Chàng Rể Phi Thường

Chương 3: Thanh Đằng Các

Sau khi đến tầng hai, thấy Sở Phàm mặt dày đi theo phía sau khiến Trần Mộng Vũ tức đến lộn ruột:

“Đồ vô tích sự, anh đi theo sau chúng tôi làm cái gì đấy? Cút đi có được không!”

“Đây là nhà cô à?” Sở Phàm dửng dưng nói.

“Anh......” Trần Mộng Vũ tức đến mức không thở được.

“Cục cưng, so đo với hắn làm gì? Chúng mình lên tầng ba đi, hắn có giỏi thì cứ đi theo.” Quách Siêu nhìn Sở Phàm một cách coi thường, rồi dắt tay Trần Mộng Vũ đi.

Chỗ từ tầng hai lên thông với cửa vào của tầng ba, có thiết kế một khu quẹt thẻ, chỉ những ai có thẻ hội viên của Thanh Đằng Các mới có thể vào được.

Đi đến trước khu quẹt thẻ, Quách Siêu rút tấm thẻ vàng từ trong túi ra, quẹt một phát vào khe quẹt thẻ.

“Tít, hội viên vàng!”

Hiển thị có thể đi vào.

Nhưng Quách Siêu lại không đi vào luôn, mà chỉ vào Sở Phàm, dặn dò bảo vệ:

“Người phía sau kia chúng tôi không quen biết gì đâu, lát nữa hắn mà nói quen với chúng tôi để đυ.c nước béo cò lẻn vào, các anh cứ thế mà đuổi thẳng cổ.”

“Vâng, anh Quách.” Bảo vệ gật đầu, trong ánh mắt nhìn về phía Sở Phàm đột nhiên mang đầy cảnh giác.

“Đi thôi em yêu.” Quách Siêu mỉm cười ôm chặt lấy eo của Trần Mộng Vũ, cái tên rác rưởi Sở Phàm đó muốn đấu với hắn, còn non lắm.

Sau khi hai người lên tới tầng ba, Sở Phàm mới từ từ bước đến khu quẹt thẻ.

“Anh ơi, mời anh quẹt thẻ.” Bảo vệ giơ tay ra chặn Sở Phàm lại, giọng nói có chút cứng rắn.

Sở Phàm không biểu lộ gì, thò tay vào túi lấy ta tấm thẻ kim cương vừa mới làm xong, đưa vào khe quẹt thẻ.

“Tít, hội viên kim cương!”

Là thẻ kim cương?!

Bảo vệ trợn tròn mắt, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Ngay lập tức, anh ta đổi sang một nụ cười có vẻ áy náy: “Anh Sở, mời anh đi lối này ạ.”

Sở Phàm lắc đầu cười, không biết nói gì cả, thời buổi này đến cả bảo vệ mà cũng biết nịnh hót như vậy.

Sau khi lên đến tầng ba, Sở Phàm lại một lần nữa đυ.ng mặt với Trần Mộng Vũ và Quách Siêu.

Nhìn thấy Sở Phàm, hai người kia liền nhíu mày.

“Loại vô dụng kia, có phải anh vừa cầu xin bảo vệ cho anh vào đây đúng không?” Trần Mộng Vũ nghiến răng, nhìn chằm chằm Sở Phàm với ánh mắt tức giận.

Sở Phàm cười he he, cũng không muốn phải giải thích gì cho Trần Mộng Vũ, kể cả có giải thích, cô ta cũng không tin mà còn cho rằng anh đang chém gió.

Sở Phàm không nói gì, Trần Mộng Vũ tự coi như Sở Phàm đã ngầm thừa nhận.

“Sở Phàm, anh tốt nhất nên cần chút sĩ diện!”

Sau khi chửi Sở Phàm một câu, Trần Mộng Vũ quay sang ôm lấy Quách Siêu, rồi nói: “Anh Siêu, chúng mình lên tầng bốn đi.”

“Ừ.” Quách Siêu gật đầu, rồi bộ mặt hung dữ dọa Sở Phàm: “Sở Phàm, nếu lần này mày còn đi theo bọn tao lên, tao sẽ đánh gãy hai chân mày!”

Nói xong, hắn cũng không cần biết phản ứng của Sở Phàm ra sao, đi thẳng ra chỗ quẹt thẻ để lên tầng bốn.

Hắn lại một lần nữa chỉ vào Sở Phàm rồi nói với bảo vệ hãy trông chừng Sở Phàm, đừng có để anh đi lên.

Vì muốn bảo vệ nghe lời mình, lần này Quách Siêu thậm chí còn nhớ rõ thẻ làm việc của bảo vệ, dọa bảo vệ nếu dám để cho Sở Phàm lên tầng, sẽ tố cáo bảo vệ làm ăn tắc trách.

Bảo vệ đó vội vàng gật đầu liên hồi.

Sở Phàm nhìn thấy tất cả những gì mà Quách Siêu vừa làm, khóe miệng anh như biểu lộ ra một sự coi thường nhẹ, tên Quách Siêu ngu xuẩn này, cũng chỉ có đến thế mà thôi.

