Chương 39
Thời gian này cuộc sống của nó cũng yên bình hơn trước. Nó vẫn đi chơi cờ bạc nhưng đã cẩn thận hơn rất nhiều, nếu chơi xanh chín thì nó cũng giới hạn chứ không mát máy như trước. Một tuần gặp Ngọc một lần hoặc hai lần, Ngọc và nó đều bận đi làm, hôm nó nghĩ thì Ngọc lại không được nghỉ và ngược lại. Hai đứa chỉ gặp nhau buổi tối, mà nó thì ở xa Ngọc nên nhiều khi không tới được. Nó tham gia nhiều vào những cuộc vui ở xóm trọ của nó ở, càng ngày nó càng thân thiết hơn với những cô gái ở đấy, Mận là cô gái nó nói chuyện nhiều nhất. Mận thật thà, chất phác nhưng không vì thế mà cô bé thiếu đi sự lôi cuốn khi nói chuyện. Lần nào về quê cô bé cũng mang rất nhiều quà xuống xóm trọ, từ khoai sắn tới rượu ngô hay cả gà đồi... Mỗi lần như thế cả xóm trọ lại được một bữa tiệc nho nhỏ, khi tiếp xúc với Mận nó cảm thấy như cô bé có tình cảm với nó.
-- Hôm nào bọn em về quê bọn anh chơi nhé. - Mận nói với nó và thằng Thành.
-- Ok luôn, gia đình anh dễ tính lắm, em nhớ phải rủ Mai đi cùng. - Thằng Thành hào hứng nói.
-- Nhà bọn anh cùng một làng nhỉ, vậy có gần nhau không anh. - Mận hỏi.
-- Gần chứ em, ở chỗ anh là đồng bằng, nhà trong làng ở san sát nhau ấy mà. - Thằng Thành nhanh nhảu.
-- Thế tốt quá, tới nhà tất cả các anh luôn. - Mận hí hửng.
-- Em cẩn thận với nhà thằng Văn nhé, mẹ nó gặp em lại nhận con ddâu đấy. - Thằng Thành ti toe nói.
-- Mày lắm chuyện. - Nó chặn họng thằng Thành.
-- Sao lại vậy à anh, mẹ anh Văn đã biết em đâu. - Mận ngơ ngác, cô bé không hiểu gì.
-- Không có gì đâu em, thằng Thành trêu em thôi. - Nó không muốn phải nói là mẹ nó gặp cô gái nào về nhà với nó cũng nhận làm con dâu.
-- Vậy ạ, sắp tới nghỉ lễ bọn em về nhà các anh chơi nhé, em sẽ rủ mấy đứa kia. - Mận có vẻ thích về quê nó.
-- Ok, em rủ đi tất cả cùng về luôn. - Thằng Thành rất thích con gái về nhà nó, vì gia đình nó hiếu khách, nó sẽ lấy được điểm trong mắt những cô gái, đặc biệt là Mai.
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu không xảy ra một việc ngoài ý muốn. Ngày nghỉ lễ ấy Ngọc cũng muốn về quê nó, kỳ nghỉ lễ nó làm một ngày nghỉ một ngày lên hôm ấy nó được nghỉ. Ngọc biết xóm trọ mới của nó có nhiều con gái, nhưng cô không để tâm lắm. Giờ khi Ngọc nói vậy nó cũng suy nghĩ ít nhiều, nó chưa hề nói với những cô gái ở xóm trọ là nó đã có người yêu. Cuối cùng nó tặc lưỡi mặc kệ, vì nó với Ngọc đã lấy nhau đâu, mà những cô gái kia cũng chỉ là bạn bè bình thường, về chơi nhà tất cả bọn nó chứ có phải một mình nhà nó đâu.
Chẳng mấy chốc mà tới hôm nghỉ lễ, nó với Ngọc về quê trước, còn bọn thằng Thành với Mận, Mai và những cô gái khác về sau. Mọi người hẹn nhau ăn uống ở nhà thằng Thành, Ngọc thì không lạ gì quê nó nên rất tự nhiên. Ở nhà thằng Thành những cô gái bắt đầu giáp mặt với nhau, nhất là ở trong bếp.
-- Chị là bạn gái anh Văn ạ? - Mận hỏi Ngọc.
-- Đúng rồi em, có chuyện gì à? - Ngọc thể hiện chủ quyền luôn.
