Duyên Phận

Chương 47

Chương 47
Hàng ngày nó và Ngọc đi làm, tối về hai đứa nấu cơm ăn rồi lại ôm nhau ngủ, cuộc sống thật bình yên giản dị. Nó thì vẫn tham gia chơi cờ bạc nhưng thường chơi cẩn thận chứ không ẩu như trước nữa, nếu chơi xanh chín thường thua tới tầm là nó nghỉ, không còn lao vào bừa bãi .Thời gian này nó cũng không gặp thằng Đạo, thằng Đạo hình như đi vào Nam làm ăn gì đó. Nó với thằng Hưng trở thành cặp bài trùng trong những lần đánh bạc.

Có thể mọi người nghĩ chuyện đánh bạc là gì đó rất nghiêm trọng, sai trái. Nhưng thực ra nó rất bình thường, gần như người đàn ông nào cũng ít nhất một lần chơi cờ bạc. Những quán nước ở Hà Nội thì đa số đều có ghi lô đề, nó đi nhiều sới bạc và thấy rằng phụ nữ khi đã nghiện cờ bạc thì còn kinh khủng hơn đàn ông. Sau này khi những chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ như " gạch đá, cây cỏ rồi bóng khóc... " ra đời và nhiều thanh niên sử dụng như là thước đo sự ăn chơi mới thấy rằng thế hệ của nó vẫn còn tốt chán.

Lan man một chút vậy thôi, trở lại với cuộc đời nó, cờ bạc đã ngấm vào máu và không bỏ được. Chỉ là chơi ở mức độ phạm vi nào thôi.

Cách ngày cưới khoảng một tháng nó và Ngọc đi mua sắm một số đồ đạc cho tương lai, tiện thể đi chơi luôn. Hôm ấy sẽ chẳng có gì đáng nhớ nếu không xảy ra một sự việc mà tới bây giờ nó vẫn nhớ từng chi tiết nhỏ. Một sự cố ảnh hưởng đến cả cuộc đời nó, cuộc đời Ngọc và nhiều người khác nữa.

Liệu còn ai nhớ tới thanh niên Tuấn không, đã quá lâu rồi nó không gặp lão ấy nhưng nó cũng chẳng thể quên gương mặt lão, nó ngồi uống nước với Ngọc ở quán ven đường thì lão Tuấn và vài người bạn của lão cũng vào ngồi. Nó coi như không có chuyện gì xảy ra và vẫn thản nhiên nói chuyện với Ngọc.

-- Này thằng em nhà quê, có bồ mới rồi hả, có nhận ra anh không? - Lão Tuấn đột nhiên xuất hiện cạnh bàn nó nói xỏ xiên.

-- Tôi thấy anh cũng quen quen nhưng không nhớ ra, chẳng lẽ tôi lại quen một người mất lịch sự như vậy à? - Nó tuy yếu thế, nhưng bản tính nó sẽ không chịu nhục, nhất là với một người như lão Tuấn.

-- Em gái ơi cẩn thận nhé, thằng em này trước nó yêu em họ anh, sau con bé mất vì tai nạn. Số nó sát gái theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. - Lão Tuấn nói với Ngọc.

-- Mày im đi, mày không đủ tư cách nhắc đến My. Một phần vì mày mà tao không về kịp đám ma của cô ấy. - Nó không thể nhịn được trong hoàn cảnh ấy, nó nhớ lại những gì mà lão Tuấn làm, giờ lão còn định phá nó.

-- Thằng ranh con, mày hôm nay tới số rồi. - Lão Tuấn định đấm vào mặt nó.

Bụp... Rầm....!!!

Nó nhanh chân đạp lão Tuấn bay ra, trước khi tay lão chạm tới mặt nó. Rất nhanh chóng bạn bè lão xông vào đánh nó, nó bảo Ngọc đứng gọn vào góc xa, còn nó cầm luôn ghế để đánh trả. Lúc ấy quán rất hỗn loạn, chủ quán là nữ chẳng thể can thiệp gì chỉ biết gọi công an. Mọi người cũng hiểu gọi công an mất bao nhiêu thời gian rồi đấy. Một mình nó chống lại ba bốn người, nếu không liều mạng e rằng cũng khó thoát thân, lại còn Ngọc là con gái ở phía sau cần nó bảo vệ nữa, với bản chất xấu xa của lão Tuấn, con gái chắc lão cũng không tha.

Cốc chén bàn ghế bay tứ tung, nó dùng hết sức để đánh lại đám người của lão Tuấn, ở thời điểm ấy có lẽ ai cũng như nó thôi. Không có nhiều thời gian suy nghĩ, chỉ làm theo bản năng sinh tồn. Nói ra thì rất dài dòng chứ sự việc xảy ra rất nhanh, với sức vóc của nó thì hai người như lão Tuấn cũng chẳng thể làm gì được. Nhưng một lúc nhiều người cùng lao vào thì nó yếu thế rõ ràng, nó bị dồn vào cạnh tường, cơ thể đã bị nhiều vết thương rỉ máu.

Nó vớ bừa lấy những thứ xung quanh để chống trả, tay nó cầm được một mảnh cốc thủy tinh vỡ, nó đâm luôn về phía trước mặt. Khi ấy trúng cổ của lão Tuấn, còn tay nó cũng rách khá nặng, máu trên cổ lão Tuấn chảy ra làm đám bạn lão khϊếp sợ vội vàng cầm máu đưa lão đi cấp cứu. Nó khi ấy cũng đã ngấm đòn không còn sức lực gì nhiều nhưng vẫn biết ở lại đây không được nên cố gắng chạy ra ngoài.