Đi dạo một hồi ở tầng ba thấy chẳng có gì hay ho cả, Sở Phàm liền đi thẳng tới khu quẹt thẻ.

Sau khi quẹt thẻ kim cương, bảo vệ ban nãy gật đầu cúi người dẫn Sở Phàm lên đến tầng bốn, lúc này trong lòng anh ta như muốn nguyền rủa tên Quách Siêu có mắt như mù, súyt nữa thì làm cho anh ta đắc tội với khách VIP rồi.

So với hội viên kim cương, thì hội viên vàng chả là cái thá gì.

Hai thứ rõ ràng không thuộc cùng đẳng cấp.

Cũng chính vì oan gia ngõ hẹp, vừa lên đến tầng bốn Sở Phàm lại thấy Quách Siêu và Trần Mộng Vũ đang chọn đồ ở khu Tự Họa.

Hai người đó cũng nhìn thấy Sở Phàm ngay lúc ấy.

Đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là tức giận.

Cộp cộp cộp.

Trần Mộng Vũ dẫm mạnh giày cao gót, bước đến trước mặt Sở Phàm, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ ăn hại, mẹ kiếp anh không hiểu tiếng người à?!”

“Trần Mộng Vũ, đây hình như không phải nhà của cô thì phải.” Sở Phàm cũng tức lên, Trần Mộng Vũ ngu xi đó từ đầu đến cuối cứ toàn tưởng là anh đang đi theo cô ta.

“Anh còn già mồm!”

Trần Mộng Vũ tức điên lên, giơ tay lên định tát cho Sở Phàm một cái.

Nhưng lần này, tay của cô ta còn chưa tát đến đã bị Sở Phàm tóm được.

“Trần Mộng Vũ, đừng có nể mặt rồi mà không biết điều!”

Giọng nói của Sở Phàm sắc lạnh, anh hết lần này đến lần khác nhẫn nhịn Trần Mộng Vũ, không phải vì anh sợ cô ta, mà trong lòng anh vẫn tôn trọng thân phận vợ sắp cưới của Trần Mộng Vũ.

Nhưng Trần Mộng Vũ lại cứ không biết điều, coi sự nhường nhịn của anh là một kiểu nhu nhược.

Trước mặt anh, Trần Mộng Vũ càng ngày càng hỗn láo không nể nang gì, trước đây nhìn thấy anh sẽ chỉ mắng chửi vài câu, càng về sau, anh có hơi làm gì không tốt, Trần Mộng Vũ sẽ tát vào mặt, đấm đá túi bụi vào anh.

Đúng là hỗn láo ngang ngược đến mức không thể chấp nhận được!

“Anh.....anh dám chống lại?”

Trần Mộng Vũ trợn tròn mắt, như thể là Sở Phàm chống lại cô ta là một chuyện không bao giờ có vậy.

“Sao mà tôi không dám chống lại?” Sở Phàm mặt lạnh như băng.

Câu nói này, giống như que diêm dẫn lửa làm bùng cháy lên sự phẫn nộ đến tột cùng của Trần Mộng Vũ.

Trần Mộng Vũ tức giận như muốn tổ tung, cô ta hét lên một tiếng rồi giơ chân đạp mạnh vào phần thân dưới của Sở Phàm, cú đạp này mà đạp trúng, e rằng Sở Phàm sẽ gục luôn.

Sở Phàm cười khẩy một tiếng, không hề nhượng bộ Trần Mộng Vũ, anh giơ bàn tay lên tát thẳng vào mặt của Trần Mộng Vũ.

“Bốp”

Tiếng tát giòn vang cả khu tầng, Trần Mộng Vũ ngã nhào xuống đất, khuôn mặt thanh tú trắng hồng ngay lập tức hiện lên dấu đỏ lừ của năm ngón tay.

“Sở Phàm, mày đang làm cái gì thế?!”

Thấy cảnh tượng như vậy, mắt Quách Siêu ngay lập tức đỏ au, không ngờ Sở Phàm lại dám đánh người con gái của hắn trước mặt hắn, đây chẳng khác gì cho mặt của hắn xuống dưới đất mà dẫm đây.

Quách Siêu vô cùng tức giận, thở hổn hển, nhưng thấy thân hình của Sở Phàm lại không dám xông lên.

“Không được đánh nhau!”

Lúc này, đội bảo vệ của Thanh Đằng Các nghe tin liền chạy đến.

“Các anh làm ăn kiểu gì đấy?! Sao giờ mới tới?!” Thấy bảo vệ đến, Quách Siêu tức giận quát tháo.

“Xin lỗi anh ạ, là do chúng tôi chưa làm tròn chức trách.” Bảo vệ vội vàng cúi người xin lỗi.

“Chưa làm tròn chức trách? Chỉ một câu chưa làm tròn chức trách là xong sao?”