-- Dạ không chị, tại em chưa gặp chị bao giờ. - Mận nói.
-- Chị cũng chưa gặp em và những bạn nữ kia. - Ngọc nói.
-- Bọn em ở xóm trọ chung với anh Văn ạ. - Mận nói chuyện rất lịch sự.
-- Ra vậy, chị với anh Văn yêu nhau lâu rồi. Chị về nhà anh ấy suốt. - Ngọc lại thể hiện mối quan hệ với nó.
-- Vậy à chị. - Mận nói có vẻ không vui lắm, nó chỉ đứng ngoài nghe hai cô gái nói chuyện mà không tham gia vào.
Tới lúc ăn cơm Ngọc cũng giành quyền ngồi cạnh nó. Cô liên tục gắp thức ăn cho nó làm nó thấy hơi ngại với mọi người. Người nhà thằng Thành thì đều tránh mặt để bọn nó ăn uống thoải mái. Khi uống rượu thì Ngọc không uống được, còn những cô gái khác lại uống rất tốt.
-- Em tên là Mận, lúc nãy chưa kịp hỏi tên chị, mời chị một chén làm quen ạ. Mận rót rượu mời Ngọc.
-- Chị tên Ngọc, chị uống rất kém nên chỉ cụng chén với em cho vui thôi, còn uống thì để anh Văn uống thay chị. - Ngọc trả lời rồi cụng chén và đưa nó uống.
-- Dạ, vậy cũng được, em lại được uống với cả anh Văn. - Mận nói rồi cụng chén với nó, cô bé uống cạn rất nhanh.
-- Mà tên chị nghe quen lắm, hình như em từng nghe ai nhắc tới. - Mận nhăn chán suy nghĩ.
-- Thôi uống rượu đi mọi người. - Thằng Thành liền cắt ngang rồi giục mọi người uống, nó hiểu ý định của thằng Thành.
Mọi người ăn uống nói chuyện, Mận thi thoảng nhìn nó và Ngọc với ánh mắt rất lạ. Còn Ngọc thì lườm nguýt nó liên tục, nó mặc kệ cả hai và vui vẻ với bạn bè.
Ăn uống, dọn dẹp xong xuôi thì mọi người rủ nhau qua nhà nó chơi. Hôm ấy chỉ có mẹ nó ở nhà, Ngọc đã quen thân nên ngay lập tức chào hỏi.
-- Con chào mẹ, mẹ khoẻ không ạ?
-- Ngọc à, mẹ khỏe ,- Mẹ nó nói.
-- Chúng cháu chào bác ạ. - Những người khác chào mẹ nó.
-- Chào các cháu, vào nhà đi. Văn rót nước với lấy bánh kẹo mời bạn đi,- Mẹ nó nói với nó.
-- Vâng, con biết rồi. - Nó trả lời.
-- Nay bác tha hồ chọn con dâu nhé. - Thằng Thành lại đá xoáy nó qua mẹ của nó.
-- Cô nào cũng xinh xắn dễ thương thế này, thằng Văn mà lấy được ai thì là phúc của nó, chỉ cần các con đồng ý bác nhận tất cả làm con dâu . - Mẹ nó lại bài nhận con dâu.
-- Dạ vâng, con xin một chân con dâu mẹ ạ. - Mận lên tiếng, không rõ có phải do uống rượu không mà cô bé mạnh miệng vậy. Mọi người thì ồ lên.
-- Được vậy tốt quá, mặt xinh, người cao ráo như con mẹ rất ưng. - Mẹ nó vô tư cười nói, Ngọc thì mặt xị ra trông thấy.
-- À nhưng cái Ngọc là con dâu cả rồi, con chấp nhận làm thứ không? - Mẹ nó cười cười nói để cho Ngọc không tủi thân.
-- Vâng con chấp nhận, chỉ sợ chị Ngọc không đồng ý thôi mẹ. - Mận nói rất vô tư.
-- Thằng Văn ngon nhé mày. - Thằng Hưng im lặng từ đầu giờ mới nói, nó tham gia từ sáng nhưng rất ít nói từ lúc ăn uống tới giờ.
-- Anh Hưng ở quê chưa có người yêu, nay toàn cô xinh xắn chọn lấy một cô đi. - Mẹ nó nói với thằng Hưng.
-- Thôi cháu còn mải chơi lắm, để thằng Văn tất đi cô . - Thằng Hưng trả lời.
Còn tiếp...