Duyên Phận

Chương 44

Chương 44
Chap 18



Ăn uống xong xuôi mọi người rủ nhau về nhà thằng Thành nghỉ ngơi. Nó thì đi với thằng Hưng chơi xóc đĩa, đang chơi dở thì bị chú rể lôi đi đón dâu, mọi người lại phải giải tán để đi rước dâu về. Nó gọi điện cho Ngọc để bảo cô đi đón dâu thì Ngọc không nghe máy thế là nó cũng kệ luôn. Anh em họ hàng bạn bè kéo nhau đi rất đông đủ, lúc chuẩn bị lên ôtô thì nó thấy Ngọc đi cùng mẹ nó, nhìn thấy nó nhưng Ngọc không nói gì mà đi thẳng luôn.



Đang lúc vui vẻ nó không muốn để ý nhiều, nó cùng đám bạn quẩy hết mình vì đám cưới. Tới khi mọi việc xong xuôi hết thì nó mới đi tìm Ngọc để nói chuyện. Nó về nhà thấy Ngọc đang ngồi với mẹ nó. Nó vào thì mẹ nó biết ý đi lên tầng hai nghỉ để hai đứa nói chuyện riêng.



-- Sao em hôm nay lại bỏ về nhà. - nó hỏi.



-- Em bỏ về khi nào, em ăn xong rồi thì em chẳng về, ở đấy nghe anh nhận vợ à.



-- Bọn nó trêu anh chứ có gì đâu.



-- Trêu cái gì, tại sao bố mẹ cô gái tên Mận kia lại muốn gả cô ta cho anh, anh về nhà cô ta khi nào sao em không hề biết, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.



-- Em từ khi nào lại đi tra hỏi cả anh thế.



-- Em rất thoải mái với anh, em là người yêu anh chẳng lẽ không được biết những chuyện ấy. Đi đám cưới thì anh ngồi nói chuyện với những người kia bỏ mặc em một mình. Anh coi em là gì chứ.



-- Anh không thích bị ai quản lý đâu, người yêu thì cũng phải có tự do cá nhân chứ. Anh lần trước chở mấy đứa bọn nó về quê, rồi mọi người trêu anh thế thôi.



-- Em không tin, nhất định là đã có chuyện gì xảy ra giữa anh và cô gái kia.



-- Em không tin tùy em, anh nói vậy thôi.



-- Thế khi nào anh định về ra mắt bố mẹ em, rồi còn đưa bố mẹ anh về nhà em nói chuyện. Em không yên tâm khi anh có nhiều cô gái vây quanh như vậy.



-- Em cũng thấy giờ anh chưa ổn định, nhà cửa chưa có, để một thời gian nữa rồi tính.



-- Anh lúc nào cũng nói vậy, em yêu anh cả làng cả xã nhà anh biết, còn anh đã bao giờ có ý định về nhà em chưa, anh về nhà cô gái kia thì được. Em theo anh bấy lâu nay, quan tâm chăm sóc anh những lúc anh gặp khó khăn, thử hỏi có người con gái nào tốt với anh hơn em không?.



-- Anh biết rồi, không phải kể công ra đây.



-- Em chẳng kể công gì cả, hôm nay em rất bức xúc, anh coi người ta hơn em. Người ta đẹp người trẻ trung quyến rũ hơn em, anh muốn bỏ em đi yêu người khác phải không, tại sao cứ lý do không muốn về ra mắt nhà em? - Ngọc nói với nó rất gay gắt.



-- Em bình tĩnh lại đi, nói linh tinh ít thôi.



-- Em đang cố giữ bình tĩnh, em hi sinh vì anh rất nhiều, đổi lại em được gì, giờ em có chết vì anh chắc anh cũng không để ý. - Ngọc bắt đầu rơi những giọt nước mắt xuống.



-- Ai dám chết vì ai, vớ vẩn. - Nó đang có hơi men trong người nên chẳng quan tâm những gì đang diễn ra. Nó ngồi xuống ghế lấy cốc thủy tinh loại uống bia ra rót nước lọc uống.



-- Anh không tin em sao. - Ngọc khóc lóc nói.



Rút điếu thuốc ra châm lửa hút nó không trả lời. Nó không tin một cô gái nhút nhát như Ngọc dám làm gì cả. Chưa kịp cầm cốc nước lên uống tiếp thì Ngọc giật mạnh cốc nước đập thẳng vào đầu cô. Máu nhanh chóng chảy xuống mặt mũi Ngọc. Nó quá bất ngờ với tình huống ấy, nhưng với kinh nghiệm vô số lần đánh nhau từ nhỏ, nó nhanh chóng đỡ lấy Ngọc rồi cầm máu cho cô và gọi người nhà.



-- Chuyện gì vậy con, sao cái Ngọc lại chảy nhiều máu thế kia. - Mẹ nó hốt hoảng khi thấy cảnh tượng ấy.



-- Mẹ đừng nói nhiều, mau cho Ngọc đi cấp cứu. - Nó quát rồi bế Ngọc ra ngoài xe. Mẹ nó cũng giúp nó một tay.