Ngọc

ở đâu chạy lại lấy vải buộc cầm máu cho nó. Rồi nhanh chóng bắt taxi đưa nó đi bệnh viện. Đến bệnh viện nó được băng bó và sơ cứu những vết thương, bị bầm tím nhiều nhưng không nguy hiểm gì. Nó được kê đơn thuốc rồi về nhà nghỉ ngơi.

-- Anh không sao là tốt rồi. - Ngọc nói khi hai đứa về tới nhà.

-- Anh không nghĩ vậy, giờ chưa biết thằng khốn nạn kia sống chết ra sao. Em bình tĩnh nghe anh nói nhé.

-- Vâng ạ.

.... Nó căn dặn Ngọc đủ thứ, Ngọc đã khóc rất nhiều.

Sau đó nó gọi điện cho một vài người để xem họ có giúp gì được nó không. Thằng Đạo đi miền Nam làm nó không thể liên lạc được, không rõ có phải nó sang Campuchia đánh bạc không mà lại bặt vô âm tín. Nếu có thằng Đạo thì mọi chuyện có lẽ sẽ tốt hơn.

Mọi chuyện đúng là không đơn giản, công an tới làm việc ở quán và đã tạm giữ xe máy của nó khi nó và Ngọc để lại quán bắt taxi đi bệnh viện. Người nhà lão Tuấn có tiền, họ tác động để công an bắt nó tạm giữ điều tra. Lão Tuấn không chết nhưng cũng bị thương khá nặng, với thương tật của lão thì người nhà lão có quyền kiện nó tội cố ý gây thương tích.

Những chuyện nhạy cảm liên quan bên trong không nên nhắc đến thì hơn. Chỉ biết rằng với tiền của mình, người nhà lão Tuấn đủ sức để đưa nó vào tù. Nó bị công an bắt tạm giam điều tra, bố mẹ nó lúc này thực sự cũng chán nản vì nó. Ông bà không muốn chạy chọt gì cả, để pháp luật xử lý nó.

Những ngày tháng trong trại tạm giam thật sự rất căng thẳng. Không nói về chuyện đại bàng chim sẻ gì cả, mà về sự lo nghĩ của nó với Ngọc. Ngọc đã mang bầu, giờ nếu nó không ra được thì Ngọc phải làm sao, cô sẽ đối mặt với nguy cơ sinh con, nuôi con một mình mà nhiều người gọi là bà mẹ đơn thân.

Một lần hiếm hoi bố mẹ nó được vào thăm nó, cuộc nói chuyện ngắn ngủi dưới sự giám sát của công an trại tạm giam.

-- Bố mẹ đã bán xe taxi của mày rồi, lấy tiền ấy lo cho mày với bồi thường cho nhà kia. Nhưng nhà họ khó lắm, họ là người thừa tiền, thằng con khi tỉnh táo thì kiên quyết không nhận bồi thường và kiện mày tới cùng. - Bố nó nói.

-- Vâng con hiểu ạ. Giờ chỉ cần bố mẹ lo cho Ngọc, còn con ra sao cũng được.

-- Giờ có trách mày cũng không được gì, nhưng thực sự mày quá bồng bột. Những ngày tháng này mày suy nghĩ mà rút ra bài học đi con, ở ngoài tao với mẹ mày sẽ cố gắng xoay sở. - Bố nó căn dặn.

-- Tao sẽ lo cho cái Ngọc, giờ còn không biết tính nói chuyện với gia đình Ngọc như thế nào . - Mẹ nó nói.

-- Vâng, bố mẹ cố gắng giúp Ngọc.

-- Cái Ngọc nó bảo dù mày có như thế nào nó vẫn một lòng một dạ chờ mày. - Mẹ nó nói trong nước mắt.

-- Con hiểu ạ. - Nó biết Ngọc sẽ không vì điều gì mà bỏ nó.

.....

-- Hết giờ thăm rồi, mời người nhà ra ngoài. - Tiếng của một anh công an trẻ tuổi. Vậy là bố mẹ nó ra về, mẹ nó đã khóc sưng cả mắt.

Cuộc nói chuyện với bố mẹ càng làm cho nó suy nghĩ nhiều hơn. Nó ngồi trong này không thể giúp gì cho Ngọc, cũng không rõ tình hình bên ngoài thế nào nữa. Mỗi ngày trôi qua dài như một năm vậy, nó ngẫm nghĩ về sự đời, về cuộc sống về xã hội về tất cả... Biết làm sao được khi đã rơi vào hoàn cảnh này.

Có thể nhiều người trách nó nóng nảy, bồng bột... Nó xin nhận hết, nó biết khi đứng ngoài cuộc thì nói gì cũng được. Còn rơi vào hoàn cảnh thực tế mới hiểu là như thế nào, mọi việc diễn ra quá nhanh, nó khi ấy đâu có nổi một giây suy nghĩ về hậu quả. Nó có nói gì cũng là ngụy biện phải không? Và cũng chẳng thể thay đổi được gì nữa rồi, giờ với nó mọi con đường đều đi vào ngõ cụt.

Còn tiếp...