Chương 42
Ngồi uống rượu với những người dân tộc miền núi nó cảm nhận được cái tình của họ. Thực sự họ rất thân thiện, chất phác, một số câu họ nói nó có thể hiểu sơ qua được do nó nhìn hành động và ánh mắt của họ. Những người trẻ hơn thì nói song song cả hai thứ tiếng, đôi khi lẫn lộn trong cách sử dụng từ ngữ làm nó thấy rất lạ lẫm. Sau một hồi uống rượu xong nó xin phép mọi người ra ngoài hít thở không khí trong lành nnơi đây. Chọn một tảng đá nhỏ vệ đường nó ngồi xuống châm điếu thuốc hút rồi quan sát xung quanh. Khung cảnh hoang sơ, vắng vẻ, yên bình khác xa với quê nó.
-- Anh ra đây làm gì vậy? - Mận bất ngờ xuất hiện hỏi nó.
-- Anh ra tham quan chút thôi em, em dọn dẹp xong rồi à? - Nó đứng dậy trả lời Mận.
-- Vâng anh, nhiều người uống say đi ngủ luôn rồi. Anh ngồi xuống đây đi. - Mận ngồi xuống và lại kéo nó ngồi xuống cùng.
-- Rượu nhẹ nhưng uống nhiều chắc ngấm lắm, anh cũng là người biết uống mà giờ cũng hơi biêng biêng rồi. - Nó ngồi xuống cạnh Mận.
-- Anh mệt thì vào nhà nghỉ ngơi đi ạ.
-- Anh không sao, ở đây không khí thoáng mát ngồi một lúc là tỉnh táo. - Nó lấy điếu thuốc khác ra châm lửa hút, trước mặt Mận hay Ngọc nó không bao giờ ngại khi hút thuốc, chỉ là khi thở khói ra nó sẽ tránh sang hướng khác.
-- Về quê em anh thấy thất vọng lắm không? - Mận hỏi nó.
-- Em nói gì vậy, em quen anh được một thời gian rồi, cũng phải hiểu anh là người như thế nào chứ. Anh tôn trọng tất cả mọi người, anh sống thiên về tình cảm, những người ở đây cuộc sống còn thiếu thốn nhưng cái tình thì có thừa. Em hãy tự tin về bản thân và gia đình, đừng suy nghĩ quá nhiều.
-- Vâng, em biết anh là người trưởng thành lại thấu đáo mà. Bao giờ mới có được một người yêu như anh nhỉ. - Mận nói nhưng lại quay mặt đi hướng khác.
-- Em đánh giá anh cao quá rồi, anh không phải người tốt, không phải người đàn ông tốt. Anh chỉ làm theo những gì mình cho là hợp lý, còn cuộc sống xấu tốt không thể phân biệt rạch ròi ra được.
-- Dù như thế nào anh vẫn coi em là người tốt.
-- Thôi vào nhà đi em, ở ngoài này lâu mọi người lại bàn tán. - Nó không muốn gia đình Mận nghĩ sai về nó, nó bước về phía nhà Mận trước.
Nó không vào nhà mà ra phía xe ôtô để ngủ, vào xe nó hạ hết kính xuống rồi ngủ luôn. Có men rượu trong người nó ngủ rất ngon, tới khi có người gọi dậy nó mới biết mà dậy. Buổi tối vẫn như trưa, nó uống khá nhiều rượu, thậm chí còn phải giao lưu với nhiều người hơn. Mọi người ở đây đều thân thiện nhiệt tình nên nó không từ chối được, tới tầm thì nó xin phép đi nghỉ luôn. Nhà Mận bố trí cho nó một cái giường riêng ngăn bởi những vách gỗ, nó đặt lưng xuống là ngủ luôn.
Nửa đêm nó cảm thấy như có ai vào đắp tấm chăn mỏng lên người nó, thời tiết ở trên miền núi về đêm se se lạnh. Rồi ngồi bên cạnh giường, nó không phải thằng nhút nhát nhưng vẫn có chút e sợ trước những thế lực siêu nhiên ma quỷ. Nó từ từ mở mắt ra nhìn, may mắn đó là Mận chứ không phải những gì nó mường tượng.
Nó khẽ chạm nhẹ vào người Mận, Mận nhận ra nó đã thức, cô cúi người xuống thì thầm vào tai nó "Em làm anh thức giấc à" , mùi hương từ mái tóc dài của Mận, rồi gương mặt ẩn hiện trong ánh sáng mờ ảo với men rượu trong người nó không kiềm chế được. Nó không trả lời mà lấy tay kéo Mận xuống hôn môi cô, Mận không đẩy nó ra mà hưởng ứng nó.
