta tên Trương Hải Lâu, Lâu trong lâu vũ. Tiểu lâu đêm nghe mưa xuân đổ, du hiệp Hàm Dương khách trẻ trung.”

“Mẹ nó đây là một câu thơ sao?” Trương Hải Diêm đỡ Trương Hải Hà dậy, nói với y, “Không phải cậu vẫn canh cánh trong lòng chuyện trên bãi đá ngầm sao, chuyện cũ cậu đã như thế, tôi gặp lại mấy đứa nhỏ này, không thể không lo.”

Trương Hải Hà nhìn bọn trẻ theo tới, trong lòng mơ hồ không rõ, phút chốc trống rỗng.

Sắp xếp chỗ ở cho bọn trẻ xong, người đông lên, kho hồ sơ Nam Dương hiu quạnh lập tức khác hẳn. Bọn trẻ trèo lên lan can ngắm biển, Trương Hải Diêm châm thuốc, rồi đưa sổ tay của mình cho Trương Hải Hà xem.

“Tàu Nam An?”

Trương Hải Diêm gật đầu: “Hạ Môn không bùng phát bệnh Ngũ Đấu, người này bị nhiễm trên tàu, hơn nữa cậu xem vị trí ba thôn này, vừa hay nằm ở ba điểm cách đều Pulau Pinang, có người đã chọn ba người này trên thuyền, để ba người này, cùng lúc phát bệnh trong ba thôn, khiến cho ôn dịch lần này, lây lan với tốc độ nhanh nhất, với tốc độ này, nhiều nhất còn hai tuần nữa sẽ đến Ipoh.”

Trương Hải Hà ngẫm nghĩ, sắc mặt vô cùng nghi hoặc: “Tại sao chứ? Nếu ôn dịch lần này do người làm, tại sao lại ở Pulau Pinang? Nếu là để đối phó với người Anh và người Hà Lan, thì nên là ở Singapore, nơi không nên nhất là Ipoh, tại sao lại là Pulau Pinang? Nơi đó ngoại trừ cây cao su ra thì chỉ có cây cao su thôi.”

Y ngẩng đầu nhìn nhìn Trương Hải Diêm: “Cậu có nghe ngóng thử, tình hình hiện tại của Trương Thụy Phác không? Tôi có một loại trực giác, ôn dịch lần này, là nhắm vào ông ta.”

Chú thích:

(*) Tiểu lâu đêm nghe mưa xuân đổ, du hiệp Hàm Dương khách trẻ trung

Trính từ hai bài thơ “Lâm An xuân vũ sơ tễ” và “Thiếu niên hành kỳ 1”

Lắm lúc đời như tơ mảnh mà,

Ai xui lên ngựa viếng kinh hoa?

Đêm nghe lầu nhỏ mưa xuân đổ,

Sáng thấy hẻm sâu bán hạnh hoa!

Giấy ngắn hàng nghiêng nhàn viết thảo,

Trời êm búp nõn thích phân trà.

Áo hoa đừng ngại bụi trần bẩn,

Bởi đến thanh minh đã ở nhà!

——Lục Du, bản dịch Lâm Trung Phú (thivien.net). Phi Phi xếp lại cho đối với vế sau.

Tân Phong rượu quý mười ngàn đấu,

Du hiệp Hàm Dương khách trẻ trung.

Tương phùng hào khí cùng bạn uống,

Bên lầu bờ liễu ngựa buông cương.

—— Vương Duy, bản dịch Vũ Thế Ngọc (thivien.net)