Rất nhanh chóng nó đạp ga phi thẳng hướng bệnh viện. Mẹ nó ngồi ghế sau tay giữ Ngọc và cầm máu. Nó điên cuồng phi hết tốc lực tới bệnh viện gần nhất, trên đường nó bật đèn khẩn cấp và còi inh ỏi. Nó thầm cầu nguyện cho Ngọc không bị làm sao, còn ông trời muốn trừng phạt nó thế nào cũng được. Trong khoảng khắc ấy thực sự nó thương Ngọc vô cùng, nó ân hận vì đã không quan tâm khiến xảy ra chuyện như vậy.



Vừa tới cửa phòng cấp cứu của bệnh viện Huyện, nó nhanh chóng bế Ngọc ra và gọi bác sĩ. Bác sĩ cấp cứu cho Ngọc còn đuổi hết người nhà ra ngoài, nó ngậm ngùi đứng ngoài cửa chờ đợi. Lúc này mẹ nó mới hỏi chuyện đã xảy ra.



-- Có chuyện gì xảy ra khi lẫy thế, mmày đánh cái Ngọc à con?



-- Không, con với nó cãi nhau, nó tự đập cốc vào đầu đấy.



-- Trời, mày làm gì mà để ra nông nỗi ấy, lỡ cái Ngọc làm sao thì gia đình ta biết làm thế nào, biết nói gì với gia đình nhà họ đây.



-- Mẹ đừng nói xui.



-- Tao chỉ cầu mong bình an vô sự thôi. Cái Ngọc tuy nó ngoại hình không được như những người con gái khác mày đưa về, nhưng nó là đứa tốt, hết lòng vì mày. Mày muốn làm gì mẹ không ép, mẹ chỉ không muốn sau này mày phải hối tiếc.



-- Con biết rồi, mẹ nói ít thôi. - Nó sốt ruột phải ra sân châm điếu thuốc hút.



Một lúc sau bố nó cũng vào bệnh viện, bố nó biết chuyện thì tát nó một cái rồi mắng chửi nó. Mẹ nó phải vào can ngăn để không làm ầm bệnh viện. Nó im lặng không nói gì, khi ấy không khí thật căng thẳng nặng nề.



-- Người nhà bệnh nhân đi làm thủ tục nhập viện và lấy máu để truyền đi. - Một bác sĩ ra nói.



-- Cháu không sao chứ bác sĩ. - bố mẹ nó hỏi.



-- Cô gái không nguy hiểm gì, chỉ có điều mất máu nhiều thôi, và đặc biệt còn đang mang thai ba tuần nữa nên phải chăm sóc cẩn thận không ảnh hưởng tới thai nhi. - Bác sĩ nói.



-- Mang thai ba tuần thật hả bác sĩ? - Nó sững người hỏi bác sĩ.



-- Thật chứ ai dám đùa, người nhà vào chăm sóc bệnh nhân được rồi đấy, còn một người đi làm thủ tục đi. - Bác sĩ nói.



-- Để tôi đi làm thủ tục, mẹ nó với thằng Văn vào xem tình hình cái Ngọc thế nào. - Bố nó nói rồi nhanh chóng bước đi.



-- Nó có bầu mày cũng không biết à? - Mẹ nó hỏi.



-- Cô ấy không nói gì với con cả, mà mới có ba tuần có lẽ cô ấy cũng chưa chắc nên không dám nói.



-- Mày định tính thế nào, con gái người ta mang bầu rồi, tao cấm mày có ý định phá nghe chưa.



-- Con biết rồi, để Ngọc khỏe lại rồi nói chuyện này sau.



Hai mẹ con nó vào giường cấp cứu nơi Ngọc nằm, trên đầu quấn băng gạc trắng, dây truyền nước cắm ở tay. Nó lại gần thấy Ngọc chưa tỉnh, không rõ là cô đang ngủ hay mất máu nhiều mà chưa tỉnh được. Vài phút sau bác sĩ vào truyền máu cho Ngọc, bố nó thì gọi nó ra nói chuyện.



-- Giờ mày tính sao, nếu chưa cưới được thì cũng phải tới nhà người ta nói chuyện chứ.



-- Vâng, để cho Ngọc tỉnh rồi con bàn với cô ấy.



-- Tao với mẹ mày không muốn chúng mày phá thai đâu đấy. Thích cưới thì tao làm đám cưới cho hiểu chưa.



-- Vâng, con biết rồi.



-- Mày không còn trẻ con nữa tự biết tính toán. Nợ nần của mày giờ cũng không nhiều, lo mà làm ăn rồi còn nuôi con.



-- Con hiểu.



-- Thôi vào trong xem cái Ngọc nó thế nào, tao chạy về lấy thêm tiền với đồ dùng cho mẹ mày, nãy vội đi không kịp mang gì. - Bố nó nói xong vội vàng ra về, còn nó đi vào bên trong.



Còn tiếp...