Chàng Rể Phi Thường

Chương 14: Chuộc lại thứ quan trọng

“Tao bảo mày quỳ xuống!” Bạch Ngọc Lam cầm dây lưng da trong tay quất lên người Trần Mộng Dao, cánh tay lộ ra ngoài bị quất cho đột nhiên lằn đỏ một đường đậm.

“Á đau quá ~”

Trước áp lực mạnh mẽ, Trần Mộng Dao đành quỳ xuống trước cửa.

“Lại còn Sở Phàm mời mày à? Mày lừa được ai hả? Loại nghèo kiết xác đấy có tự nuôi sống được nó không? Mà nó còn mời mày đi ăn ở nhà hàng Thiên Nga Trắng? Lại còn đặt ở vị trí bàn đặc biệt giữa sảnh? Mày tưởng tao không biết à, bữa ăn đó ít nhất cũng phải ba mươi nghìn tệ!”

Trần Mộng Vũ ở bên cạnh thêm dầu vào lửa, khiến cho Bạch Ngọc Lan nghe thấy càng tức giận hơn.

Ba mươi nghìn tệ thế mà con ranh con này lại tiêu như vậy à?

Bà ta không nhịn được lại quất thêm mấy phát, Trần Mộng Dao cắn chặt răng, không dám ho he gì.

“Được rồi, đánh ít thôi, đừng có để nó xây xát mặt, sau này đàm phán kinh doanh vẫn phải cần phải có cái ngoại hình, đánh cho nhớ lần sau đừng có thể là được rồi.” Trần Thủ Quốc nói.

“Hôm nay con đi hẹn hò với anh Quách Siêu đã bị nó làm cho mất hết thể diện, đúng là giỏi quá rồi, đến mặt chị nó mà nó cũng không nể? Lúc mày thấy tao nhường chỗ cho mày có phải trong lòng mày đắc ý lắm đúng không? Hả?” Trần Mộng Vũ vừa nói vừa đi về phía trước véo lấy má của Mộng Dao rồi xách lên hỏi một cách dò xét.

“Đâu......em không có nghĩ như thế.” Trần Mộng Dao nói với vẻ tủi thân.

“Mày giả vờ đáng thương cho ai xem?” Thấy vẻ mặt đó của cô, Trần Mộng Vũ cứ thế chửi, còn không nhịn được mà tát cho cô một cái.

“Thôi dừng cả đi.” Trần Thủ Quốc không nhìn tiếp được nữa.

“Còn ba ngày nữa là sinh nhật của hai đứa rồi, thế mà làm như là kẻ thù với nhau ấy, đều là vì cái thằng Sở Phàm đó, có đáng không hả? Chờ cho mấy ngày nữa đuổi hẳn nó ra khỏi nhà họ Trần chúng ta, xem còn ai luốn liên quan đến nó nữa?”

Nói xong Trần Thủ Quốc quay vào sofa ngồi, lôi thuốc ra hút một điếu.

Bạch Ngọc Lan vẫn còn đang tức giận.

“Trần Thủ Quốc, con ranh con này không dạy bảo nó thì sau này nó đè đầu cưỡi cổ cho à? Giờ đã dám giấu tiền riêng lại còn đem đi tiêu xài hoang phí? Ba mươi nghìn chứ đâu ít gì, em còn đang muốn đổi xe đây này, con ranh con này thì lại thế, mỗi bữa cơm không mà ăn hết nhiều tiền đến vậy!”

“Tiền đã tiêu rồi thì còn có thể làm gì được nữa chứ?”

“Nhưng em vẫn tức!” Bạch Ngọc Lan hừ lên một tiếng, Trần Thủ Quốc không có cách nào nên cũng không muốn tranh luận nữa.

“Con ranh con, liệu mà đi làm dự án cho tao, ở chỗ dự án của tập đoàn Minh Châu kiếm lấy ít mang về nhà, nhà chúng ta có mua thêm được nhà hay đổi được xe tất cả là xem sau này mày kiếm chác như thế nào, nếu còn để tao bắt được mày tiêu tiền linh tinh, tao sẽ đánh cho gãy tay biết chưa?” Bạch Ngọc Lan cảnh cáo một câu rồi quay người đi vào chỗ sofa nằm, miệng thì thầm to nhỏ thảo luận với Trần Thủ Quốc.

“Mẹ ơi, con đi với anh Quách Siêu đây, anh ấy nói đưa con đi hóng gió.” Trần Mộng Vũ không thèm nhìn Mộng Dao một cái, cứ thế lướt qua cô rồi đi xuống tầng dưới.

Cả phòng yên lặng lại, lúc này Trần Mộng Dao mới từ dưới đất đứng lên, lau nước mắt rồi lủi thủi đi vào phòng của mình.

“Em về nhà đến nhà chưa? Mọi người không làm khó gì em chứ?”

Vừa mở điện thoại ra thì thấy tin nhắn của Sở Phàm.

Trần Mộng Dao cười lên rồi lau vệt nước mắt trên khuôn mặt, trả lời: “Em không sao cả, nhưng mà sau này nhất định không được tiêu tiền hoang phí nữa, kiếm tiền không dễ chút nào, sau này em cũng chưa chắc đã tiết kiệm được tiền mà giúp anh, mọi người nhà em quản em chặt lắm.”

“Có tiền thì tiêu cho bản thân nhiều chút, anh là một thằng đàn ông cần gì em phải lo hả? Em mau nghỉ ngơi sớm đi nhé, mai gặp.”

Điện thoại kêu tít một tiếng, Sở Phàm trả lời tin nhắn rất nhanh.

Trần Mộng Dao nhìn xong cười rồi gập điện thoại lại.