Quách Siêu không bỏ qua mà chỉ vào mặt của Sở Phàm lớn tiếng chửi: “Loại vô tích sự này không có thẻ hội viên, sao các anh lại cho hắn vào đây!”

“Không có thẻ hội viên?” mấy tên bảo vệ đều kinh ngạc, nếu thật sự Sở Phàm không có thẻ hội viên mà lẻn vào, vậy thì bọn họ đã phạm lỗi nghiêm trọng rồi.

“Anh ơi, có phải giữa các anh có hiểu nhầm gì không!” Ngô Vĩnh An giám đốc bảo vệ vừa lau mồ hôi vừa nói.

“Hiểu nhầm cái c**!”

Quách Siêu tức đến mức thở hổn thển, chỉ vào Sở Phàm nói: “Tên ăn hại này chính là tên chuyên đi ship đồ ăn, từ lúc tao vào đến Thanh Đằng Các, là hắn đã đi theo chúng tao rồi, định mưu đồ làm loạn quấy rối chúng tao.”

“Tao đã nói với bảo vệ của chúng mày đừng có để hắn lẻn vào, nhưng hai thằng bảo vệ ngu xi đấy lại coi lời nói của bố mày như gió thoảng qua tai!”

“Giờ mày lại nói với bố mày là hiểu nhầm à?!”

Quách Siêu bị tức đến phát điên, lớn từng này rồi hắn chưa bao giờ thấy mất mặt như vậy.

“Chúng tôi xin lỗi, nếu việc này thật sự như anh nói, vậy Thanh Đằng Các chúng tôi nhất định sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng.” Giám đốc Ngô lại một lần nữa cúi người xin lỗi.

Mỗi một hội viên của Thanh Đằng Các đều vô cùng cao quý, chỉ cần một lần giải quyết không tốt thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của Thanh Đằng Các.

Ánh mắt của giám đốc Ngô quay sang nhìn Sở Phàm, sau khi nhìn rõ cách ăn mặc của Sở Phàm, sắc mặt anh ta đột nhiên tối sầm lại.

“Chào anh, mời anh xuất trình thẻ hội viên của mình.” Giám đốc Ngô nói với giọng lạnh lùng, nếu Sở Phàm thật sự là do lẻn vào, vậy thì hôm nay anh ta nhất định sẽ dạy cho Sở Phàm một bài học.

“Được.”

Sở Phàm không biểu lộ gì, đưa thẻ đến trước mặt giám đốc Ngô.

Giám đốc Ngô đưa tay đón lấy, nhìn một cách kỹ càng.

Khi nhìn thấy hoa văn trên thẻ hội viên của Sở Phàm lại là hoa văn của thẻ kim cương, hai con ngươi của anh ta co lại, tay hơi run run sút nữa làm rơi chiếc thẻ hội viên đó.

Không ngờ lại là thẻ kim cương!

Sao có thể như thế được?!

Đây đúng là tiêu chuẩn của người giàu có!

“Có vấn đề gì không?” Thấy giám đốc Ngô không nói gì, Sở Phàm bất giác nhíu mày.

“Không......không có vấn đề gì ạ, anh, thẻ hội viên của anh không có vấn đề gì cả.” Giám đốc Ngô vội vàng lắc đầu, dùng hai tay đặt thẻ vào tay của Sở Phàm một cách cung kính.

“Cái gì?! Không có vấn đề?!”

“Sao có thể như thế được!”

Trần Mộng Vũ hét lên một tiếng, sắc mặt lộ ra vẻ không dám tin: “Có phải anh nhìn nhầm rồi không?!”

“Loại vô tích sự này làm sao mà có được thẻ hội viên của Thanh Đằng Các chứ!”

“Hắn chỉ là một tên shipper, lương cả một năm chưa tới một trăm nghìn tệ, hắn lấy cái gì ra để làm thẻ hội viên của Thanh Đằng Các?”

Trần Mộng Vũ không hề nhìn rõ loại thẻ hội viên trong tay Sở Phàm, còn tưởng thẻ hội viên của Sở Phàm cũng giống như thẻ hội viên bạc của cô ta.

“Em gái này, tôi không nhìn nhầm đâu, tấm thẻ mà anh cầm trên tay đúng là thẻ hội viên kim cương của Thanh Đằng Các chúng tôi đấy ạ.” Giám đốc Ngô nhíu mày, anh ta làm việc ở Thanh Đằng Các cũng đã mười năm, làm sao có thể đến một tấm thẻ hội viên mà cũng không nhận ra chứ.

“Anh nói cái gì? Thẻ hội viên kim cương?”

Trần Mộng Vũ lại một lần nữa cảm thấy kinh ngạc!

Giám đốc Ngô gật đầu: “Đúng là thẻ hội viên kim cương đấy ạ.”

“Anh còn dám nói mình không nhìn nhầm à.” Trần Mộng Vũ cười khẩy nói.

“Anh có biết thân phận thật sự của tên vô tích sự này là gì không?!”

“Người ở rể!”

“Anh ta là người đến ở rể của nhà họ Trần chúng tôi!”