Tay nó kéo luôn Mận nằm xuống giường, rồi hai đứa nằm nghiêng quấn lấy nhau, ôm hôn nhau. Nó bắt đầu cho tay vào áo sờ soạng vào vòng một của Mận, vòng một khá to tròn nhưng săn chắc chứ không nhão như những cô gái ngực to từng qua bàn tay nó. Cảm giác như đầu nhũ hoa của Mận đã cương cứng lên, nó vẫn hôn cô còn tay thì di chuyển khám phá khắp cơ thể Mận. Khi tay tới vùng nhạy cảm nó chỉ lướt nhẹ qua chùm lông rậm rạp bên dưới đã ướt đẫm rồi di chuyển tay ra đằng sau xoa bóp vòng ba mềm mại của Mận...
Hôm sau dậy thì mặt trời đã lên cao, nó sẽ không uống rượu nữa để đầu giờ chiều còn về Hà Nội. Tới giờ đi mọi người ra tiễn rất đông, sản vật miền núi chất đầy cả cốp xe của nó. Bố mẹ Mận ra bắt tay và căn dặn nó khi nào có dịp nhất định phải
lên chơi với mọi người. Nó thật sự cảm động trước tấm lòng của những người dân nơi đây. Nó cảm ơn gia đình Mận và mọi người rồi cùng bốn cô gái về Hà Nội.
Trên đường đi nó và Mận thi thoảng liếc nhìn nhau, Mận đỏ mặt ngại còn nó thì tủm tỉm cười không nói gì. Về tới xóm trọ đã tối nhưng nó, thằng Thành cùng mọi người vẫn tổ chức liên hoan. Mai lần này không về quê nên thằng Thành cũng không về, nó ở lại chơi với Mai. Không rõ hai đứa đi những đâu và làm những gì mà thấy thân mật hơn khá nhiều, nó định trêu thằng Thành nhưng nghĩ lại chuyện của nó nên thôi.
-- Mày ở trên quê Mận có vui không? - Thằng Thành hỏi nó .
-- Vui lắm mà cũng say lắm. - Nó nói nửa vời.
-- Say rượu thì ít mà say gái thì nhiều đúng không? - Thằng Thành nói, bạn bè thế đấy.
-- Dù sao cũng không thể bằng mày ở đây được, chắc được thưởng thức nhiều thứ mới lạ lắm nhỉ.
-- Mày nói gì tao không hiểu đâu, thôi uống đi. - Thằng Thành đánh trống lảng.
-- Anh Thành với Mai đi chơi được nhiều không? - Mận hỏi hai người kia.
-- Cũng đi được một vài chỗ cậu à, thiếu các cậu xóm trọ buồn hẳn luôn. - Mai trả lời Mận .
-- Cho hai người không gian riêng tư còn gì. - Một cô gái nói vào.
-- Vớ vẩn, mình với anh Thành có gì đâu. - Mai chối nhưng mặt thì có vẻ ngại ngùng.
-- Thôi ăn uống đi mọi người, nâng chén mừng ngày hội tụ nào. - Thằng Thành giải vây cho Mai.
-- Ừ, uống rượu rồi nhớ phải ăn cơm vào, gạo đã nấu thành cơm không được bỏ đi đâu đấy. - Nó dí vào tai thằng Thành nói.
-- Tao sợ mày rồi đấy, uống đi. - Thằng Thành thì thầm nói.
Xóm trọ nó luôn luôn vui vẻ ồn ào như vậy đấy. Mãi sau này khi đã rời xa mọi người nó vẫn nhớ về xóm trọ này và xóm trọ cũ. Nơi có Mai, Mận, chị, bé My... những người con gái để lại nhiều kỷ niệm dấu ấn trong tuổi trẻ đầy dông bão của nó.
Ăn uống xong ai về phòng đấy, hai ngày trên quê Mận đã khá mệt, nay rượu nữa khiến nó ngủ luôn mặc kệ bên cạnh là một thằng đang nhắn tin với gái. Hôm sau mọi việc lại trở về với thường ngày, nhưng mỗi lần nó và Mận giáp mặt nhau là Mận lại có vẻ hơi ngại ngùng, nó thì vẫn tự nhiên bình thường. Thi thoảng nó vẫn tranh thủ không ai để ý rồi thơm trộm lên má Mận, cô bé không phản đối nhưng thường nhắc nhở nó vì sợ sẽ có người nhìn thấy.
Còn tiếp...