Ngày hôm sau Sở Phàm cũng không rảnh rỗi, anh đến ngân hàng Hoa Kỳ đăng ký internet banking để chuyển tiền qua mạng, rồi đi đến khắp cửa hàng ở khu Tịnh Yên, đến từng cửa hàng một để hỏi, muốn chuộc lại chiếc vòng ngọc mà Mộng Dao đã cắm, chiếc vòng ngọc đó có ý nghĩa vô cùng đặc biệt đối với Mộng Dao, nếu không phải vì không có tiền mua quà mừng thọ cho bà Trần, cô cũng sẽ không cắm nó đi như vậy.

Tìm hơn mười cửa hàng đều không thấy tin tức gì về chiếc vòng ngọc đó cả.

Cuối cùng, không còn cách nào khác Sở Phàm đành phải gọi điện cho Trần Mộng Dao để hỏi cô được rõ hơn.

Sau khi biết Sở Phàm đi khắp nơi để tìm chiếc vòng ngọc đó của cô, trong lòng Trần Mộng Dao cảm thấy vô cùng ấm áp.

Thật ra mà nói, sống trong một dòng họ lớn bao nhiêu năm nay, sự ấm áp mà người nhà dành cho cô còn kém xa với sự ấm áp mà Sở Phàm đem đến cho cô, anh thực sự là một người đàn ông tốt, Trần Mộng Dao không thể hiểu được vì sao chị mình lại không biết trân trọng...Giờ đây hôn ước của hai người cũng đã hủy bỏ, chị ấy sau này có hối hận cũng vô dụng.

“Anh Sở Phàm, em đã bảo rồi sau này em có tiền em sẽ tự mua lại nó, anh không cần phải tìm như vậy, với cả đi ăn một bữa ở nhà hàng Thiên Nga Trắng xong anh làm gì còn có tiền nữa chứ?” Trần Mộng Dao nói với giọng hơi trách nhẹ.

“Mộng Dao, nếu em tin anh thì em đến cổng trường đợi anh, hai chúng mình cùng đi chuộc chiếc vòng tay đó về.” Sở Phàm nghiêm nghị nói.

Cuối cùng Mộng Dao không thể từ chối được nữa nên đành đi.

Nhưng cô đã xác định rõ trong lòng, Sở Phàm dùng bao nhiêu tiền để chuộc thì sau này nhất định sẽ trả lại anh tất cả! Thời gian thấm thoát trôi, cô nợ Sở Phàm càng ngày càng nhiều hơn.

Hôm nay Trần Mộng Dao mặc một chiếc váy liền thân màu xanh da trời nhạt, hai bàn tay cầm chặt vào nhau rồi đặt vào vạt váy phía trước, nhìn có vẻ áy náy không yên.

“Chiếc vòng ngọc của em bán ở trung tâm đồ cổ rồi, chứ không phải đi cắm.” Săp khi gặp Sở Phàm, Trần Mộng Dao nói với giọng hơi gượng gạo.

“Đúng thật là......Không có tiền thì tặng món quà rẻ chút là được mà, chị em và tên Quách Siêu đó còn tặng một bức tranh giả, bà nội em cũng có nói gì đâu, mỗi em là ngu ngơ còn bán đi cả chiếc vòng tay mà mình thích nữa.” Sở Phàm không nhịn được mà gõ nhẹ lên đầu mũi cô.

Đến trung tâm đồ cổ, vì là ngày làm việc nên người ra vào cũng không nhiều lắm, đi cùng Trần Mộng Dao lên thẳng trước cửa tầng hai của Thanh Đằng Các.

“Em bán cho Thanh Đằng Các à?” Sở Phàm nhìn lên bảng hiệu có chữ màu vàng, mắt chớp chớp, anh là hội viên kim cương của Thanh Đằng Các đó.

“Vâng, em bán được có ba mươi nghìn, ban đầu em cũng nghĩ nó không chỉ đáng giá có vậy.”

“Giờ muốn chuộc lại, nếu chỉ ba mươi nghìn bọn họ chắc chắn không nghe đâu......” Trần Mộng Dao lẽ lưỡi ra.

“Không cần biết bao nhiêu, đã đến đây rồi thì không thể ra về tay không được.” Sở Phàm kéo tay cô đi vào thẳng bên trong.

Cô lễ tân xinh đẹp tiểu Vũ đối chiếu sổ sách xong ngẩng đầu lên thấy bóng dáng Sở Phàm đang đi vào, rồi lẩm bẩm: “Nhìn quen thế nhỉ, người đó có phải là anh Sở mấy hôm trước vừa làm thẻ hội viên kim cương đúng không nhỉ?”

“Mau gọi điện cho sếp về tiếp đi, khách VIP lại đến kìa!”

Vừa nói tiểu Vũ vừa vội vàng bỏ dở việc đang làm rồi đi gọi điện cho sếp.

“Anh Sở Phàm, chúng mình không có tiền đợi mấy hôm nữa cũng được mà, em không cần gấp đâu, mấy hôm nữa chúng mình lại đến......” Đi đến khu cầm đồ, khắp lòng và mu bàn tay Trần Mộng Dao toát hết mồ hôi, cô bất giác đi chậm lại.

“Ai bảo em là anh không có tiền hả?” Sở Phàm quay đầu, thấy ánh mắt hơi sợ sệt của Trần Mộng Dao, nghĩ bụng phải khiến cho cô yên tâm mới được, thế là lấy chiếc thẻ từ trong túi quần ra: “Em nhìn xem đây là gì? Đây là thẻ hội viên kim cương của Thanh Đằng Các đấy.”